“A…”Cô một phút không để ý bị anh ôm lấy,hay tay ngay lập tức ôm chặt lấy cổ anh.Sớm biết anh sẽ ôm cô,nhất định sẽ ngoan ngoãn, vâng lời tự bước tới.Chứ không muốn như tình cảnh bây giờ, cô tự mình cũng cảm thấy tai mình đang đỏ ửng, thật là… Cảnh Thần Hạo vừa bỏ cô ra, cô đã cứng ngắc ê ngại, ngồi xuống, nhìn bóng của anh bước qua, cười gượng nói: “Cảnh tổng, khi anh nói những lời như thế này, có bao giờ nghĩ ở Cảnh Thị có tất cả bao nhiêu nhân viên hay không?” “Không phải nhân viên nào cũng được đối đãi như thế này.” Cảnh Thần Hạo ngồi xuống đối diện với cô,dựa vào ánh đèn ấm áp để nhìn cô, “Em là người duy nhất.” “Thật là...vừa mừng vừa lo.” Cô dời ánh mắt nhìn về phía hoa hồng ở trên bàn, không dám cùng anh nhìn trực diện. Sự đối đãi này cô thật sự không hề muốn có! “Em thích là được rồi.” Cảnh Thần Hạo làm cho người bên cảnh nhìn thấy rõ ánh mắt, một lúc sau nhân viên phục vụ nhanh chóng lần lượt đưa từng món ăn lên. Cô nói thích khi nào?Đại boss có phải anh mắc bệnh nghe nhầm hay tự nghĩ ra hay không vậy? “Cảnh tổng, thật ra tổ chức sinh nhật tôi không cần phải quá tốn lãng mạn, tôi muốn có chút gì đó ấm áp, tôi nghĩ tốt nhất tôi nên về nhà để đón sinh nhật cùng gia đình.Cảnh tổng anh minh thần vũ, nhất định không nỡ lòng nào nhìn người thân của tôi đợi tôi quay về phải không?Noãn Noãn đáng yêu như vậy, anh nỡ lòng nào để con bé phải đợi tôi sao?”Cô nói không nghĩ nhiều, đem Noãn Noãn ra nói thử xem sao. “Những điều em nói...có chút đạo lý.” Cảnh Thần Hạo nhấc điện thoại trên bàn lên, ánh mắt đen láy sâu thẳm nhìn trực diện vào mắt cô, động tác ấn số, “Em muốn tôi điều người tới đón họ qua đây, hay là chúng ta bây giờ cùng nhau đi về?” “Không cần, thật sự không cần,thật ra tôi nghĩ thỉnh thoảng đón sinh nhật như bây giờ cũng được.” Cô ngay lập tức lấy dao dĩa trước mặt, cúi đầu ăn. “Thật sự không cần?” nhìn động tác cô cắm cúi ăn, điện thoại trong tay đặt xuống. “Cảnh tổng, nhanh ăn thôi!ăn xong tôi còn phải về nhà nữa.” Cô cười nói, trong tâm chỉ hận một điều là không thể lấy dao dĩa cắm lên người anh mà thôi. Nhưng cố làm sao mà có thể bỏ qua chuyên môn của người mà cô đang trực tiếp đối đầu được cơ chứ.Muốn anh ăn nhanh, anh càng cố ý ăn thật chậm,cô cảm thấy sự rung rinh của từng cánh hoa hồng trên bàn đều nhanh hơn động tác ăn của anh. Nhưng nhìn cách ăn uống thanh cao nhã nhặn của anh ấy,sự giận giữ cứng ngắc trong cô vẫn kiềm chế lại được. “Tôi đi vào rửa tay một chút, Cảnh tổng ngài cứ ăn từ từ nhé.” Cô đứng lên rời khỏi chỗ, bước thẳng ra ngoài. Mặc dù nhìn cách anh ấy ăn rất ngon miệng, nhưng trong thâm tâm cô chỉ nghĩ tới Dương Dương và Noãn Noãn,thực tế không có tâm trí đâu mà thưởng thức anh ấy ăn, cho nên mới đi ra ngoài hít thở một chút.Mặc dù nhà vệ sinh không phải là nơi thích hợp để hít thở. Cô vừa mới dời đi, Cảnh Thần Hạo liền bỏ dao dĩa trên tay đặt xuống, động tác như muốn đợi cô quay trở lại mới bắt đầu ăn tiếp. Đột nhiên, phía đối diện điện thoại trên bàn bỗng reng lên, anh nhìn ra phía cửa, đứng lên tiến về phía đối diện. Từ trong túi của cô lấy chiếc điện thoại đang kêu ra, nhìn trên màn hình điện thoại sáng lên hai chữ “Dương Dương”, tim bỗng đập nhanh hơn bao giờ hết. Điện thoại của Dương Dương, anh có nên nghe máy hay không? Trong suy nghĩ cũng đã từng nghĩ tới, lần đầu tiên họ gặp mặt chắc chắn sẽ là mặt đối mặt.Nhưng tình hình hiện tại, nếu anh không nghe máy sẽ không được đúng cho lắm. Ngón tay thon dài liên vuốt nhẹ lên màn hình, nghe máy, điện thoại lạnh toát áp vào bên tai anh.Một con người không hề đắn đo lo sợ trên bất kỳ cuộc hội họp đàm phán nào như anh, bỗng không biết câu đầu tiên sẽ phải nói gì mới có thể làm cho anh có được ấn tượng đầu tiên thật tốt đẹp. “Mami, khi nào mẹ mới về?Có phải chú xấu xa ấy lại bắt nạt mẹ phải không?” Giong điệu của Dương Dương rất non nớt, nhưng lại có chút gì đó rất trưởng thành cứng cỏi, mạnh mẽ. Anh là chú xấu xa? Anh bắt nạt cô? Rất tốt, Bùi Nhiễm Nhiễm cô dạy rất tốt, đợi cô chơi chán trò chơi này rồi, chúng ta sẽ tính sổ rõ ràng vụ này. “Mẹ cháu tối nay không về, làm thêm.” Anh nhếch miệng, dám đối đầu với anh, hai người bọn họ địch sao nổi. “Chú xấu xa, hôm nay là sinh nhật của mami, sao lại bắt mẹ cháu làm thêm giờ?Bọn cháu còn đang đợi mẹ về đấy!”Dương Dương tức giận, mẹ của chúng sao lại có thể không về nhà vào ngày sinh nhật được. - --------------- ---------------- Cảnh Thần Hạo nắm chặt điện thoại trong tay, nghe được ra thằng bé lo lắng như thế nào, hình như bộ dạng sắp khóc rồi.Anh đột nhiên có chút đau lòng, hay là nên để cô ấy quay về. Liền nhẹ nhàng mở lời, “Một lát nữa chú sẽ đưa mẹ về, vừa nãy chỉ là nói đùa thôi mà.” “Thật không?”Dương Dương có chút không tin. “Đương nhiên.”Trước mặt con trai, hình tượng nghiêm túc lương thiện rất cần thiết, nhất định phải để hình tượng chú xấu xa đó hoàn toàn diệt tận gốc. Bùi Nhiễm Nhiễm, giữa hai chúng ta thật sự có một lương duyên rất lớn. “Vậy chào chú nhé.” Dương Dương rất nhanh ngắt điện thoại, nói rõ tình hình hiện tại cho Noãn Noãn và chú Đường biết. Còn Cảnh Thần Hạo vẫn nắm chặt điện thoại có chút ngẩn người, đột nhiên, anh ấy bỗng cười mỉm, đem điện thoại đặt vào vị trí cũ, bản thân cũng quay trở về chỗ của mình. Nhìn cái bánh gatô hoa quả ba tầng ở trên bàn,tối nay cô ấy gần như không cần nó. Hoa hồng cũng như vậy, ít nhất cũng cần phải tặng được quà, đây còn là món quà anh đặc biệt vì cô chuẩn bị. Đứng trước cửa nhà vệ sinh mở vòi nước rửa tay, nhìn vào trong gương gương mặt cô đặc biệt ngụy trang, trong não bộ bỗng nghĩ tới Cảnh Thần Hạo. Ngoài cái đêm anh ấy uống say nhừ đó ra, vốn chưa hề bị lộ trước mặt của anh ấy, sao mà anh ấy lại có thể khẳng định như vậy chứ? Kinh nghiệm là việc của cô ấy? Hay là do vài câu nói linh tinh hồ đồ của Hà Hoa Huy,hay là do đôi mắt cô không ngụy trang, ánh mắt cũng có thể nhận ra được một người hay sao? Cô nghĩ quá nhập thần rồi,ngay cả Liêu Vi xuất hiện trước mặt cô từ khi nào cô cũng không biết nữa, nghe thấy tiếng của cô ấy cô mới định thần lại, “Bùi tiểu thư”. “Bà Âu Dương.” Cô tắt vòi nước, cười một cách lạnh nhạt. Liêu Vĩ nhìn thấy cô ấy xé giấy lau tay, ánh mắt nhìn chằm chằm lên bàn tay của cô ấy, làn da của đôi tay này có màu sắc khác xa với gương mặt thật là nhiều. “Đôi tay của Bùi tiểu thư được bảo dưỡng tốt như vậy sao lại không chăm sóc tốt cho da mặt nhỉ?Nhất là bây giờ mọi người nhìn ánh mắt đầu tiên đều nhìn vào khuôn mặt,chứ không phải là đôi tay”.Liêu Vĩ nhìn theo động tác của cô ấy,sự hoài nghi trong lòng cứ thế dần lớn lên. Không biết được có phải là do có phải độ cảnh giác của cô ấy quá cao hay không, nhưng dường như cảm thấy rõ đứng trước mặt đây không phải là Bùi Dĩ Hàn mà là Bùi Nhiễm Nhiễm. Nhưng mới có vài năm thôi mà biến đổi nhanh như vậy sao? Trước kia có thể gọi là hoa khôi tinh khiết của trường, da trắng như tuyết, môi đỏ như thoa son, chỉ một nụ cười nhếch miệng cũng đã hút hồn không biết trái tim của bao nhiêu chàng trai rồi. Năm đó đã mê hoặc khiến cho Âu Dương Lập hồn bay phách lạc,cho tới tận bây giờ đối với cô ấy vẫn không thể nào quên được. Điểm này, cô ta rất rõ ràng. Bùi Nhiễm Nhiễm thấy cô ta cứ nhìn cô chằm chằm, chỉ cong môi lên một chút, quay người bỏ đi. Nhưng cánh tay bỗng nhiên bị túm chặt lại,cô lạnh lùng quay đầu nhìn Liêu Vĩ, “Âu Dương phu nhân, đây là có ý gì vậy?” Liêu Vĩ nhìn thẳng vào ánh mắt cô, ánh mắt to tròn linh động, thật sự rất giống cô ấy, không kiềm chế được gọi lớn: “Bùi Nhiễm Nhiễm!” - --------------- ----------------