Bùi Nhiễm Nhiễm như là mẹ cô vậy, ở trong thế giới này biến mất đi.
Bùi gia bọn họ đúng là biết chơi trò trốn tìm.
Lúc này.
Cảnh Thần Hạo đứng ở trên sân thượng của biệt thự bờ biển, gió nhẹ bờ biển mái tóc thổi nhẹ qua tóc anh, thông qua cổ áo hở ra xuyên vào ngực của anh, nhưng anh không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào chốn xa, nhìn được có không ít người đang chơi đùa bên bờ biển, nhưng bao nhiêu người như thế ngay cả hình bóng giống Nhiễm Nhiễm cũng không có.
Hình như cô từ trong thế giới của anh biến mất mãi mãi vậy, một chút vết tích cũng không có.
Sau lưng anh truyền đến tiếng bước chân, anh cũng không quay lưng.
Trước mặt anh xuất hiện một ly rượu, anh đưa tay nhận lấy, nhưng lại không uống miếng nào, cầm trong lòng bàn tay.
Mấy ngày nay anh nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng không có một lý do nào đủ để anh cảm thấy Nhiễm Nhiễm sẽ rời khỏi anh.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, để cô có thể lời gì cũng không nói, ở ngay ngày kết hôn cũng phải rời khỏi anh chứ?
Thích Thịnh Thiên uống hai ngụm rượu, nhìn thấy nam nam nữ nữ trên bờ biển, “Anh Hạo, hay là anh đi tìm mùa xuân thứ hai? Ở đây còn có thể nhìn thấy thân hình, anh xem thử cô gái xinh đẹp tóc nâu mặc áo tắm màu xanh dương kia không tệ lắm, đang nháy mắt về phía anh kìa!”
Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nhìn vào anh, “Cậu đi.”
“Em không đi! Em bây giờ là đàn ông tốt đang giữ mình như ngọc cho Hiểu Hiểu nhà em!” Nhưng người phụ nữ đó không biết chút nào.
Ngày nào cũng biết lấy chuyện ngày xưa chống đối anh, rồi có một ngày trong tình huống cô tỉnh táo để cô biết được, cái gì gọi là khí đại hoạt hảo (1), có kinh nghiệm so với không có kinh nghiệm đúng là tốt gấp một ngàn lần!
“Khụ khụ, anh Hạo, em không có ý gì khác, tuyệt đối không phải show ân ái trước mặt anh, cô ấy cũng đâu có yêu em!” Anh vừa nãy là bị gì thế, rõ ràng biết anh Hạo đang giận mà.
Chị dâu ơi chị dâu, chị nếu như có bất mãn gì với anh Hạo, chị nói ra anh ấy sửa là được rồi.
Tại sao khăng khăng phải bỏ đi!
Ngay cả một câu nói cũng không để lại, quá tàn nhẫn rồi!
Bất kì lời nói nào của Thich Thịnh Thiên, Cảnh Thần Hạo cũng không trả lời, anh đang nghĩ những nơi Bùi Nhiễm Nhiễm có thể đi.
Giữa bọn họ cách năm năm mới gặp lại nhau, cô cũng không có nới đặc biệt muốn đi nơi nào.
Hoàn toàn nghĩ không ra cô có thể đi được đâu.
Tim đột nhiên rất đau, nghĩ đến cuộc sống sau này không có cô, trong lòng anh là vô cùng khó chịu, như là trúng phải thuốc độc mãn tính, từng tí từng tí đoạt đi sinh mạng của anh.
Anh nâng ly lên, đang trong lúc uống, bên kia di động của Thích Thịnh Thiên reng lên.
“Anh Hạo, anh tiếp tục, mặc kệ em!” Khi nào không reng, lại reng ngay lúc này.
Anh nhỏ tiếng bắt máy điện thoại, đi đến một bên.
Ly rượu trên tay Cảnh Thần Hạo cuối cùng vẫn là dâng đến miệng, mấy ngày nay rượu anh uống không ít, không uống không ngủ được.
Vừa ngủ nằm mơ cũng là hình ảnh bọn họ chia ly.
Hơn nữa còn là ở hôn lễ, Bùi Nhiễm Nhiễm trực tiếp vứt khăn voan chùm đầu trước mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp nhìn vào anh chỉ là cơn giận không đếm được.
Không hề do dự quay lưng bỏ đi, đơn độc để lại một mình anh.
“Anh Hạo, có chuyện!” Âm thanh của Thích Thịnh Thiên đột nhiên truyền đến.
Ngày đó, bọn họ liền ngồi máy bay về nước.
Series trang sức mới nhất của Cảnh thị, bọn họ vẫn chưa mở bán, nhưng lại bị tập đoàn Âu Dương mở bán trước.
Trong Cảnh thị không ngờ lại xuất hiện gián điệp.
Cảnh Thần Hạo ngồi trong văn phòng, trên màn hình vi tính đang báo cáo thông tin liên quan.
Series sản phẩm kia là sản phẩm chủ lực của mùa hè, mấy ngày nay vì đi tìm Nhiễm Nhiễm, anh cũng không lo gì chuyện công ty, không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế này.
“Anh Hạo, yên tâm, cho dù là bọn họ bán trước, cũng không sao, đúng lúc nhân cơ hội này, kiện tập đoàn Âu Dương phá sản! Còn do ai đã tiết lộ ra ngoài, trong hai ngày nhất định sẽ điều tra ra cho anh!” Cuối cùng không cần đi tìm chị dâu nữa.
Tuy rằng anh cũng muốn Cảnh Thần Hạo có thể hạnh phúc, nhưng lần này cô tự mình bỏ đi, anh rất hoài nghi Bùi Nhiễm Nhiễm có phải thích anh Hạo thật lòng không.
Cô nếu như thật lòng thích anh Hạo thật, cô nhất định sẽ trở về.
Bọn họ chi bằng đợi cô tự mình trở về.
Cảnh Thần Hạo mở mắt nhìn màn hình, “Giao cho cậu.”
“Yên tâm đi! Nhất định xử lý được!” Thích Thịnh Thiên nói xong liền ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình anh, anh dựa trên lưng ghế nhìn vào đối diện, phảng phất nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm mặc bộ đồng phục đi làm trắng đen đứng trước mặt anh để anh kí tên.
Nhiễm Nhiễm, qua đây.
Trong lòng anh bây giờ chỉ nghĩ ra câu này, cô đứng trước mặt anh thật là tốt rồi.
Duy trì tư thế này rất lâu, anh mới ngồi thẳng người lên, mở hộc tủ dưới bàn ra lục lọi gì đó, đột nhiên, động tác anh khựng lại, nhìn vào hộc tủ.
Khoảnh khắc tiếp theo, đồ trong hộc tủ điên cuồng ném ra bên ngoài, “bặp bặp bặp” rơi xuống đất.
Đồ của anh tại sao không ở đây?
Anh bấm vào máy bàn, rất nhanh Lâm Tri Hiểu liền vội vã bước vào.
Từ khi Bùi Nhiễm Nhiễm bỏ đi, Lâm Tri Hiểu càng không dám nhìn thẳng vào đại boss, sợ rằng đại boss tưởng rằng cô giấu Nhiễm Nhiễm đi.
Ai biết được cô không có liên quan đến chuyện này.
Cô bây giờ rất lo lắng Nhiễm Nhiễm, không biết cô ấy đi đâu rồi.
Lỡ như không phải cô ấy tự mình rời khỏi, mà là giống lần trước bị người ta bắt cóc thì sao?
“Cảnh tổng, anh kiếm tôi có chuyện gì?” Cô nhìn vào Cảnh Thần Hạo đứng trước mặt, khuôn mặt tuấn tú của anh rõ ràng đang giận dữ.
Còn vị trí dưới đất anh đang đứng có không ít văn kiện tài liệu, còn có chút đồ chơi.
Hộc tủ trước mặt anh đang mở to ra, bên trong trống rỗng.
Đại boss từ khi nào thói quen giận dữ thành như thế?
Quả nhiên Nhiễm Nhiễm biến mất rồi, sự thay đổi của đại boss quá lớn.
“Cô có động vào hộc tủ của tôi?” Cảnh Thần Hạo lạnh mặt, ngữ khí bình tĩnh vô đối, ánh mắt lạnh lùng bên trong lộ ra một sự tức giận.
“Không có!”
Cô làm sao dám động vào hộc tủ của anh, ngay cả bàn của anh cũng không dám chạm vào, càng huống chi là hộc tủ.
“Cảnh tổng, anh có thứ gì tìm không thấy sao?” Nhìn thấy mặt anh chính là đang tìm đồ!
Ai to gan như thế dám động vào đồ của đại boss, không muốn sống rồi!
Cho dù động vào, xin để lại tên được không?
Cô không chịu đựng nổi cơn thịnh nộ của đại boss thật!
“Bảo nhân viên liên quan vào văn phòng của tôi toàn bộ vào đây!” Cảnh Thần Hạo vẫn đang lạnh mặt dặn dò.
“Vâng!” Lâm Tri Hiểu lập tức quay lưng ra khỏi văn phòng.
Ánh mắt Cảnh Thần Hạo lạnh lùng cúi xuống, nhìn thấy hộc tủ trống rỗng trước mặt.
Anh rõ ràng để tóc của anh vàn Noãn Noãn bỏ vào trong hộc tủ này, lâu như thế không động vào, bây giờ tại sao lại mất rồi?
Cho dù ngay cả Nhiễm Nhiễm cũng chưa đụng vào trong hộc tủ anh.
Trong văn phòng của anh không có camera, vẫn luôn không có, cho nên chỉ có thể hỏi.
Rất nhanh, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng bước chân, tiếng giày cao gót từ xa thành gần.
Trên tay Bùi Nhã Phán cầm hộp giữ nhiệt vào, đang định mở miệng gọi, liền nghe thấy giọng nói trầm của Cảnh Thần Hạo, “Đối diện đứng lại!”
Cô có chút do dự nhìn vào Cảnh Thần Hạo, anh mặt áo sơ mi trắng đứng trước mặt, cúi đầu nhìn vào hộc tủ trống rỗng, dưới đất là một đống bừa bộn.
Sắc mặt của anh trông ra không mấy tốt, anh có phải đang tìm đồ?
Chắc không phải tìm đồ cô đã lén lút chôm đi chứ?
1. Khí đại hoạt hảo: ý là bẩm sinh sau này đều tốt. Khí đại chính là “cái kia” lớn, là bẩm sinh đã lớn. Hoạt hảo chính là tu dưỡng tốt, trong cuộc sống không ngừng nỗ lực “cày cấy” nên đạt được “kỹ thuật tuyệt vời”.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương