Đúng cái quỷ!
“Mami, chú Cảnh tối qua tới nhà mình giống y chang anh hai nha!” Bùi Noãn ngước đầu nhìn xuyên qua Bùi Nhiễm Nhiễm, nhìn Bùi Dương phía bên trái cô, “thật sự rất giống!”
Noãn Noãn đúng là đứa con nhiều chuyện, lo chết cô rồi.
“Mami......” Bùi Dương chỉ gọi 1 tiếng mà không nói gì, tựa hồ đang chờ lời giải thích của cô.
“Dương Dương, trên thế giới này có rất nhiều người có khuôn mặt giống nhau, con nhìn những minh tinh kia đi, chẳng phải đều đi sửa thành 1 khuôn mặt sao?” Cô đưa tay vỗ vỗ lưng sau của cậu, kiên nhẫn giải thích nói.
“Thế nhưng cái chú đó không giống như đi phẫu thuật thẩm mỹ nha! Thật sự rất giống đó!” Noãn Noãn nghiêng đầu, tựa hồ trong đầu đang nhớ lại hình dáng của Cảnh Thần Hạo.
Bùi Nhiễm Nhiễm thu tay lại, sờ gương mặt của mình, một vẻ mặt không còn gì lưu luyến mà nhìn con đường phía trước, chú tài xế chú có thể chạy nhanh chút không?
Cô biết ngay việc để Noãn Noãn và Cảnh Thần Hạo tiếp xúc quá nhiều chính là một sai lầm.
“Mami, con tin mẹ.” Bùi Dương bỗng nhiên nói.
Cô cảm động không thôi ôm lấy cậu, “Dương Dương con thật sự quá hiểu cho mami! Mami yêu con!”
“Mami không yêu Noãn Noãn sao?” Bùi Noãn bĩu môi nói.
“Mami cũng yêu con.” Bùi Nhiễm Nhiễm cũng ôm lấy cô bé, kiếp này cô có hai tiểu bảo bối là đủ rồi.
“Vậy còn hội khỏe ba mẹ và bé mami đi không?” Bùi Noãn nhỏ giọng hỏi.
“Đi! Cho dù không tham gia, chúng ta cũng có thể đi xem một chút.” Cô cúi đầu hôn lên trán Noãn Noãn 1 cái, “có được hay không?”
“Dạ!” Bùi Nõan cười hì hì gật đầu.
Còn Bùi Dương một mặt thâm trầm, bên con mắt màu đen lộ ra vẻ đăm chiêu, cái chú xấu xa đó cho dù có giống cậu đi nữa, cũng không thể thay đổi được việc chú ấy là người chú xấu xa khó ưa!
......
Chẳng mấy chốc là tới thứ sáu, Bùi Nhiễm Nhiễm có chút ngây người ngồi trước bàn làm việc, chuyện về đại hội thể dục thể thao phụ huynh học sinh cô nên làm sao bây giờ?
Kỳ thật rất không muốn Dương Dương và Noãn Noãn khác với những bạn nhỏ khác.
Chẳng lẽ phải đi tìm Cảnh Thần Hạo?
Vậy cô giấu diếm vất vả thế thì được tính là gì?
Lời của Đường Sóc, đây rõ ràng chính là một quả bom hẹn giờ không thua gì Cảnh Thần Hạo, dám chắc nếu như Đường Sóc biết được, cách việc Cảnh Thần Hạo biết được cũng không còn xa nữa.
“Đinh đinh đinh” điện thoại bàn reo lên, cô lập tức bắt máy, “Alô?”
Trong điện thoại truyền đến giọng của Lâm Tri Hiểu, “boss lớn bảo cậu xuống lầu đợi anh ta kìa.”
Cô đang phiền, nghe được là Cảnh Thần Hạo, có loại kháng cự theo bản năng.
“Đi làm gì”? Cô nhìn máy tính trước mặt, “còn chưa tới giờ tan ca mà!”
“Cụ thể thế nào tớ cũng không rõ, dù sao thì lời của boss lớn, chúng ta cũng không thể phản bác, nhanh lên! Boss lớn đi rồi!” Lâm Tri Hiểu nói xong liền cúp điện thoại.
Cô cũng lập tức đặt điện thoại xuống, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tắt máy vi tính rồi đi.
Có lẽ là do gần đây cô về sớm quen rồi, người của phòng kế hoạch thấy cô về sớm cũng đi không có gì kinh ngạc, có nhiều chính là cảm giác quen rồi.
Cô ra khỏi tòa nhà văn phòng liền thấy một chiếc màu đen dừng ngay trước mặt cô, cửa xe ở ghế sau cửa xe mở rộng ra.
Cô khom người ngồi vào xe, đóng cửa lại nhìn Cảnh Thần Hạo ngồi ngay ngắn, “Cảnh tổng, chúng ta đi đâu làm việc?”
Mấy ngày không gặp, góc mặt lạnh lùng càng tăng thêm khí thế áp bức người khác, phong thái phi phàm.
Cô không khỏi nhớ tới cảnh tượng sáng hôm đó, trên khuôn mặt vàng như nghệ có chút ửng đỏ, chậm rãi cúi đầu, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Gì mà người tình chứ toàn là nói đùa mà thôi.
“Hà thị.”
“Ký hợp đồng sao?” Cô nhớ tới Hà Hoa Huy mà lần trước cô gặp, có chút cảm giác không ổn.
Lớp trang điểm trên mặt cô hôm nay không bị trôi đi chứ?
Người đàn ông hẹn hhò nhiều quả nhiên tinh mắt, không thể không phòng.
“Đi xem thử.” Dư quang trong mắt Cảnh Thần Hạo quét qua người cô một chút, không có bỏ lỡ vành tai ửng đỏ của cô, “vừa rồi nghĩ gì? Cả lỗ tai cũng đỏ.”
Xem thử? Xem Hà Hoa Huy chơi gái sao?
Không phải không phải, hôm nay cô rốt cuộc bị gì thế, chẳng lẽ là bởi vì chuyện ở nhà trẻ mà lúc nãy cứ nghĩ tới anh ta, cho nên bây giờ cái đầu còn chút choáng sao?
Nhất định là như vậy!
Xe dừng ngay một nơi thích hợp trước tòa nhà văn phòng, Bùi Nhiễm Nhiễm đang nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện thì ra không chỉ 2 người họ muốn đến xem, mà những người khác cũng muốn.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương