Yêu anh? Cảnh Thần Hạo từ từ thưởng thức hai từ này, đã yêu anh, tại vì sao khi ở buổi hôn lễ lại rời ra anh! Trong lòng của anh càng ngày càng thêm nôn nóng bất an, Nhiễm Nhiễm rôt cuộc có ở đây không Nhìn thấy khuôn mặt đối diện nửa cười nửa không đó của Tề Viễn Dương, thực sự muốn đánh Anh lạnh lùng mở miệng nói, “phát bài” Hiệp thứ ba, vân xlaf Tề Viễn Dương thắng rồi Anh bỗng nhiên rướn người lên phía trước, “Cảnh tổng, đợi chút!” Đông tác cởi bỏ áo khoác của Cảnh Thần Hạo tinh tế, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh ta, trong lòng rất hiểu rõ, anh ta không thể ở trong thời điểm này thay đổi chủ ý, vì vậy ý đợi chút của anh ta có ý gì? “Tôi bây giờ có thể trả lời một câu hỏi của ngài, ngài chọn một cô gái giúp ngài cời đồ thế nào?” ánh mắt của Tề Viễn Dương từ trên mặt của anh ta từ từ dịch chuyển sang đám mỹ nữ đang vây quanh, dùng vốn tiếng anh vô cùng lưu loát hỏi, “các cô ai muốn giúp đại soái ca cởi quần áo à!” “Không cần!” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng cự tuyệt, động tác cởi bỏ chiếc áo vest màu đen nhã nhặn, vắt ngang lên thành chiếc ghế Anh kéo chiếc cà-vạt trên cổ rộng ra một chút, vắt chéo chân, đôi mắt đen tuyền liếc nhìn Tề Viễn Dương, “tiếp tục” “Cảnh tổng, không phải là tôi nói, ngài tối nay dường như không có chút vận may cá cược nào chi bằng sớm thu tay lại, ngài cũng không đến mức đợi chút ở đây khỏa thân, thực sự quá ảnh hưởng hình ảnh của ngài rồi” “Chủ ý này là anh đưa ra” vì vậy anh ta bây giờ đang giả tạo cái gì như suy nghĩ cho anh chứ Sự biến hóa tự nhiên của anh ta được Tề Viễn Dương nhìn vào trong mắt, nhưng không biết anh ta đang nhìn cái gì? Chẳng nhẽ hôi hận rồi, bay giờ thực sự muốn một mỹ nữ giúp anh ta cời rồi? Cởi bỏ áo sơ-mi, chắc rất quyến rũ à? Không nghĩ đến Cảnh Thần Hạo đột nhiên thíc cái cảm giác như thế Đáng tiếc là... Tề Viễn Dương vòng xoay như ý lần này vẫn chưa có vang lên, bởi vì anh ta thua rồi “Cảnh tổng, ngài phải suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng hỏi, giống như tôi vừa nãy dạy cho anh như thế đó” anh ta cho dù là hỏi như thế rồi, anh cũng nói không ra nổi địa chỉ Không có ngõ ngách đường lối, không có số nhà, anh ta đương nhiên không nói ra được gì rồi Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nhìn anh ta, một chữ một câu hỏi rất rõ ràng, “Nhiễm Nhiễm có phải ở bên trong biệt thự này không?” “Không có” anh lập tức trả lời câu hỏi của Cảnh Thần Hạo, “nhưng mà ngài không cảm thấy câu hỏi này không nên hỏi tôi sao? Ngài là vị hôn phu của cô ấy, không đúng, tiền vị hôn phu, tôi chỉ là Boss trước của cô ấy, cô ấy hiện tại đang ở đâu tôi làm sao có thể biết, Cảnh tổng, ngài hình như hỏi sai người rồi!” Cảnh Thần Hạo dường như không có nghe thấy lời phái sau của anh ta vậy, đôi môi mỏng manh nói ra hài từ, “tiếp tục” “Được được, tiếp tục! Không để ngài bởi bỏ hết tôi không gọi là Tề Viễn Dương!” “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không nhận được đáp án tự nhiên sẽ ngừng lại” chẳng lẽ còn thật sự hy vọng anh ở đây cùng với Tề Viễn Dương cá cược đến khi quần áo trên người bị cởi bỏ hết hoàn toàn khỏa thân sao? Anh đương nhiên sẽ không làm như thế rồi Tề Viễn Dương nâng cốc rượu lên, thân mình ngẩng ra sau, lần đầu tiên nhìn từng lá bài trước mặt hạ xuống Cặp mày của anh rướn lên, cười cười, “Cảnh tổng, tăng thêm cá cược thế nào?” Cảnh Thần Hạo liếc qua lá bài trước mặt của mình, anh đối với cởi bỏ hai chiếc áo không có hứng thú Khi anh còn chưa chắc sẽ thua Đôi mắt đen lạnh lùnh của anh nhìn về phía Tề Viễn Dương ở đối diện, bật ra một từ đơn, “được” “Ngài còn chưa có hỏi là cái gì thì đã đồng ý rồi, Cảnh tổng không thẹn là Cảnh tổng, biết bản thân sẽ thua, thì mong mỏi không chờ đợi nổi muốn cởi bỏ hết rồi!” Tề Viễn Dương cũng nhìn chằm chằm anh ta, thần sắc ở trên người anh ta lướt qua một vòng Nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng tuấn tú của Cảnh Thần Hạo trầm xuống mấy phần, anh cười cười nói, “một ván định thắng bại thế nào?” “Được” Tề Viễn Dương dịch chuyển đôi mắt xuống hai quân 10 một quân J ở trước mặt Cảnh Thần Hạo, không thể không thừa nhận gan của anh ta thật sự rất lớn Tối nay có vẻ bản thân chiến thắng nhiều hơn, bây giờ thì nhìn cục diện bài này cũng là bản thân cơ hội chiến thắng cũng lớn hơn Cảnh Thần Haoh rốt cuộc là muốn cởi bỏ hết sao? Hay là muốn thế nào đây? Cục diện ván bài như thế lại có thể đồng ý “Cảnh tổng, ngài mong muốn được khỏa thân chạy nhảy đến thế sao? Cô ấy biết anh thực sự là một người cởi mở thế này không?” anh mở miêng nói cô ấy là ai, hai người đều hết mức hiểu Cảnh Thần Hạo ánh mắt càng tối sầm hơn, khắp người đều toát ra khí lạnh u tối, “tiếp tục” Hà Quan tiếp tục phát bài, Tề Viễn Dương nhìn phái trước mặt mình lá bài A hạ xuống, nụ cười trên mặt của anh càng thêm sâu hơn, “quả nhiên là rất muốn khảo thân chạy nhảy!” Mà ở trước mặt của Cảnh Thần Hạo, lúc này hạ xuống một quân 10 Trên mặt của anh vẫn như cũ không có chút biểu cảm nảo, lạnh lùng mà nghiêm túc, ngồi không cử động giống như ngọn núi vậy Bây giờ chỉ còn lại lá bài duy nhất của từng người chưa có xem thôi Thắng lợi chỉ nằm ở lá bài 10 cuối cùng sẽ nằm trong tay của ai Tề Viễn Dương nhìn bộ bài trước mặt anh, người có gan mới có vận may Cảnh Thần Hạo người đàn ông này… Không thể xem thường “Cảnh tổng, nếu là tôi thắng rồi, ngài có thể nói cho tôi biết, ngoại trừ vụ tai nạn nghiêm trọng như thế của ngài, làm thế nào mà lại trong thời gian ngắn như này hồi phục, có loại thuốc thần kỳ vậy sao?” tấm hình ở trên mạng anh ta nằm trên giường bệnh, yếu ớt giống như là sắp rời khỏi thế giới con người vậy Nhưng mà hiện tại….. Tinh thần của anh ta có vẻ rất không tồi, trong con mắt còn chút tia máu, có chút ít không có nghỉ ngơi tốt Nhưng mà so với tấm hình ở trên mạng mà nói, anh ta thật sự gian lận trắng trợn à Bùi Nhiễm Nhiễm đáng thương, rốt cuộc tìm một người chồng như thế nào vậy “Có thể” Cảnh Thần Hạo đưa tay ra xờ lên lá bài đó rồi úp xuống luôn, từ từ nhẹ nhàng lật lên, sắc mặt yên lặng nhìn anh ta, “chỉ là anh không có cơ hội để biết nữa rồi” Trong tay của anh xuất hiện quân bài 10 đó Tề Viễn Dương đến quân bài đều không cần phải mở ra nữa “Thật đáng tiếc, nhìn không được Cảnh tổng khỏa thân, thất vọng!” tên mặt của anh ta không có một chút biểu cảm nào thất vọng cả, uống một ngụm rượu, điệu bộ lười nhác nhìn anh, “hỏi đi! Nhất định biết vô bất ngôn ngôn vô bất tận…” “Bùi Nhiễm Nhiễm ở đâu? Địa chỉ rõ ràng” “Tôi không biết, cô ấy kết hôn với ngài, lại không phải là kết hôn với tôi, không thể bởi vì máy bay cá nhân của tôi ngày hôm qua từ thành phố A trở lại, ngài nghĩ rằng là tôi đem người đi? Tôi hôm qua ở trên máy bay đón là Cao Thâm, ngài có thể đi tìm anh ta, xem xem anh ta có phải mang theo Bùi Nhiễm Nhiễm không!” Tề Viễn Dương nói rồi hạ chiếc ly rượu trong tay xuống, từ từ đứng dậy, ôm lấy hai mỹ nữ ở bên cạnh người, “Cảnh tổng từ từ chơi à! Tôi đi trước đây! Một khắc mùa xuân đáng ngàn vàng à….” Cảnh Thần Hạo ngồi tại chỗ khuôn mặt u ám, anh không biết vậy thì Nhiễm Nhiễm sẽ ở chỗ nào Chết tiệt! Tề Viễn Dương đi rồi chỉ còn lại anh một mình ngồi trước bàn cá cược, một bên không ít mỹ nữ đang nhìn chằm chằm anh, có gan lớn tiến lên phía trước làm quen Cảnh Thần Hạo đứng dậy, cầm chiếc áo vest vắt trên thành ghế, khuôn mặt lạnh băng liếc nhìn đám phụ nữ vây quanh anh, “cút!” Người đàn ông này khí thế quá mãnh liệt, bị anh ta quát lên lạnh lùng như vậy, kinh hãi đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn anh ta rời đi Cảnh Thần Hạo đi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Tề Viễn Dương ôm hai cô mỹ nữ tóc vàng đó lên một chiếc xe màu đỏ, chiếc xe ở trước mặt của anh lướt qua rất nhanh rồi biến mất Thích Thịnh Thiên ngồi trong xe nhìn thấy anh bước ra, một cái nhìn sắc mặt của anh ấy thì biết ngày không có bất kỳ tin tức nào Anh vừa rồi luôn ở bên ngoài canh chừng, cũng không có nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm từ bên trong bước ra, xem ra thì cho dù là cô ấy thật sự có cùng với Tề Viễn Dương ra nước ngoài rồi, bây giờ cũng không biết đi đến nơi nào rồi