Lâm Tri Hiểu mím nhẹ bờ môi, nghe lời của anh, nhiệt lưu phần thân dưới đột nhiên lại đến. Cô vừa nãy có chút ngây người, bây giờ lại nghĩ đến khả năng nào đó, cô không muốn để khuôn mặt của anh áp sát thêm lần nữa. “Khụ khụ……” Cô ho nhẹ hai tiếng, tay khoác lên eo cô thực tình quá nóng hổi, như là muốn nhiệt hóa cô vậy. “Thích tổng, vậy chúng ta sau này hẳn tính.” Cô hôm nay không bị ăn là được rồi. Thích Thịnh Thiên từ khuôn mặt ửng đỏ của cô từ từ di chuyển sang phần bụng bằng phẳng của cô, “Hiểu Hiểu, lần trước em không có uống thuốc sau khi làm chuyện đó chứ?” Lâm Tri Hiểu cũng cúi đầu nhìn vào phần bụng bằng phẳng của mình, anh đang nghĩ gì thế? Không phải tưởng rằng cô có thai chứ? “Anh mơ đi, tôi mới không mang thai!” Cô là một người thành niên, chưa trải nghiệm qua nhưng vẫn hiểu biết chứ? Sau chuyện đó đương nhiên phải uống thuốc! “Hiểu Hiểu, em và chị dâu là bạn thân, em nên học tập chị ấy, thứ đó không nên uống, ngoan, sau này đừng uống nữa, được không?” Anh đang nghĩ có thể có em bé thật, nếu như có em bé thật rồi! Bất kể có lấy được trái tim của cô không, lấy được người của cô trước rồi tính. “Sau này? Ma với anh mới có sau này!” Cô sáng hôm nay rốt cuộc có cần làm việc nữa không? “Em làm người không được sao? Cứ đòi làm ma.” Anh giơ tay vuốt mái tóc bên tai cô, động tác nhẹ nhàng, “Anh lần đầu tiên dịu dàng như thế với một người phụ nữ!” “Đúng là làm khó Thích tổng rồi, thật ra anh hoàn toàn không cần dịu dàng như thế, đối xử tốt giống ngày xưa với tôi là được rồi.” Ngày xưa cô trong mắt anh là robot chỉ biết làm việc thôi sao! “Ngoan, bổn thiếu gia đang học tập làm sao đối xử với em tốt, không nhận nữa……” Mép miệng anh nhếch lên, “Anh ăn em đi!” “Đừng! Tôi nhận, tôi nhận, vậy anh bây giờ có thể buông tôi ra được không? Tôi phải đi nhà vệ sinh trước.” Cô cười nói. Thích Thịnh Thiên lui hai bước, mở cửa ra, “Đi đi!” Lâm Tri Hiểu nhanh chân đi đến bên bàn anh, cầm tài liệu lên, mới rời khỏi văn phòng của anh. Sau khi rời khỏi văn phòng của anh, cô liền cầm băng vệ sinh đã chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh. Cuối cùng phát hiện không phải kì kinh nguyệt thật…… Cô không ngờ lại bị Thích Thịnh Thiên cám dỗ rồi! Trời ơi! Cô lau bừa một cái, vừa bước ra ngoài cô liền nhìn thấy Thích Thịnh Thiên đứng trước bồn rửa tay, thân hình cao to lực lưỡng, lúc nhìn vào cô ánh mắt di chuyển xuống dưới, “Đến rồi?” “Uhm!” Cô gật đầu, anh nói đến rồi thì đến rồi! “Oh……” Thích Thịnh Thiên đột nhiên lên trước một bước, giật đi băng vệ sinh trên tay cô, “Đến rồi ngay cả cái này cũng không dùng?” “Cần anh lo, nếu anh thích thì, tặng anh!” Cô liếc nhìn anh, đi đến bên bồn rửa tay, đưa tay ra rửa. Tấm kính sáng trưng trong suốt bên trong rọi ra khuôn mặt của Thích Thịnh Thiên, anh đang từ trong kiếng nhìn vào cô. “Thích tổng, anh là một người đàn ông đi vào nhà vệ sinh nữ, không cảm thấy xấu hổ sao?” Anh tại sao lại không sợ mất mặt thế! “Anh nếu như ở đây làm gì đó, có phải càng xấu hổ hơn?” Anh cười tiến lên một bước, từ eo sau cô ôm chằm lấy cô. Cơ thể Lâm Tri Hiểu khựng lại, mặc cho vòi nước ở tay cô chảy xuống, đột nhiên, cô thu tay lại chống lên trên bồn, quay đầu nhìn chặt vào cửa nhà vệ sinh. Tuy rằng bọn họ bây giờ không làm gì hết, nhưng cô rất sợ đột nhiên có người đi vào. Nước ở vòi nước cảm ứng đột nhiên ngưng chảy, nhà vệ sinh sáng trưng mang theo một chút mùi thơm đàn hương, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi cô rất muốn đột nhiên dẫm hai chân xuống đất. “Thích tổng, vừa nãy hứa khống chế cấm dục vọng thì sao? Mới thời gian vài phút thôi, anh đã trở mặt không nhận người rồi?” Cô cũng gọi là hiểu rõ Thích Thịnh Thiên, nói chuyện chưa từng giữ lời. “Anh tại sao lại không nhận người chứ? Chẳng phải là em sao?” Anh nhận được chính là cô, không phải người khác. “Thích tổng, bên Cảnh tổng còn có công việc quan trọng, tôi đợi một lát không giao tài liệu cho anh ấy, tôi sẽ chết rất thảm đấy!” Thích Thịnh Thiên nghe lời cô, từ từ buông cô ra, “Khá tốt đấy, em bây giờ đã biết dùng anh Hạo đè anh rồi!” Lâm Tri Hiểu mím môi không nói, nhân lúc anh buông tay, đôi chân liền phóng nhanh ra ngoài. Thích Thịnh Thiên nhìn thấy bóng dáng vội vã bỏ chạy của cô, không có giận, trái lại còn cười nhẹ, nhưng trong tay anh vẫn còn cầm miếng băng vệ sinh. Anh vừa nãy cũng không định ở đây ăn cô, lần đầu tiên cô nói sợ đau không có cảm giác, lần thứ hai ăn nhất định phải tốt đẹp hơn chút, nếu không cô sau này không muốn, anh chẳng phải triệt để trở thành một cấm dục nam thần(1)! Không được! Vì cuộc sống hạnh phúc sau này, chuyện này phải kế hoạch cho tốt. Lâm Tri Hiểu về đến văn phòng thở dài mấy cái, nhìn thấy thời gian trên bàn, bọn họ không ngờ lại lãng phí nhiều thời gian đến thế. Tên Thích Thịnh Thiên đáng chết, Thich Thịnh Thiên đáng ghét! Trong lòng cô đang mắng âm thầm, phút kế tiếp, người bị cô mắng trong lòng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Đôi mắt cô trố to, nhưng không có nói chuyện, anh chẳng phải là chưa chịu tha cho cô chứ? Nhưng cô không muốn trong văn phòng của cô làm những chuyện không thể nào miêu tả. Băng vệ sinh trên tay Thích Thịnh Thiên vứt lên bàn cô, sau đó liền rời khỏi. Anh không có nói gì, đã trực tiếp bỏ đi. Thích Thịnh Thiên trong thời gian ngắn đã thay đổi tính nết rồi? Bất kể anh nghĩ thế nào, cảm giác thoát được một kiếp nạn quả thật rất tuyệt. Nhà hàng Diệc Nhiên. Đường Tư Điềm đang ngồi trong phòng riêng đang căng thẳng nhìn vào trước cửa, anh Hạo vẫn chưa đến, nhưng với sự kiện thông thường như thế anh cũng sẽ đến hơi trễ. Cho nên không sao, cô có thể đợi anh. Cô từ trong túi lấy gương ra, soi sắc mặt của mình, trông ra khuôn mặt chắc vẫn khá ổn, lâu như thế không gặp anh Hạo rồi, nhất định phải để lại một ấn tượng tốt cho anh. Cửa phòng đột nhiên mở ra, cô vội vàng để gương sang một bên, ngẩng đầu nhìn vào anh, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, toàn thân càng lộ ra sự lạnh lẽo rõ ràng, cao quý, như là vương giả khinh thường thiên hạ vậy. Cô kích động đứng dậy, ngọt ngào gọi, “Anh Hạo.” Lúc Cảnh Thần Hạo nhìn thấy trong phòng không có Đường Sóc, bước chân tự nhiên chậm dần lại, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, anh tức thời liền hiểu được người đối diện đang ngồi là ai. Lâu rồi không nghe được tin tức của cô, anh sắp quên mất cô rồi. “Có chuyện?” Lời hỏi tại sao là cô hỏi ra đã không còn bất kì ý nghĩa nào. Đường Tư Điềm cười ngồi xuống, tim nhỏ đang đập thình thịch, “Anh Hạo, lâu rồi không gặp nhau, em rất nhớ anh, cho nên mời anh cùng nhau ăn cơm, vốn dĩ anh trai cũng có đến, nhưng anh ấy đột nhiên có chuyện rời khỏi trước, chỉ còn hai người chúng ta, anh Hạo sẽ không ngại chứ!” “Có.” Cảnh Thần Hạo dừng bước chân, đứng ở trước bàn ăn màu trắng từ trên nhìn xuống cô, “Đợi anh trai em tới, chúng ta hãy nói.” “Anh em?” Đường Tư Điềm kinh ngạc nhìn vào cửa phòng riêng, lúc cô đi Đường Sóc còn đang họp mà! Bây giờ anh trai đang ở đâu? Cũng phải qua đây sao? Cảnh Thần Hạo ngồi xuống đối diện cô, không trả lời cô, nhưng cầm thực đơn lên, thản nhiên gọi món ăn. Đường Tư Điềm không muốn Đường Sóc đến, chẳng phải là đang quấy nhiễu thế giới hai người của bọn họ sao? 1. Cấm dục nam thần: Chỉ nam sinh có khuôn mặt điển trai, vẻ bề ngoài lạnh lùng cao nhã, tính cách trầm mặc nội tâm, không dễ động lòng trước người khác giới, nhìn lên như không có dục vọng vậy.