Cảnh Thần Hạo nghe âm thanh trong điện thoại vọng lại tiếng "tút tút tút", bên tai dường như chỉ còn âm thanh câu nói cuối cùng cô nói với anh ta, nụ hôn chúc ngủ ngon của cô. Tay trái anh ta buông điện thoại xuống, nhìn vào ly rượu bên tay phải, đặt xuống luôn. Hôm sau, từ lúc được điều chức qua làm giám đốc bộ phận nhân sự đến giờ, lần đầu tiên bị Cảnh Thần Hạo gọi vào phòng làm việc, cô ta cảm thấy không có chuyện tốt lành gì. Dường như hôm qua và đã lâu lắm rồi cô vẫn chưa làm việc gì mà, phải chăng vì chuyện của Bùi Nhiễm Nhiễm nên trách cứ cô đã giấu anh ta? Cô ta nhíu mày nom nớp lo sợ đi vào phòng làm việc, nhìn thấy vị Boss lớn ngồi trước phòng làm việc, lập tức lộ ra ý cười tiêu chuẩn, "Cảnh tổng!" Cảnh Thần Hạo đang nhìn tài liệu trước mặt, nghe tiếng của cô ta không lập tức hồi đáp, cây viết trên tay như muốn đánh dấu cái trọng điểm. Đại Boss đây là ý gì thế? Có phải muốn cô ta tự nhận sai không? Cô ta cúi người nhìn vào gương mặt nghiên đầy lạnh lùng và đen sầm của anh ta, trong lòng hăng hái đã tổ chức lời nói, "Cảnh tổng, Nhiễm Nhiễm không sao, tôi muốn nói là việc của Bùi Dĩ Hàn, là tôi nghe theo cô ta." Nên điều này không thể trách cô ta được! "Cạch" một tiếng, cây viết trên tay Cảnh Thần Hạo rơi xuống bàn. Thân người của Lâm Tri Hiểu run nhẹ, lập tức nói, "Cảnh tổng, thuộc hạ biết sai rồi!" Nhiễm Nhiễm, cậu mau đến cứu tớ! Đại Boss muốn giết người bừa bãi! Cảnh Thần Hạo mở ngăn kéo ra, lấy một xâu chìa khóa đặt lên bàn, mặt không thần sắc liếc nhìn cô ta, "công ty đã phân bố phòng ở cho cô, trong ngày hôm nay cô phải dời qua đó!" Phòng ở à? Từ lúc nào mà công ty có hậu đãi tốt quá vậy? Đại Boss anh lấy việc công làm viêc tư như vậy có cần thương lượng với vợ anh, cô ta biết tôi dọn ra ngoài, sẽ có kết cục thảm đấy. "Không dọn có được không?" cô ta thực tại không dám nhìn sắc mặt của anh ta, hỏi một câu như thế đã lấy hết dũng khí cả ngày hôm nay của cô ta rồi. Anh ta trả lời lại một câu rất khinh miêu đạm tả, "cô nghĩ sao?" "Tôi biết rồi!" cô ta vội đến không kịp lấy chìa khóa trên bàn, liền đi ra ngoài. Lúc đi ra ngoài cửa, phía sau lưng liền vọng lại giọng nói của anh ta, "điều gì nên nói không cần tôi phải dạy cô chứ!" "Hiểu rồi!" xem ra tối nay Nhiễm Nhiễm về nhà rồi mới biết. Hôm nay Bùi Nhiễm Nhiễm luôn làm việc nghiêm túc, cổ phiếu của Hoắc Thị đã bị ngừng, dự tính là ngày mai sẽ có cổ đông mới xuất hiện, người đó là...... Cô ta nhìn thời gian, dọn xong đồ đạc chuẩn bị đi rước Dương Dương Noãn Noãn, vừa mới bước ra cửa của phòng làm việc, liền nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đứng trước cửa. Thân người gọt giũa bằng một bộ đồ tây rất phù hợp với cái vóc dáng cao ráo của anh ta, đôi mắt thâm thúy đen lay láy đang trợn nhìn cô ta. Không đợi cô ta lên tiếng, anh ta bèn nói trước, "cùng đi nào" "Đi thôi!" cô ta không để đoạt quyền anh ta đi rước con của mình được, ở những nơi như vườn trẻ không phải ai cũng có thể tùy tiện tới lui. Cảnh Thần Hạo nghe thấy cô ta trả lời một cách rất thoải mái, bỗng có chút ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên đó nhanh chóng bị sự vui mừng làm tan biếng đi. Đến trường mầm non Thất Thái Quang, đã là bốn giờ hơn rồi, phụ huynh đến đón con đã vào trong hết rồi. Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh ta, "hay là anh chờ ở chỗ này vậy?" Anh ta tức mình, mở đai an toàn ra nói, "cùng nhau đi." Anh ta đến đây không phải muốn ngồi lại trên xe. "Bây giờ bên trong rất đông người, em sợ anh bị người ta chụp hình." Lúc còn ở công ty sao cô lại quên đều này nhỉ. "Bị chụp rồi thì sao chứ?" tin đồn của anh và cô ấy đã truyền khắp cái công ty rồi. "Được thôi! Anh không sợ thì em sợ làm gì?" cái tiếng tăm của anh ta còn quan trọng hơn cô ta nữa mà. Hai người cuối cùng cũng cùng nhau đi vào trường mầm non, bên trong có rất nhiều người qua lại, ánh mắt nhìn cô ta không ngớt, không ít âm thanh bàn tán xôn xao bắt đầu truyền lại. Bùi Nhiễm Nhiễm nghe được một câu duy nhất "soái ca phối sửu nữ" (anh chàng đẹp trai với cô gái xấu xí), nhưng đối với anh không một chút bận tâm, nhưng người đàn ông bên cạnh này có vẻ như không vui, đúng lúc cô nhíu mi cười thầm, thì bỗng nhiên bên eo mình xuất hiện một cánh tay lớn. "Chúng ta đến đây là để rước con, không phải là để thể hiện tình yêu." Người ta chỉ nói vài câu thôi, cô ta sớm đã quen rồi, không bận tâm. "Sẵn tiện." Là sẵn tiện rước con hay là sẵn tiện thể hiện tình yêu? Cô ta có chút nghi hoặc. Bùi Noãn nhìn thấy họ cùng nhau đi tới, mừng đến nổi reo lớn tiếng, "Má mi, Daddy!" Noãn Noãn đứng kế bên nghe thấy tiếng cô bé, cũng thuận mắt nhìn qua, hai người quả nhiên cùng đến đây, Mámi có phải là đã thích chú ấy rồi không? "Noãn Noãn! Dương Dương!" cô ta quyết đoán thoát ly sự cầm cố của anh ta, sải bước chân lớn bước đến gần con. Hóa ra những việc đón con như thế, thật là hạnh phúc, đặc biệt là nhìn thấy Noãn Noãn chạy đến gần bên cô, gương mặt nhỏ tỏa lên sự vui mừng thật là dễ thương vô cùng, trái tim không sợ sóng gió của anh ta bỗng chốc trỗi lên sự cảm động vô tận. Anh ta đông thời cũng hận bản thân, không sớm tìm ra mẹ con họ, có lẽ tình hình lần gặp mặt lúc này sẽ không phải như vậy. "Má mi, đây là kẹo của con và anh trai, cho má mi nè!" cánh tay nhỏ của Noãn Noãn cầm sáu viên kẹo sắc màu, bỗng nhiên nghĩ nên điều gì, cánh tay nhỏ lại chuyển qua đưa cho Cảnh Thần Hạo đang đi tới, "Má mi không thích ăn kẹo, cho daddy nè!" Đại Boss anh có biết đây là ý gì không? Cô ta không thích nên mới cho anh đấy. "Cám ơn." Tuy là thứ Bùi Nhiễm Nhiễm không thích mới cho anh ta, nhưng anh ta vẫn vui vẻ, chỉ vài viên kẹo sắc màu đã nói lên tình yêu của con gái dành cho anh ta rồi. Bùi Nhiễm Nhiễm kéo Dương Dương đứng phía sau lưng họ, sự việc trải qua của một đời người không lúc nào thập toàn thập mỹ, cô ta ở ngoài cửa trường mầm non gặp được Hác Lôi. Cô ta đang giao lưu với những phụ huynh khác, nghe thấy Noãn Noãn gọi Cảnh Thần Hạo là daddy, cô ta nhìn kỹ vào hai đứa nhỏ, "lúc trước không phải với......" "Hác chủ nhiệm, chúng tôi về trước, cám ơn cô đã quan tâm chăm sóc hai con." Cô ta quả đoán mở miệng chắn ngang câu nói dở của chủ nhiệm. "Được được, chậm đi, trên đường cẩn thận." Hác Lôi tự nhiên nghe hiểu ý của cô ta, câu nói vừa nãy cũng không tiếp tục nói thêm nữa. Cô ta vẫn còn khiếp sợ nhìn Cảnh Thần Hạo, phát hiện anh ta đang bế Noãn Noãn vào xe, động tác thật nhẹ nhàng, có lẽ không chú ý đến câu nói lúc nãy của Hác Lôi. Trên đường về nhà, cô ta vừa nói chuyện với họ, ngẫu nhiên quay sang nhìn chăm chú vào Cảnh Thần Hạo đang lái xe, trong xe cười nói rôm rả, thời khắc vui vẻ đơn giản như thế này mau chóng kết thúc. Khi đến nhà Lâm Tri Hiểu, cô ta nghiêng đầu nhìn anh ta, trong lòng do dự một hồi, "có muốn đi vào trong ngồi chơi không?" "Được!" anh ta trả lời rất nhanh, như sợ cô ta sẽ đổi ý vậy. Cô ta ngây người ra, cuối cùng cũng không nói gì, mở cửa bước xuống xe. Sau khi vào nhà, cô ta nhìn thời gian, chợt nhớ hôm qua mua rất nhiều thức ăn, cũng không có ý định ra ngoài, đành để Đại Boss nhập gia tùy tục, ăn bữa cơm gia đình vậy! "Hai con cùng chơi với daddy, má mi đi làm đồ ăn, có được không?" cô ta ngồi xổm trước mặt Dương Dương, mỉm cười nói. Noãn Noãn đã sớm ngồi bên ghế sofa cùng với Cảnh Thần Hạo lựa chọn phim hoạt hình, hòa hợp đến không tin được, người mà cô ta lo lắng là Dương Dương. Bùi Dương gật đầu, bỗng nhiên lại thốt nên một câu, "má mi, con sẽ bảo vệ mẹ." "Má mi không có bị bắt nạt, nhưng nếu con muốn ức hiếp daddy, thì má mi sẽ không giúp ba đâu!" cô ta vừa nói xong cảm giác như có một tia nhìn sắc lạnh đang chăm chú vào cô ta. Cô ta nhấc mắt nhìn anh ta, tròng mắt màu nâu như nói lên rằng ai biểu anh có quá nhiều tin đồn đến vậy, thật đáng bị ghét mà.