Sau khi lo cho Bùi Dương ngủ, Bùi Nhiễm Nhiễm giương thẳng cái eo lười mỏi mệt bước ra khỏi phòng ngủ, phát hiện thấy Lâm Tri Hiểu vẫn còn ngồi bên ghế sofa, cô ta bèn đi sang bên đó.
"Nhìn gì thế? Thích tặng cô thôi." Tuy là Cảnh Thần Hạo nói vậy, nhưng không nhất định phải nghe theo, nói là tặng cho cô ta thì để cô ta tự xử lý thôi.
"Không phải, tôi vẫn không nghĩ thông suốt là cử chỉ này của Cảnh tổng là ngụ ý gì đây." Lâm Tri Hiểu dao động di chuyển sang bên cạnh một tí, "theo như tôi biết, thể loại trường hợp đấu giá như vậy, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Cảnh tổng tham gia, lúc trước đối với những việc như vậy đều không có hứng thú."
"Thăm dò" Bùi Nhiễm Nhiễm quét nhìn ba món đồ bằng ngọc, khinh miêu đạm tả trả lời.
"Cái gì! Thăm dò à?" Lâm Tri Hiểu nói xong mới phát giác giọng nói mình hơi lớn, lập tức che miệng lại, nhỏ tiếng nói, "Cảnh tổng hoài nghi thân phận của cô à? Vả lại hôm nay cô đã đến phòng làm việc của anh ta cả buổi vẫn không thấy quay trở ra, hai người......"
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào ngón tay cái trên hai tay của cô ta động tác đối lập nhau, vừa muốn giấu cô ta, nhưng mà có vẻ chuyện cô ở trong phòng làm việc của Cảnh Thần Hạo cả buổi sáng không chỉ có mình cô ta biết thôi.
Vẻ mặt nhục chí gật đầu.
"Quá quá quá là kinh bạo rồi! Cho nên......" Lâm Tri Hiểu vẻ mặt hiền hòa nhìn cô ta, khủy tay đụng nhẹ vào cánh tay của cô ta, "có phải cô đã thích Đại Boss rồi không?"
"Đừng nói xàm!" cô ta nên trốn đi thật xa thì đúng hơn.
"Tôi có nói xàm đâu? Thích hay không thì cô tự hiểu rõ! Vả lại tôi cảm thấy con người của Đại Boss không tệ, ít ra tôi biết được người phụ nữ ở trong phòng làm việc lâu nhất lâu nay chỉ mới có mình cô thôi." Lâm Tri Hiểu vừa nghĩ đến vậy liền kích động lên, "nhiều nhất cũng 10 phút"
"Cái 10 phút đó là của cô?" Bùi Nhiễm Nhiễm mỉm cười nói.
"Bị cô phát hiện rồi!" Lâm Tri Hiểu xót xa than thở, "có một lần công việc bị sai sót, Cảnh tổng kêu tôi đến giáo huấn"
"Tôi có thể tưởng tượng, cô nhất định đã phạm sai sót lớn lắm." Thông thường những việc nhỏ, Cảnh Thần Hạo không cần phải bỏ tâm tư để quản lý.
"Khiến Cảnh tổng đã lỡ chuyến bay hội nghị quốc tế, bởi vì tôi đã thông báo sai giờ cất cánh." Lâm Tri Hiểu vừa nhớ đến chuyện cũ, liền tựa người vào cô ta, "Nhiễm Nhiễm, sau này cô có trở thành tổng tài phu nhân, nhớ phải chiếu cố tôi nhé!"
"Chuyện không có thật thì đừng mơ mộng nữa, đi tắm rồi ngủ đi!" cô ta nói xong bèn đứng dậy, "buồn ngủ quá! Ngủ ngon nha!"
"Ngủ ngon!" Lâm Tri Hiểu nhìn các món đồ bằng ngọc trên bàn trà, đậy nắp hộp lại, cũng đứng dậy rời đi.
......
Bởi vì chiều hôm qua lúc rời khỏi studio, cho nên Bùi Nhiễm Nhiễm vừa đến công ty đã gấp rút mở máy tính ra xem lại những bức hình chụp hôm qua, không bị quấy nhiễu bởi nguyên tố ngoại vi, biểu hiện của Hòa Thảo thật sự rất tốt, là một người tài năng.
"Vừa ý không?" Khâu Tịch bưng ly trà bỗng nhiên xuất hiện sau lưng cô, đôi mắt nhìn chằm vào màn hình trước mặt.
Hôm qua Cảnh tổng nói rằng muốn tiếp tục điều tra, nhưng Bùi Dĩ Hàn hôm nay lại đến công ty rồi, chẳng lẽ điều tra không có kết quả?
"Thật không tệ, mấu chốt là tôi có vừa ý cũng không được, Cảnh tổng vừa ý mới được." Cô ta sẵn tay đóng trang lại, cầm lấy ly nước trước mặt, "đợi những bức ảnh đã được tu chỉnh kỹ lưỡng, rồi mới phát qua cho Cảnh tổng dò xem."
Cô ta nhìn vào ly nước, bỗng chợt nhớ ra đã bị Cảnh Thần Hạo uống qua, nhưng cô đang rất khát, nên không màn quan tâm nhiều nữa.
"Cô không còn giọng nào khác sao? Sao lại vẫn sử dụng cái giọng khó nghe như vậy?" Khâu Tịch không tò mò nhìn cô, tuy rằng cô ta không nghe thấy, nhưng đã ngầm ý tin những lời Lucy nói.
"Dường như công ty không quy định phải dùng giọng gốc để nói chuyện." Cho dù có cái quy định biến thái đó, cô ta cũng có thể biến ra vô số phiên bản giọng nói gốc khác nhau.
Khâu Tịch nhìn cô ta một hồi, quay người tức giận bỏ đi
Bùi Dĩ Hàn dựa vào đâu mà bĩnh tĩnh đến vậy? Vừa nghĩ đến lời đồn trong công ty, cô ta đã cảm thấy toàn thân mình như sởn tóc gáy
Không được không được, Cảnh tổng mới không thèm ở bên nhau với cô, nhất định là lời đồn nhầm lẫn.
Tầng 15, trong phòng làm việc của Cảnh Thần Hạo, vẻ mặt Thích Thịnh Thiên hoài nghi nhìn chằm vào mật phong trên tay anh ta, lớp băng keo trong suốt, bên trong có vài sợi tóc, trong số đó có hai sợi nhuộm vàng.
"Anh Hạo! Có phải anh đã để lại chủng bên ngoài?" Thích Thịnh Thiên giật lấy cái bịch nilon trên tay anh ta, "giám định con ruột đúng không? Tôi lập tức xử lý dùm anh!"
"Đợi tí!" Cảnh Thần Hạo từ trên tay anh lấy lại cái bịch đặt trước mắt, nhìn những sợi tóc bên trong, không ngừng do dự.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương