Cảnh Thần Hảo, anh quả thật là quá kiêu ngạo rồi!
Người sau dáng vẻ như không biết gì, đặt chén đũa của cô xuống xong, sau đó tiến về góc giường nhìn cô ấy ăn cơm.
Những người thân trong gia đình đều ở bên cạnh cô, có niềm vui nào bằng có thể thay thế được chứ?
Nếu như có thể tìm lại được mami mình, thì cô sẽ thật sự hạnh phúc hơn nữa.
Mami, Cảnh Thần Hạo!
Cô cầm đũa lên, nhìn vào mắt Cảnh Thần Hảo, sự việc đó đến giờ vẫn chưa định luận được, không nên quá sớm cho anh ta kết luận, sau này hãy nói!
Tạm thời khoan đưa ra bản án tử hình anh ấy, vì sự tình có thể không liên quan đến anh thì sao?
Mà nếu như thật sự có liên quan đến anh ấy thì cô biết phải làm sao?
Ánh mắt cô nhìn Dương Dương và Noãn Noãn, hai đứa trẻ dễ thương như vậy, cô thật sự không đành lòng.
Khóe mắt cô bỗng nhiên thấm đẫm nước mặt, khiến cô không nhìn rõ được những đĩa thức ăn trên bàn.
“Tí tách”
Một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay trái của cô.
“Mami, mami, có phải Noãn Noãn không ngoan, mami làm sao lại khóc rồi?”
Cảnh Thần Hảo ở bên phải cô, không nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, đến khi nghe Noãn Noãn nói, lòng anh hốt hoảng, vội vã lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn ngồi yên không cử động, mặc cho Cảnh Thần Hạo lau nước mắt cho cô, sau đó cô ngước mặt lên nhìn cả daddy người, miệng mỉm cười, “vì mami chỉ là đang cảm thấy rất hạnh phúc, mami phải đi công tác xa nhà, daddy và con không ở bên cạnh mami, mami rất nhớ các con.”
Noãn Noãn nghe cô nói xong, nhẹ nhàng vuốt má cô và nói: “Mami đừng khóc nữa, Noãn Noãn cũng rất nhớ mami.”
“Đây là lỗi của daddy.” Dương Dương đứng bên cạnh giường, nói một câu lạnh lùng.
Cảnh Thần Hạo cũng nhận ra, đây quả thật là lỗi của anh, vì anh đã không tìm Nhiễm Nhiễm trở về sớm hơn.
Anh bế Dương Dương lên, đặt ngồi lên đùi anh, gần sát bên Bùi Nhiễm Nhiễm và nói: ‘là lỗi của daddy, daddy sẽ không để cho mami con đi công tác xa nhà lâu vậy nữa, được chưa?”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe anh nói những lời nói dịu dàng, cô cảm giác như mình đang ở một không gian khác, với một người tính tình khô khan như vậy, lại có nói ra được những câu nói dịu dàng ấm áp như vậy.
Đặc biệt là khi đối mặt với Dương Dương, anh đối với Dương Dưong luôn tỏ ra nghiêm khắc, nhưng hôm nay lại có thể dịu dàng đến vậy.
“Dạ được.” Dương Dương gật đầu cái mạnh mà trả lời dứt khoác.
Xem ra thời gian cô không có bên cạnh, tình cảm của anh và các con rất tốt.
Trong bữa cơm này, mặc dù lúc đầu đã khiến cô rơi nước mắt, nhưng đến cuối cùng thì cô vẫn cảm thấy hạnh phúc, đặc biệt là nhìn thấy Dương Dương Noãn Noãn ở bên cạnh mình, nên giờ đây cô không còn lý do gì mà không hạnh phúc được nữa.
Sau bữa cơm, Cảnh Thần Hạo đưa Dương Dương Noãn Noãn ra ngoài, cô đích thực là cần phải được nghỉ ngơi.
Nhưng sự nghỉ ngơi của cô không phải là cùng anh nằm trên một giường, như vậy rất dễ xay ra chuyện.
Cơ thể cô được anh ôm trọn vào lòng, đầu cô áp sát vào ngực anh, từ trên đỉnh đâu bỗng phát giọng nói, “Nhiễm Nhiễm, chúng mình kết hôn đi em!”
“Chúng ta không phải đã kết hôn rồi sao?”
“Anh nói là tổ chức hôn lễ.”
Vì anh vẫn còn nợ cô một hôn lễ long trọng.
“Thật ra không cần gấp đâu, sau này hãy bàn nha anh!” trong lòng cô lúc này vẫn chưa thật sự bình tâm, nên cô không biết có nên nhận lời anh không.
“Nhiễm Nhiễm, trong lòng em hiện giờ vẫn còn lo lắng điều gì?” Anh xoay người cô lại, ánh mắt hai người nhìn nhau.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn gương mặt điển trai của anh, cô đưa tay lên sờ vào cằm đã được cạo sạch râu và nói: “Thật ra anh không cạo râu cũng rất đẹp trai, vẻ đẹp của một ông chú.”
“Em thích vậy sao?” nếu như cô thích, anh sẽ để rau vì cô.
“Không cần gấp đâu! Chúng ta còn cả một quảng đời, sau này có thể từ từ khi anh thật sự trở thành một ông chú, thì lúc đó em đã có thể nhìn thấy được!” Hai người họ thật sự có thể đí đến chặng đường đó chăng?
“Ồ, như vậy em muốn hôn lễ của chúng ta được cử hành như thế nào?” Anh mong muốn đem lại điều tốt nhất cho cô, nhưng anh cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cô.
“Hôn lễ tổ chức theo nghi thức Trung Hoa sẽ vui lắm, như là Nhất bái thiên địa gì đó?”
Nếu như chỉ được chọn một, thì nghi thức đó là đúng như ý muốn! Xem trên phim quả đúng là rất vui.
“Trang phục nhà hán thì sao? Cũng không tệ nhỉ, lễ phục thời là Đường em cũng rất thích, màu đỏ không tốt sao? Hay anh thích váy cưới màu trắng?” Bùi Nhiễm Nhiễm hướng mắt lên nhìn anh, cảm giác như anh có vẻ không được vui vẻ lắm.
“Thích chứ, em thích là anh sẽ thích.” Nhưng anh vẫn thích ngắm nhìn cô trong bộ váy cưới trắng tinh thuần khiết.
“Vậy quyết định như thế nhé!” thật sự là quá nhanh, và nghi lễ được tổ chức một cách tình cờ.
Nhưng gương mặt Cảnh Thần Hạo vẫn tỏ vẻ không được vui
Bùi Nhiễm Nhiễm đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt anh, “Anh đang suy nghĩ gì vậy, nếu như anh không thích, em có thể không tổ chức hôn lễ, không vấn đề gì cả!”
“Anh thích chứ, nhưng anh chỉ đang suy nghĩ, nghi thức Trung hoa anh sẽ không được nhìn thấy mặt em.”
“À! Vì phải che khăn trùm đầu.” Bùi Nhiễm Nhiễm lập tực nhẹ cả người, làm cô cứ tưởng anh thật sự không thích!
Tuy Nhiễm, cô sẽ có cách để khiến anh phải nhận lời.
“Cho nên anh cho rằng hôn lễ theo tây phương khi làm nghi thức là tân lang có thể hôn tân nương, không sánh bằng nghi thức Trung hoa là đưa tân nương vào động phòng, em hiểu rồi, vậy chúng ta sẽ tổ chức theo nghi thức tây phương!”
“Không, Trung Hoa!” Cảnh Thần Hạo nói một cách tình nguyện.
Lúc nãy anh chỉ buồn khi nghỉ đến trong hôn lễ không được nhìn thấy mặt cô, chứ anh hoàn toàn không nghĩ đến những điều cô vừa nói.
Đưa tân nương vào động phòng đó là một ân huệ, so với một nụ hôn, thì quả thật đó là một ân huệ lớn lao.
“Quả Nhiễm là một suy nghĩ thấp kém!” Cô lắc lắc đầu, xoay nguời hương lung mình về phía anh và nói “Em ngủ đây!”
“Ừ.”
Thần Hạo chẫm rãi buông đôi tay đang ôm chặt Nhiễm Nhiễm, cô giờ đang trong lòng anh rồi, anh còn lo lắng thêm điều gì nữa.
Tại nhà Âu Dương
Âu Dương Lập sau khi đã lấy viên đạn ra, anh chỉ nằm ở nhà, người bên cạnh chăm sóc anh là Hòa Miêu.
Hai tay cô đặt lên bụng dưới, phần bụng vẫn còn nhô ra, nỗi sợ hãi ngày hôm qua không làm ảnh hưởng gì đến cô
Tay phải Âu Dương Lập bị trúng hai phát đạn, tạm thời anh không thể cử động được, cần được chăm sóc kể cả trong bữa ăn.
Anh nằm lặng lẽ trên giường, gương mặt xanh xao, đôi môi trắng bệt không còn chút máu.
“Anh Âu Dương, anh thật sự là rất thích cô ấy sao?” cô hỏi nhỏ.
Âu Dương Lập hướng mắt lên trần nhà, như thể là không nghe thấy cô nói, lại như thể rằng nghe rất rõ cô ấy đang nói gì.
Câu nói này từ trước đến nay anh chưa từng hỏi bản thân mình.
Anh có thật là rất thích Bùi Nhiễm Nhiễm không?
Chắc là có!
Nếu như không có, thì tại sao mỗi khi nghe đến tên cô, lòng anh lại đau nhói như vậy, thậm chí anh đã có dự tính, không cần công ty nữa, bỏ mặc tất cả cùng cô ấy rời xa nơi này.
Nhưng kết cuộc cuối cùng thì sao?
Khi cô ấy nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đã không do dự mà bước đi với anh ta.
Trong lòng cô ấy giờ đã không còn Dương lập nữa, mà chỉ có mỗi mình Cảnh Thần Hạo.
Cho dù như vậy, thì trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm từ lâu đã có sự hoài nghi, họ có đến được với nhau thì cũng không thể bên nhau suốt đời được.
“Chúng tôi là thanh mai trúc mã trong mười năm, từ lúc cô ấy mười tuổi đến tuổi đôi mươi, chúng tôi thường xuyên ở bên nhau.” Anh đột nhiên nói ra câu này.
Như là đang nói với Hòa Miêu, và cũng đang nói với bản thân anh.
Nhưng năm cô ấy hai mươi tuổi, anh đã đi cưới một người con gái khác, một người mà anh không hề yêu.
“Tôi gặp cô ấy vào một buổi chiều vơi ánh nắng chói chang, dưới cây bạch quả của Bùi Gia Trang trong tia nắng xen qua từng kẽ lá, cô ấy ngồi đối diện trước tranh vẽ nghiêm túc vẽ tôi, tôi cứ nghĩ cô ấy đang vẽ phong cảnh trước mặt mình, nhưng khi bước đến gần mới phát hiện, thì ra cô đang thiết kế vẽ một sợi dây chuyền.”
Lúc đó cô ấy mới mười tuổi, với độ tuổi ấy cô đã khác biệt nhiều với những đứa trẻ khác.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương