Trái tim nhỏ đang đập thình thịch, trố to đôi mắt nhìn anh từ từ quay lưng. Cảnh Thần Hạo nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn vào cô, bờ môi nhẹ mở nhả ra hai chữ, “Buông tay!” Tay cô từng tí từng tí buông ra, bị khí thế lan tỏa ra trên người anh làm kinh hãi, “Anh rể, hay là cho tài xế chở anh! Anh uống rượu nhiều đến thế, lái xe không an toàn.” Ngón tay cô còn dính một ít trên cánh tay anh, anh dùng sức hất ra, liền đi về phía bên ngoài. Bùi Nhã Phán thấy vậy, xông lên hai bước mở hai tay ngang chặn trước mặt anh, “Anh rể, anh không thể vẫn chưa tìm được chị họ, anh đã xảy ra chuyện trước!” Cảnh Thần Hạo vòng qua đôi tay ngang của cô, đi về phía bên ngoài. Thái độ như thế của anh làm Bùi Nhã Phán nổi giận, lại đi theo lên đó, gần như là mặc kệ bất chấp kéo lấy ống tay áo của anh, “Anh rể, anh như thế không thể lái xe được thật, anh muốn đi đâu, em chở anh đi!” “Cút đi!” Anh bây giờ nhìn thấy cô là phiền. Rõ ràng vợ của anh là Nhiễm Nhiễm, cô dâu của anh là Nhiễm Nhiễm, cô mặc áo của Nhiễm Nhiễm, đứng ở vị trí nên đứng của Nhiễm Nhiễm, tội không thể tha! “Em chở anh, anh đi đâu?” Cô buông tay ra, cô biết anh bây giờ không muốn người khác chạm vào anh. Dưới ánh trăng rọi xuống, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo hơi đỏ ửng, cả người toát lên hơi lạnh và hơi rượu, lúc bước đi có chút loạng choạng. Có thể lái xe đưa cô đến đây không xảy ra chuyện đã là kì tích, để anh lái xe rời khỏi nữa, cô suy nghĩ không ra sẽ xảy ra chuyện gì thật. Nếu như xảy ra tai nạn, bản thân cô cũng không thể tha thứ cho bản thân. Hi vọng lúc đầu của cô là không muốn anh xảy ra chuyện, mà là muốn ở bên anh. Chỉ có Bùi Nhiễm Nhiễm đi rồi, rời khỏi bên cạnh anh, trong mắt anh mới thấy được người khác. Cảnh Thần Hạo không lên tiếng, cúi đầu lạnh lùng liếc nhìn cô, trong đáy mắt tràn ngập sự xa lạ và lạnh lẽo, nhìn thấy cô như là nhìn thấy một người lạ vậy. Thần sắc thế này của anh khiến cô sợ hãi, chuyện hôm nay anh nhất định rất giận, nhưng đây là cách tốt nhất. Lần trước cô ở trong văn phòng của anh, không cẩn thận nhìn thấy tóc anh đặt trong hộc tủ. Cô lúc đầu chỉ là ôm thái độ thử đi bệnh viện kiểm tra xem, không ngờ rằng kết quả xét nghiệm ra đúng là cha con ruột thịt. Cho nên cô mới nghĩ ra cách ấy, trước mặt chị họ để người nhận nuôi đứa con xuất hiện, chị ấy tự ắt sẽ rời khỏi. “Anh rể, em vì muốn suy nghĩ sự an toàn của anh, anh không thể xảy ra chuyện, chị họ không ở đây, anh còn có Dương Dương Noãn Noãn, tụi nhỏ vẫn còn đây mà!” Tay của anh dùng sức đẩy cô một cái, sức lực rất lớn, Bùi Nhã Phán một chân không vững, ngã nhoài xuống đất. Còn Cảnh Thần Hạo bước nhanh rời khỏi trước mặt cô, không hề có một chút do dự, mang theo sự xa lạ lạnh lùng rời khỏi trước mặt cô. Cô từ từ đứng dậy, nhìn thấy bóng hình cao to kia, cho dù là bóng hình người uống say rượu nhìn vào cũng lạnh lùng quý phái như thế, cô biết bản thân đã yêu anh mất. Lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh. Không phải ở nhà anh, mà là ở trên vi tính. Cô nhìn thấy đoạn clip của anh cầu hôn chị họ, đoạn clip ấy cô xem qua rất nhiều lần, khuôn mặt của anh in sâu đậm vào trong đầu óc của cô, cho nên cô cố ý từ thành phố S chạy đến tìm chị họ. Thật ra mục đích của cô là vì anh, chỉ là vì anh, nếu không một thiên kim đại tiểu thư như cô làm sao có thể đi làm. Nhưng bây giờ, trong mắt anh không có cô. Nhưng không sao, Bùi Nhiễm Nhiễm đã không còn, cô có cơ hội đấy. Cô vẫn còn Dương Dương Noãn Noãn, bọn họ có quan hệ máu mủ, hai tiểu bảo bối chăm sóc tốt rồi, Cảnh Thần Hạo nhất định sẽ nhìn thấy cô. …… Bất giác đã trôi qua một đêm, tuy rằng Bùi Nhiễm Nhiễm cả đêm không tài nào ngủ được, rất sớm đã dậy rồi. Ở đây là đỉnh núi, đứng trên sân thượng có thể nhìn thấy mặt trời màu cam từ từ mọc lên, một cảnh sắc rất đặc biệt. Rất đẹp, cô đã lâu chưa nhìn thấy mặt trời mọc rồi. Tề Viễn Dương xuống lầu liền nhìn thấy trên tay cô đang cầm ly cà phê, dựa trên lan can màu trắng, yên tĩnh ngắm nhìn vào chốn xa, vẻ mặt nghiêng xinh đẹp rất yên tĩnh, nhưng anh lại trong mắt cô nhìn thấy một nỗi đau nhạt nhòa. Anh cầm một ly rượu qua đến, “Mới sáng sớm, cô đã khá u buồn nhỉ.” Trong lòng cô đích thực khá u buồn, nhưng anh có nhất thiết phải nói ra không? “Anh lại uống rượu?” Anh một ngày ba bữa, không có bữa nào rời khỏi rượu được. “Không uống rượu uống cái gì? Cà phê tôi tạm thời không muốn uống, cô thì nên uống rượu, nhất túy giải thiên sầu, như là Cảnh Thần Hạo vậy!” “Anh nói cái gì?” Cô vừa nãy hình như từ trong miệng anh nghe được cái tên không thể nào quen thuộc được hơn nữa. “Chồng cũ sắp cưới của cô!” Tề Viễn Dương từ tốn thay đổi cách xưng hô. Trong mắt Bùi Nhiễm Nhiễm ảm đạm, lời nói này của anh đã nhắc nhở cô. Bọn họ bây giờ vẫn là mối quan hệ vợ chồng, tuy rằng bên ngoài không phải. “Vi tính của anh có thể mượn tôi dùng được không?” Vẻ mặt cô bình tĩnh nhìn vào anh. “Cô không hỏi thử chồng cũ sắp cưới của cô uống say rượu đã làm gì rồi?” Tề Viễn Dương nhíu mày, trong ánh mắt đào hoa xinh đẹp tiếp cận cô một chút, “Tôi vừa tỉnh dậy đã nhận được tin tức, nhưng còn một tin tức khác, hôm qua đã nhận được, sợ cô chấp nhận không được, cho nên không nói, nhưng đối với cô mà nói có thể còn là một tin tốt.” “Rốt cuộc là cái gì?” Cô biết Cảnh Thần Hạo vẫn luôn bình tĩnh, anh uống say rượu có thể vì thứ gì? Anh đại khái là vì quá vui mừng. Cô không cần anh nói một tiếng đã rời khỏi rồi, trực tiếp để bọn họ yêu nhau thắm thiết, xem cô sắp trở thành người vợ cũ rộng lượng biết bao. “Anh ta uống rượu lái xe, đụng vào con lươn, bây giờ đang ở trong bệnh viện, nếu như cô không từ bỏ anh ta được, muốn đi thăm anh ta, tôi uống ly rượu này xong chở cô đi.” Tề Viễn Dương nói xong lười lặng nhấp một miếng rượu. Bùi Nhiễm Nhiễm nghe được lời của anh, trong đầu óc “hùng” một tiếng. Anh ấy xảy ra chuyện rồi? Anh ấy tại sao có thể xảy ra tai nạn? Anh ấy nếu như ở trong bệnh viện, vậy Dương Dương Noãn Noãn phải làm sao? Nghĩ đến đây, cô vội vàng quay lưng, vội vã đi được hai bước, trong lòng lại bị cử động ngu xuẩn này của mình tự chế nhạo mình. Cô lại quay lưng, đụng ngay vào ngực của anh, ly rượu trên tay anh vương ra một ít. Cô lui về một bước, ngẩng đầu nhìn vào anh, vốn dĩ áo choàng tấm trên người anh hơi lỏng, vì cái đụng hồi nãy của cô, càng lỏng ra hơn, cảm giác sắp muốn tụt xuống vậy. “Anh sáng sớm thức dậy không thể thay đồ trước sao?” Không ngờ rằng anh nhìn ra cũng khá ốm, cơ bắp của ngực cũng cứng rắn như thế, đụng đến cô có chút đau. “Đụng đau rồi?” Nhưng lời của anh lại là lời hỏi cô. “Không có!” Cô lại quay về phía bên lan can, mặt trời đã triệt để mọc lên rồi. Trong đầu óc cô chỉ còn lời nói vừa nãy của anh, Cảnh Thần Hạo uống say rượu lái xe xảy ra tai nạn rồi. Anh ấy luôn là một người bình tĩnh điềm đạm, làm sao lại có thể làm ra chuyện đó được. Cô có chút không tin. Nhưng trong lòng cô bây giờ cũng rất buồn, càng hận anh. Anh say rượu gì đó, tai nạn gì đó đều do anh chuốc lấy. Ở bên ngoài có phụ nữ khác, còn có đứa con lớn như thế, anh quả thật rất đáng ghét. Còn đáng ghét hơn Âu Dương Lập! Tiểu Vũ kia đã lớn như thế này rồi!