“Quen rồi.” Bùi Nhiễm Nhiễm tiếp tục ăn. “Cũng phải, đại boss như vậy mới ngầu.” Bùi Nhã Phân không phủ nhận, tiếp tục vừa ăn vừa nói với Bùi Nhiễm Nhiễm. Sau cơm, hai chị em lại nói thêm chút, Bùi Nhiễm Nhiễm mới về phòng. Cảnh Thần Hạo dựa vào giường đọc sách, nghe tiếng bước chân của cô, tay lập tức dẹp sách. “Sao anh nhanh vậy đã chán sách, sách biết sẽ giận đó.” Động tác của anh cũng quá nhanh rồi. “Sách để giết thời gian khi không có em, có em cần sách làm gì?” Anh không nhịn được kéo cô lại gần, ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng. Ở trong chăn ấm áp, cô liền nghĩ đến cảnh ở ngoài tuyết, lúc thật lạnh lẽo, bây giờ ấm áp, thật dễ chịu. Cổ hiện lên dấu hôn, tay lớn kéo quần áo cô, cô mới nhớ ra mình chưa tắm. Cô động đậy cơ thể, “Đừng...em tắm trước.” Anh xê dịch 1 cái, Cảnh Thần Hạo động đậy theo cô, thuận thế áp cô xuống, ái muội nỉ non bên tai cô, “Đợi lát tắm chung.” Cùng tắm gì đó thực ra là lãng phí thời gian. Cô quay đầu qua, cô trắng ngần lộ ra trước mắt anh, cúi đầu cắn nhẹ, hút lấy da thịt nõn nà. “Thần Hạo…” “Uhm” Lúc anh ở trên tuyết, tí nữa nhịn không được, nếu không phải điều kiện không cho phép, tí nữa là hóa thân thành sói. “Không sao, nhớ nhẹ 1 chút là được.” Cô cự tuyệt cũng vô dụng, không bằng hưởng thụ thật tốt, tốc chiến tốc thắng. Tay lớn sờ mặt cô, nhè nhẹ, dưới ánh đèn giường, hai người nhìn nhau: “Như vậy sao?” “Uhm uhm, chính là vậy, anh cứ chạm mặt em là được.” Cô lập tức gật đầu, ý cười trên mặt càng sâu. Giây sau, cô liền cười không nổi nữa, thứ cứng nhắc đâm vào cô, cách 1 lớp quần lót, cứ thế đâm thẳng… Cả người cô mềm nhũn, hai mắt ngấn nước nhìn anh, anh cố ý sao? Cố ý hành hạ cô! “Ông xã…” “Muốn?” “Không muốn!” Cô cắn răng, nhắm mắt, “Vậy anh ra khỏi thân em, đừng đâm nữa. “Cái gì đâm em rồi?” Cô cảm thấy nhắm mắt không đủ, phải che mắt, mới chắn được ánh nhìn nóng bỏng của anh, nhưng thứ đâm cô lại ngày càng nóng. Cô xấu hổ mặt đỏ lên… “Sau này anh cũng đừng muốn nữa!” Anh vậy mà lại hành hạ cô như vậy! Cảnh Thần Hạo thấy tay cô từ từ để lộ khuôn mặt đỏ hồng, vùi vào tai cô: “Bà xã, lập tức làm em hài lòng, xin xử nhẹ.” “Không cần! EM không cần!” “Hử?” Giọng anh quá ái muội rồi. “Cần….” “Bà xã thật ngoan.” Quần lót mỏng không biết lúc nào bị cởi ra, cơ thể cô lúc này bị lấp đầy, cưng cứng, nỏng bỏng, cơ thể cô khẽ run rẩy. “Uhm…” Cô không tự chủ rên rỉ. Xấu hổ chết người rồi! 1 đêm xuân sắc. Hậu quả của dục vọng quá độ là, Bùi Nhiễm Nhiễm hoàn toàn không thể xuống giường. Đại boss thương vợ, đích thân bưng cơm sáng lên. Bùi Nhã Phân sớm đã tỉnh, thấy Cảnh Thần Hạo từ lầu đi xuống, liền đứng dậy đi qua. Hai chữ anh rể chưa mở miệng nói, anh liền nói trước. Cảnh Thần Hạo lạnh nhạt lướt qua cô, đến nhìn cũng không nhìn, “Pha trà.” “....” Bùi Nhã Phân ngây người, anh vừa nãy là mệnh lệnh cô sao? Kêu cô pha trà có ý gì? Nhưng mà, cô vẫn vui vẻ hỏi người làm trà ở đâu. Cảnh Thần Hạo từ bếp ra bưng 1 cái khay, cô để ly trà nóng lên đĩa trà, cười tủm tỉm nhìn anh. “Để lên.” “Dạ” Bùi Nhã Phân còn đợi Cảnh Thần Hạo nói, anh sớm đã bưng khay đi về trước rời đi. “Anh rể, cơ thể chị không khỏe sao?” Chứ không sao không xuống ăn! Hai chữ anh rể khiến Cảnh Thần Hạo dừng bước, tối qua hình như em họ của Nhiễm Nhiễm đến. Trong ấn tượng của anh, nhà ngoài Nhiễm Nhiễm, nữ nhân khác đều là người hầu, lúc nãy anh theo thói quen tưởng Bùi Nhã Phân là người hầu. Cho nên mới sai cô. “Cô ấy khỏe.” “Vậy thì tốt, lạnh như vậy đừng để cảm.” Bùi Nhã Phân cười nhìn anh rời đi. Vẫn lạnh lùng như tối qua, nhưng tiếng anh như rượu nồng độ cao, khiến người khác say. Bùi Nhiễm Nhiễm hưởng thụ bữa cơm Cảnh Thần Hạo mang lên, cô lâu rồi không nhàn nhã vậy. “Nhiễm Nhiễm, thương lượng 1 chuyện.” Thương lượng? Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, theo bình thường, anh cực đoan vậy, sao có thể hỏi ý cô. Lòng cô đột nhiên căng thẳng, không có có chuyện lớn xảy ra? Cô lấy khăn lau miệng, mời từ tốn nói, “Anh nói” “Kêu em họ em chuyển đi.” Anh không muốn xảy ra hiểu lầm như nãy lần ữa, anh tưởng cô ta là người làm. Không lẽ anh thực sự mù mặt? “Tối nay giao thừa, kêu em ấy đi không tốt lắm? Cô ấy chắc chỉ ở vài ngày! Năm sau chắc đi rồi.” Giao thừa kêu cô ấy đi, 1 người, chị họ như cô cũng quá thiếu tình người rồi. Cảnh Thần Hạo nhìn ly trà bưng lên nhìn không uống 1 ngụm “Trễ nhất ngày mốt” “Được được được! Nghe anh!” Bùi Nhiễm Nhiễm uống sữa tiếp, nhưng có chút nghi ngờ nhìn anh: “Anh có ý kiến với em ấy?” “Không có.” “Vậy….tại sao?” “Không thích trong nhà có người lạ, đặc biệt là nữ.” Lí do này của anh đủ thuyết phục không?” “Hèn gì người làm đều già.” Chắc là dùng người quen, người quen già. Cảnh Thần Hạo khẽ híp mắt, cảm thấy chuyện này và chuyện Bùi Nhã Phân rời đi không liên quan. Đêm giao thừa qua rất náo nhiệt, nếu Dương Dương và Noãn Noãn có thể rời giường, cô sẽ cảm thấy vui hơn. Tối, Cảnh Thần Hạo ôm cô đứng ở ban công, trong không trung đang bắn pháp hoa. “Bùm bùm bùm…” Pháo hoa đủ sắc bắn lên trời kéo dài, nhìn rất đẹp, khiến màn đêm đều sáng lên. Cảnh Thần Hạo đột nhiên cúi đầu nhìn cô: “Pháo hoa đẹp không?” Cô cười, “Đẹp!” “Còn có đẹp hơn.” “Ở đây?” Đột nhiên mắt cô đen lại, có thêm 1 bàn tay lớn, “Cảnh Thần Hạo!” “Anh đây.” “Tay!” Nghe bên tai truyền đến tiếng “bùm bùm bùm”, tay trước mắt bỏ ra, cô nhìn thấy pháo hoa bắn trên không trung. “Nhiễm Nhiễm1” “Anh yêu em!” “Forever!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn chứ pháo hoa bắn ra, lòng cảm động, nhớ đến anh cường thế kéo cô đi đăng kí kết hôn, cô hỏi anh thích cô không, anh nói không thích. Nam nhân này, khẩu thị tâm phi! Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn cô, “Thí…” Chữ thích chưa nói hết, Nhiễm Nhiễm nhón chân, hôn lên môi anh. Có loại thích không phải nói ra, dùng tim cảm nhận, như là bây giờ vậy. Đôi môi mềm mại ngọt ngào hôn anh, Nhiễm Nhiễm chủ động đó. Bùi Nhiễm Nhiễm vừa rời đi, gáy cô bị anh kéo lại, hôn thật sâu. Pháo hoa trên trời vẫn đang bắn, hai người ở dưới pháo hoa đầy sức kéo dài nụ hôn thật lâu.