Anh Hạo của hắn lại cưỡng ép 1 người phụ nữ
Còn là em họ của chị dâu.
Anh ấy thích phụ nữ nhà họ Bùi thế sao?
Tiếng đóng cửa của Thích Thịnh Thiên rất lớn, tiếng động lớn thế khiến Cảnh Thần Hạo hoàn hồn lại, đột nhiên anh thu tay lại.
Sau khi anh buông lỏng tay thì quay người ngồi lại vào ghế.
Bùi Nhã Phán dựa vào cửa kính, mở miệng thở mạnh, khuôn mặt đỏ của cô ta nhìn về hướng cánh cửa.
Đây có được coi là vô tình mà hóa hữu tình, lại bị Thích Thịnh Thiên hiểu lầm không.
Cô bình tĩnh lại sau 1 vài phút, mới đi qua chỗ Cảnh Thần Hạo, cô muốn đi đến cầm cái đồ giữ nhiệt vừa rơi xuống đất kia, nhưng còn chưa kịp đến trước bàn làm việc của anh ấy, thì đã nghe anh cất giọng hét lớn, “Đi ra!”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, khuôn mặt do dự, “Nhưng anh rể, cái đồ giữ nhiệt…”
“Tự nhiên sẽ có người dọn.”
Giờ khuôn mặt anh đã hồi phục sự thanh lạnh, hoàn toàn khác với khuôn mặt đầy tức giận khi nãy, xuýt nữa thì bóp chết người khi nãy.
Cô từ từ thong thả, đi khỏi văn phòng.
Cô mở cửa thì phát hiện Thích Thịnh Thiên còn ở ngoài cách đó không xa, trong lòng còn đang suy nghĩ chẳng lẽ họ lại sắp đổi chị dâu mới?
Bùi Nhã Phán sau khi rời đi, anh lại vào lại phòng làm việc của Cảnh Thần Hạo.
Anh vừa vào đã thấy 1 mùi đồ ăn thơm phức, vừa nhìn đã ngồi vào vị trí, làm bộ dạng như không hề xảy ra chuyện gì, “Cô Bùi cũng không tệ, ngày nào cũng đem cơm cho cậu, lo cậu không ăn.”
“Cậu bị mù khi nào vậy?” Cảnh Thần Hạo nói mà không ngẩng đầu lên.
Thích Thịnh Thiên nhìn đồ giữ nhiệt rớt xuống đất kia, “Chắc tớ vừa bị mù chăng?”
Cảnh mà anh vừa nhìn thấy khi nãy chưa đủ để làm mù mắt anh hay sao?
“Không giống như cậu thấy đâu.”
“Cậu biết tớ thấy gì sao? Thực ra trong lòng tớ chẳng nghĩ gì hết.” Anh không quan tâm ai làm chị dâu mình, anh chỉ cần Cảnh Thần Hạo vui là được.
Nhưng 2 người là chị em họ, thật không sao hả?
“Chuyện gì?” Cảnh Thần Hạo chuyển đề tài.
“Là chuyện liên quan đến sản phẩm, tập đoàn Âu Á tiêu thụ không tệ.’’
“Không cần cậu nói.”
“Vậy hai người xảy ra chuyện gì vậy?” thông thường mà nói với tính cách Cảnh Thần Hạo chắc chắn sẽ nổi điên.
Dưới chân anh còn rất nhiều tài liệu còn chưa dọn dẹp, vừa nhìn là biết vừa nổi trận lôi đình.
Cảnh Thần Hạo dời mắt khỏi màn hình vi tính, nhìn anh ta, “Đồ của tôi mất rồi.”
“Đồ gì?” Lại có người dám lấy đồ anh ta.
“Tóc.”
“Tóc?” Thích Thịnh Thiên nhanh chóng nhìn vào ánh mắt đen láy của Cảnh Thần Hạo, anh đang định nói tóc anh vẫn bình thường cơ mà.
Đột nhiên anh nhớ đến trước đây anh xém chút nữa lấy tóc để đi làm giám định cha con, mà ai lấy thứ đó làm gì?
Chỉ có thể chứng minh quan hệ cha con giữa anh ta và Noãn Noãn, đối với người khác không có ý nghĩa gì.
“Chỉ là tóc thôi, Noãn Noãn giờ đang ở bên cạnh cậu, nếu cậu muốn làm giám định, thì sẽ có cách, nếu cậu không nợ xuống tay, tôi sẽ giúp cậu, cô bé ngoan như thế, kéo vài cọng tóc chắc không sao.” Thích Thịnh Thiên giờ đối với 2 đứa cháu là vô cùng yêu thích.
Cảnh Thần Hạo nhìn anh ta, “Cậu dám!”
‘‘Được rồi, tôi không dám, chúng ta nói chuyện công việc trước đi.’’
…
Dù đã gần đến tháng Cảnh Thần Hạo, vậy mà gió trên đỉnh núi vẫn còn khá lạnh.
Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi ở vườn hoa, cái ô lớn trên đỉnh đầu kia che đi ánh sáng mặt trời chói chang, đã nhiều ngày như thế.
Cô rất nhớ Dương Dương Noãn Noãn, rất muốn về gặp chúng.
Lén chạy về nhà chắc là không được, cô chỉ có cách lén đến trường mầm non Thất Thái Quang,
Chủ ý này không tệ.
Tề Viễn Dương mặc quần bơi màu đen, từ trong hồ bơi đi ra, tóc màu hạt dẻ của anh ta còn nhỏ nước long lanh dưới nắng, anh hất hất tóc, những giọt nước bay lở lửng trên không.
Di chân đất đến trước mặt cô, cầm ly rượu uống 2 ngụm, cúi đầu nhìn bộ mặt trầm tư của cô, ‘‘Cô đang nghĩ gì vậy, nhớ Cảnh Thần Hạo? nếu nhớ anh ta, hay là tôi đưa cô về gặp anh ta? Nhất định sẽ đưa cô đến trước mặt anh ta, nhưng tôi chỉ phụ trách đưa đi, không phụ trách đưa về.’’
‘‘Tôi không nhớ anh ta, loại đàn ông như anh ta tốt nhất nên cách xa tôi! ’’ Giờ cô chỉ nhớ Dương Dương Noãn Noãn không thèm muốn gặp anh.
Nếu cô có thể đưa Dương Dương Noãn Noãn rời khỏi, thật là quá tốt!
Cô đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp ấy nở nụ cười, ‘‘Tề Tổng, anh có thể giúp tôi chút việc nhỏ được không?Giống như lúc trước anh nói.’’
Tề Viễn Dương mím môi, đôi mắt đào hoa đưa tình, tóc ươn ướt, nhìn lại càng xinh đẹp.
Người đàn ông này kiếp trước có đầu thai nhầm không!
Nếu anh ta là cô gái thì tốt biết bao, tuyệt đối sẽ là 1 tuyệt thế giai nhân, nghiêng nước nghiêng thành!
‘‘Cái gì?’’
Khuôn mặt của cô ánh lên sự hưng phấn, ‘‘Lén đưa Dương Dương Noãn Noãn về đây, tôi sẽ dẫn chúng nó đi, kể anh ta là Cảnh Thần Hạo, cả đời này tôi đều không muốn thấy mặt anh ta!’’
‘‘Cô chắc chắn? Tập đoàn Âu Á và Cảnh Thần Hạo có khả năng sẽ có 1 trận ác chiến vô cùng ghê gớm, Âu Dương Lập không biết đã dùng cách gì với sản phẩm của Cảnh Thị, còn đưa ra thị trường sớm hơn! Cô không quan tâm chút nào sao?’’ Tề Viễn Dương từ từ nói, nhún vai lên, lộ rõ thái độ hoàn toàn không quan tâm cuộc ác chiến giữa 2 bên.
Khuôn măt vừa kích động của Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên tối tăm lại, nhưng cô rất nhanh lấy lại trạng thái ban đầu.
Chân tướng chuyện Bùi Gia khi xưa rất quan trọng, nhưng Dương Dương Noãn Noãn cũng rất quan trọng.
Mà hai người đàn ông đó, cô đều không muốn gặp.
Họ đầu càng mạnh liệt, cũng không liên quan gì đến cô.
Đó là cuộc chiến trên thương trường.
‘‘Tôi nghĩ tôi nên tìm cách hỏi ý kiến của Dương Dương Noãn Noãn trước, nếu như chúng nó đồng ý theo tôi, anh sẽ giúp chúng tôi rời khỏi chứ?’’ Cô nghiêm túc nhìn anh, quen nhau lâu như thế, ngoài lúc trốn hôn leo lên xe anh ta, mấy ngày nay luôn ở chỗ này, đây là lần đầu tiên cô xin anh giúp đỡ.
‘‘Đương nhiên, cô tính bao giờ đi hỏi?’’
‘‘Hôm nay! Bây giờ!’’ Cô đợi không nổi nữa, mấy ngày này trong lòng cô ngoài Cảnh Thần Hạo, toàn là Dương Dương Noãn Noãn.
Chúng nó ở bên cô lâu như thế, từ lúc trở về nước tới giờ đây là lần thứ 2 chúng nó rời xa cô.
Nếu như Dương Dương Noãn Noãn không nỡ xa Cảnh Thần Hạo, muốn ở lại bên anh, cô tôn trọng ý kiến của chúng, nếu chúng muốn theo cô đi, cô sẽ nghĩ mọi cách dẫn chúng nó đi.
‘‘Có thế, ít nhất ….’’ Lời nói Tề Viễn Dương bỗng ngập ngừng, rượu đặt trên bàn, ‘‘Đợi toi đi thay đồ.’’
‘‘Nhanh đi, tôi cũng đi chuẩn bị xíu.’’ Cô vừa nói xong còn chạy lẹ hơn cả anh.
Tề Viễn Dương nhìn cô chạy như bay vào biêt thự, đôi chân trần của anh từ từ bước vào trong.
Đưa họ rời khỏi, ngược lại là 1 lựa chọn không tệ, nhưng quá hời cho Cảnh Thần Hạo!
Anh còn chưa làm gì mà.
Nửa tiếng sau, khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Nhiễm Nhiễm đã bị che mất, da cô vàng hơn tí, mặt có tàn nhan, trên người mặc bộ đồ người giúp việc, mái tóc đen ánh kia bị cột lại, trên đầu còn quấn khăn màu xanh.
‘‘Tề Tổng.’’ Cô đổi sang 1 giọng dịu dàng, mang đến cho người ta có chút cmar giác như phong ba sắp đến.
Tề Viễn Dương sớm đã ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi đỏ kết hợp với quần dài, đôi mắt đào hoa nhìn cô, cười không ngớt.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương