Nghĩ đến đây, trong lòng cô chửi Lâm Tri Hiểu 1 phen, nhà hàng Nặc Thiên là của Cảnh thị!
“Mami” Bùi Noãn nhỏ tiếng kêu, kêu xong, cô lại cúi đầu, vùi vào lòng người nào đó.
Bùi Nhiễm Nhiễm thật muốn giành lại con bé, hung hăng đánh vào mông.
“Cảnh tổng, không phiền anh. Đưa con cho tôi, tôi mang về thay đồ. Ở đây anh không có đồ con nít.”
Cảnh Thần Hạo nhìn cô, mắt sáng lên, “Ai nói không?”
“Chú nói, có đầm công chúa.” Bùi Noãn đột nhiên cười, hai chân vẫy vẫy, như lượm được báu vật vậy.
“Chỉ biết đầm công chúa, ở nhà có bao nhiêu đầm công chúa rồi?” Con gái dán chặt anh, lòng Bùi Nhiễm Nhiễm có chút dư vị, khẩu khí có chút dữ.
“Mami lớn tiếng với con.” Miệng Bùi Noãn mếu máo, khóe mắt đầy nước, dưới áp lực của Bùi Nhiễm Nhiễm, không hoàn toàn khóc lên. “Đến rồi” Cảnh Thần Hạo nói xong vỗ đầu Bùi Noãn, sau đó đi ra thang máy.
Thang máy lên thẳng tầng 18, căn phòng trang thị xa hoa, chiếm hết cả tầng, mở màn cửa sổ sát đất, view rất đẹp. Đây là căn phòng riêng của Cảnh Thần Hạo.
“Đồ trong tủ, cô giúp nó thay.” Cảnh Thần Hạo để Bùi Noãn xuống đất, sau đó tự đi về hướng phòng khác.
- ----------- --------------
Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức ôm con gái, sợ bị giành mất.
“Mami, chú này rất tốt, nếu là ba thì tốt.” Bùi Noãn vô thức nói nhưng khiến tim Bùi Nhiễm Nhiễm hoang mang.
“Đừng nói bậy, sao con biết đó là người tốt.”
“Con cũng không biết, chỉ cảm thấy chú tốt.” Bùi Noãn cười, cười rất đơn thuần.
Nhìn thấy mặt mẹ trầm xuống, Bùi Noãn lập tức chuyển đề tài, “Mami, thay đồ.”
“Noãn Noãn, nếu chỉ chọn 1, con chọn mẹ hay chú?” Bùi Nhiễm Nhiễm rất xúc động, con trai vậy mà nói ra những lời này.
Nước mắt lại đầy khóe mắt Bùi Noãn, “Mami, mẹ đừng bỏ con. Con không cần gì nữa, chỉ cần mami.”
“Noãn Noãn ngoan, mami đi lấy đầm công chúa.” Bùi Nhiễm Nhiễm yên tâm, đi về hướng tủ.
Mở to, thấy bên trong 1 dãy đầm công chúa cho bé gái. Anh ở đây thay đồ, còn là thang riêng, hiển nhiên đây là phòng riêng của anh.
Phòng riêng mà có những đầm này, không lẽ anh giấu phụ nữ, sinh con rồi?
“Chú.” Lúc đang suy nghĩ, giọng ngọt ngào của con gái lại vang lên.
Tim Bùi Nhiễm Nhiễm cảnh giác kêu lớn, lấy đầm công chúa màu hồng, lập tức quay người.
Mới quay người, liền thấy người đàn ông chỉ mặc quần ngắn đen, cơ thể cao thẳng, cơ bụng hiện lên đặc biệt hữu lực và thu hút.
“Không biết xấu hổ.” Cô không nhịn nổi, trực tiếp chửi, khó trách bên mình nhiều lời đồn.
Cô ăn diện kiểu phụ nữ già, anh còn mang cô về phòng riêng, bây giờ đến áo trên cũng không mặc.
“Mami, không biết xấu hổ là ý gì?” Bùi Noãn hoài nghi hỏi.
“Chính là kêu con đừng nhìn.” Bùi Nhiễm Nhiễm đến bên con gái, nắm lấy tay nhỏ của con di chuyển qua hướng khác.
“Con gái cô đi trên người tôi, tôi không cảm ơn, còn nói tôi không biết xấu hổ?” Cảnh Thần Hạo giọng âm trầm, mang theo nguy hiểm.
Bùi Noãn đứng giữa 2 người tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ.
- ----------- --------------
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
67 chương
10 chương
82 chương
77 chương
31 chương
31 chương