Nhưng nước mắt cô vẫn không tự chủ chảy xuống, tốt quá, anh vẫn còn sống.
“Nhiễm Nhiễm, em có nguyện ý đi cùng anh không?” Bên tai vang lên tiếng của Âu Dương Lập.
Cô lắc đầu, liều mạng lắc đầu.
“Em thấy hắn liền không đồng ý bên anh đúng không? Đều tại hắn, tối qua em còn đồng ý đi với anh!” Âu Dương Lập như là tức đến la lên.
Cô cảm thấy tai mình sắp bị anh làm lủng, nhưng cô không chút để ý.
Cô luôn nhìn vào Cảnh Thần Hạo, anh ngày càng gần cô, ngày càng gần.
Nhưng lúc này, hình bóng anh bị vệ sĩ chắn lại.
Anh mang theo nhiều người, cô thậm chí thấy tay Thích Thịnh Thiên cầm súng.
Lần trước trong bệnh viện cô đã biết trong tay Cảnh Thần Hạo có súng, nhưng không ngờ anh trực tiếp vậy, nhìn mấy người đó cầm đều là súng thật, lòng cô đau nhói.
Cô không muốn vì cô mà xảy ra thương tổn.
“ Nhiễm Nhiễm, anh đi giải quyết hắn, em liền theo anh, được không?” Âu Dương Lập lại gần bên cô, nhanh chóng hôn lên mặt cô, mở cửa xuống xe.
Lúc này trong xe còn 3 người, 1 người ghế lái, 1 người bên cô, lúc nào cũng ở bên.
Cô dùng chân đá mạnh cửa, đá thế nào cũng không mở, cửa bị khóa rồi.
“Uhm uhm uhm…” Cô đã ghế lái 2 cái.
Nhưng người đó hoàn toàn không phản ứng, như là tượng điêu khắc vậy.
Không lẽ những người như muốn đi chết?
Hay là muốn nhìn anh em khác đi chết.
Tuy số lượng vệ sĩ của Âu Dương Lập nhiều, nhưng Cảnh Thần Hạo mang nhiều người hơn, bọn họ chỉ có đường chết.
Tại sao phải làm chuyện vô nghĩa đó, không bằng để cô đi.
Bùi Nhiễm Nhiễm đá không có tác dụng, quay người tiếp tục nhìn ra ngoài, Cảnh Thần Hạo và Âu Dương Lập cách năm 2 mét.
Âu Dương Lập dừng bước chân, cô thấy Cảnh Thần Hạo nhìn về phía cô, rõ ràng anh nhìn không thấy. nhưng cô kích động muốn gọi tên anh.
Miệng bị khăn trắng bịt lại thật sự rất khó chịu, cô cố ý dùng lưỡi, từng chút nhả khăn trong miệng ra.
Hôm nay là ngày nắng hiếm thấy, sắc xuân ôn hòa mặt trời chói rọi, màu trời xanh bích, cỏ cây xanh tươi, hai người nam nhân nhìn thẳng nhau.
Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nhìn anh, người này không giận mà uy, chỉ cần đứng đó, anh cũng phát ra khí chất bá vương.
“Âu Dương tổng tài, trò bắt cóc chơi không tệ, bây giờ tới lượt tôi rồi.” Tay Cảnh Thần Hạo đột nhiên xuất hiện súng màu bạc, lạnh lùng nhìn anh, “Âu Dương tổng tài cảm thấy chơi thế nào thì tốt.”
“Anh đến đây tìm tôi chơi trò chơi? Xin lỗi tôi không muốn chơi chung, tôi còn có chuyện, rời đi trước. Mời Cảnh tổng…” Anh nhìn lướt những chiếc xe bao vây nhà anh, máy bay, còn có người. “Mang người của anh rời nhà tôi.”
“Âu Dương tổng tài nói không sai, mang người của tôi rời nhà anh, vậy Âu Dương tổng tài giao người ra trước.” Nhiễm Nhiễm mới là người của anh, anh không mang theo Nhiễm Nhiễm, sao có thể đi.
“Người gì của anh?” Âu Dương Lập giả ngu.
“Âu Dương tổng tài không nói thì.” Tay cầm súng từ từ mở chốt, nhắm thẳng Âu Dương Lập vừa xuống xe, “Anh cảm thấy san bằng chỗ này, cần mấy phút?”
“Cảnh Thần Hạo, đừng được nước làm tới, đây là nhà tôi, mang nhiều người đến, là xông vào nhà dân, là phạm pháp!”
“Vậy cũng không đến lượt Âu Dương tổng đi kiện, biệt thự này không đứng tên anh.” Cảnh Thần Hạo nhàn nhạt dời họng súng, từ từ nhắm vào anh.
“Anh tưởng mang súng uy hiếp tôi, tôi liền đưa người, nằm mơ!” Âu Dương Lập nhìn họng súng đen, tay phải sờ lên giữa eo.
“Anh sai rồi, tôi đây không là uy hiếp.” Anh thật sự sẽ bắn.
Âu Dương Lập nghe câu bình thản của anh, nhưng lòng lo lắng không thôi, trán ẩn hiện có tầng mồ hôi.
Anh không thể chết vậy được.
Anh còn nhiều chuyện phải làm!
Cảnh Thần Hạo thấy tay anh cầm súng, lạnh lùng nở nụ cười nhạt, “Anh có thể thử, xem súng anh nhanh, hay tôi nhanh.”
“Tôi không đọ với anh, nếu anh cần người, vậy tôi đưa người cho anh, anh đợi đó!” Âu Dương Lập quay người nhìn vệ sĩ phía sau: “Mang người ra!”
Cảnh Thần Hạo mắt đen dời đến xe anh vừa xuống, vệ sĩ lại từ xe xuống.
2 vệ sĩ áp Hòa Miêu từ xe xuống, Hòa Miêu thấy tình hình trước mắt, dọa đến 2 chân không ngừng run.
Đây là tình huống gì?
Không lẽ tìm Bùi Nhiễm Nhiễm?
Vậy bắt cô làm gì?
“Cảnh …” Cô vừa la, miệng liền bị bịt.
Cô như bị đưa đến bên Âu Dương Lập.
“Không ngờ Cảnh tổng thích loại phụ nữ này, chẳng qua loại này nhiều vô số, ở đâu không tìm được, anh thích cô ta, có thể kĩ thuật trên giường giỏi, Cảnh tổng người anh cần tặng anh, anh có thể đi rồi!” Âu Dương Lập đẩy Hòa Miêu 1 cái.
Cơ thể Hòa Miêu té về phía Cảnh Thần Hạo.
Cảnh Thần Hạo né 1 cái, Thích Thịnh Thiên phía sau tiếp được cô, sau khi đỡ đứng vững liền thả tay ra.
“Cảnh tổng đây là vì gì? Cực kỳ mang nhiều người qua, lại không cần nữa! Cảnh tổng thật là hỉ nộ thất thường!” Âu Dương Lập nhìn động tác vừa nãy của anh, lạnh lùng nói thêm câu.
Cảnh Thần Hạo lạnh lùng thêm vài phần, mắt đen nhìn anh, mang theo tia sát khí, “Độ hỉ nộ thất thường không dám so với Âu Dương tổng, tôi còn kém xa.”
“Haha” Âu Dương Lập hừ lạnh, “Anh nên đi rồi.”
“Người của tôi chưa đến đủ!” Cảnh Thần Hạo liếc nhìn anh, mắt từ người anh dời đến chiếc xe đó.
Âu Dương Lập cũng nhìn theo ánh mắt anh, liền thấy Bùi Nhiễm Nhiễm từ xe đi xuống.
Mà bên cô không phải người của anh, mà người của Cảnh Thần Hạo.
Anh ở đây cầm súng vốn là điệu hổ ly sơn, mục đích là để anh thả lỏng đề phòng, người khác đi cứu Bùi Nhiễm Nhiễm.
“Cảnh, a…”
Súng trên tay Cảnh Thần Hạo trực tiếp bắn vào tay phải anh, lướt qua anh, đi về hướng Bùi Nhiễm Nhiễm.
Súng trên tay anh rơi xuống, tay chảy máu không ngừng, lúc anh muốn nhặt súng, súng đột nhiên bị đá qua 1 chỗ xa, tay lại trúng thêm 1 viên đạn.
Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn anh, “Âu Dương tổng tài, không ngờ anh lợi hại vậy! Gạt chúng tôi thảm vậy!”
Âu Dương Lập bây giờ có 1 cảm giác, tay rất đau, nhưng tim càng đau.
Cảnh Thần Hạo thấy Bùi Nhiễm Nhiễm, tim trống rỗng như được lấp đầy.
Cuối cùng anh cũng không cần ngày đêm nhớ cô, mà có thể ôm cô vào lòng.
“Cảnh Thần Hạo! Anh hỗn đản!” Bùi Nhiễm Nhiễm bị dọa chết rồi.
Cơ thể nhỏ bị anh ép vào ngực, ôm chặt, vùi đầu vào cổ cô: “Uhm, anh hỗn đản!”
- --- Nhóm dịch: Boss - độc quyền trên iNovel ----
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương