Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh, đột nhiên hiểu ra. Nam nhân đều có trái tim của thợ săn, cũng như đối với phụ nữ, sẽ cảm thấy hứng thú đối với phụ nữ khác thường, đó cũng là cái gọi là thích cái mới lạ.
Ngọc, cũng như phụ nữ vậy.
Chính vào lúc này, đột nhiên Cảnh Thần Hạo đứng dậy, “Đi, đi Hà thị.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh, nhưng không đi theo. Cô không cần thiết đi theo anh, dù muốn đi, cũng đi cùng quản lý Thích hoặc Lâm Tri Hiểu.
Với lại, dù đi Hà thị, là vì sản phẩm mới, nhưng đây được coi là 1 bước thu thập dữ liệu.
Cô là người lên kế hoạch, không có nghĩa vụ đi thu thập dữ liệu, sức lực của cô nên dùng để phân tích dữ liệu và đưa ra những kế hoạch tuyệt vời.
“Ngây ra đó làm gì?” Cảnh Thần Hạo dừng trước cửa, tay đã để trên tay cầm.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh, từng chữ nói ra, “Tôi không có nghĩa vụ đi Hà thị điều tra, không thuộc phạm vi công việc của tôi.”
“Tôi lệnh cho cô đi.” Giọng nghiêm túc, ngữ khí cứng rắn, không có cự tuyệt.
Sau khi nói xong, Cảnh Thần Hạo thấy cô như cũ không nhúc nhích, không kiên nhẫn nói lần nữa, “Không lẽ muốn tôi ôm cô đi?”
Biểu cảm nghiêm túc, ngữ khí đầy trêu chọc.
Miệng Bùi Nhiễm Nhiễm động đậy, nhẹ nhàng nhả ra 2 chữ, “Vô sỉ.”
Cảnh Thần Hạo khoanh 2 tay, cảm thấy mắc cười, “Đây được coi là vô sỉ?”
Đột nhiên, trong đầu đột nhiên xuất hiện 1 hình ảnh.
Có người phụ nữ, cũng từng bình luận về anh như vậy.
Trong mắt cô, anh là con trai nhà giàu.
Chỉ là người phụ nữ này, tự nhiên biến mất. Dù cho anh tìm thế nào, đều hoàn toàn biến mất.
Mà Bùi Dĩ Hàn trước mắt, hai mắt rất giống cô, đến họ cũng giống.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn ra ánh nhìn của Cảnh Thần Hạo, như là thông qua cô, nhìn thấy một người khác vậy.
Rốt cuộc anh đang nhớ ai?
Nhà hàng Nặc Thiên tầng 18, phòng riêng xa hoa của anh, có đầm liền cho bé gái bận, không lẽ anh bí mật có vợ rồi, còn có con?
- ----------- --------------
Nghĩ đến đây, Bùi Nhiễm Nhiễm vô thức hỏi, “Cảnh tổng, tôi nghĩ nhân viên khác nói, anh chưa kết hôn. Nhưng nhà hàng Nặc Thiên, sao có đồ cho bé gái?”
Ánh mắt Cảnh Thần Hạo thay đổi, nhưng 1 lúc liền hồi phục lại như cũ, anh thấp giọng cười 1 tiếng, “Tự nhiên muốn thôi.”
Bùi Nhiễm Nhiễm ngây người, lại là tự nhiên muốn. Khẩu vị tên này đúng là thay đổi rồi, không lẽ thích sưu tầm đầm liền cho bé gái?
Sở thích này thật sự quá … biến thái.
“Tôi đếm đến 3, còn không đến trước mặt tôi thì tôi qua ôm cô.” Giọng nghiêm túc, anh nói được làm được.
Sắc mặt Bùi Nhiễm Nhiễm thay đổi, lập tức đi về trước.
Nếu tốc độ đếm anh nhanh hơn chút, trong thời gian anh giới hạn, căn bản cô không đến trước mặt anh kịp.
Chỉ là, cô không ngờ, chuyện càng bi kịch hơn đang chờ cô đằng sau.
Đi về trước 2 bước, cô bị quẹo chân, cả người nhào về trước.
Cô không thích mang cao gót, đặc biệt là loại 10 phân, cô cũng không lùn, mang cao gót làm gì!
Quy tắc biến thái của Cảnh thị.
Cô nhắm mắt, hai tay đưa về trước, chấp nhận vận mệnh bị té.
Nhưng cơ thể cô tiếp xúc không phải là đất lạnh lẽo, mà là lòng ngực ấm áp rộng lớn.
Mũi cô đập mạnh vào ngực anh, xúc giác của cô vốn mẫn cảm, rất nhanh ý thức được đụng phải thứ không nên đụng. Chỗ mẫn cảm nhất của đàn ông ở đâu? 1 là ngực, chỗ khác là…
Không sai, cô đụng vào chỗ đó!
5 năm nay, cô không có hành động thân mật với đàn ông nào!
Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức đẩy Cảnh Thần Hạo ra, còn chưa nói chuyện, đã bị kéo ngược vào lòng anh.
Tay anh rất lớn, rất hữu lực, đang nhẹ nhàng xoa lên mũi cô.
“Đụng đau không?” Biểu tình trong mắt anh không đổi, ngữ khí lại mang 1 tầng quan tâm.
Bùi Nhiễm Nhiễm lắc đầu, nhất định là cô nghe nhầm, người không liên quan gì đến anh, sao anh lại quan tâm?
Với lại, cô nhất định phải cách xa anh!
- ----------- --------------
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
50 chương
56 chương
287 chương