Tên này, thích ghi hận! Có bệnh mù mặt, quả thật là chuyện đùa!
“Trợ lý Lâm bên cạnh anh ta, cũng không nhớ, trợ lý Lâm…” Thích Thịnh Thiên còn muốn nói liền bị giọng lạnh lùng ngắt lời.
“Tối nay trợ lý Lâm sẽ gửi cô 1 phần tài liệu, trong đêm lên kế hoạch, mai đem lên phòng làm việc cho tôi xem.” Nói xong, Cảnh Thần Hạo di chuyển ghế, đi ra ngoài.
Đi được vài bước, anh nghe được giọng khàn khàn từ sau truyền đến.
“Cảnh tổng, anh thật sự mù mặt? Vậy tôi có cần đeo 1 cái bảng đặc biệt?”
Lời nói xong, Thích Thịnh Thiên không nhịn được nữa, trực tiếp cười lớn, “Trợ lý Lâm hàng ngày đeo 1 cái bảng màu đỏ lớn, nếu bảng tháo xuống, Cảnh tổng căn bản không nhận ra.”
Thích Thịnh Thiên vừa nói vừa cười, nhưng khi tiếp xúc ánh nhìn lạnh lẽo của người đàn ông, liền dừng cười ngay lập tức.
“Không cần đeo bảng, tôi nhớ cô.”
Lời nói trực tiếp dọa đến Thích Thịnh Thiên, anh vậy mà nói, có thể nhớ cô ta.
Anh còn tưởng chỉ có Bùi gia đại tiểu thư…
“Vì muốn đề phòng vạn nhất, tôi chọn 1 màu khác, mai đeo bảng. Dù sao là bộ lên kế hoạch, lại phụ trách…” Cô chỉ muốn chứng minh, anh rốt cuộc có thật…
Nếu thật, 5 năm trước, cô sẽ phát hiện được.
“Tôi nói không cần là không cần, nghe không hiểu?” Cảnh Thần Hạo chuyển ánh nhìn lạnh lẽo qua, sau đó di chuyển bước chân, đi ra ngoài.
- ----------- --------------
“Điên rồi! Kế hoạch quảng cáo lớn như vậy, với người đại diện đều giao cho cô phụ trách. Còn nói nhớ cô, hì hì…” Thích Thịnh Thiên chéo chân, “Cô nói đây thể hiện điều gì?”
“Thể hiện tôi phải đi rồi, mai nộp bản kế hoạch lên phòng làm việc của tổng tài.”
“Người phụ nữ anh ta có thể nhớ không nhiều, cô được tính ….” Thích Thịnh Thiên miệng mang ý cười, được tính là người thứ 3.
Thật là trò cười ngàn năm!
Cảnh Thần Hạo có lẽ không biết Bùi Dĩ Hàn đã là mẹ có con rồi.
Bùi Nhiễm Nhiễm không quan tâm anh, trực tiếp đi ra.
Trong phòng phỏng vấn chỉ còn lại Thích Thịnh Thiên ngồi cười hì hì ra tiếng.
Thang máy đến lầu 1, Bùi Nhiễm Nhiễm mới ra thang máy, liền thấy Lucy đi về hướng mình, bộ dạng hung hăng.
“Người cô không nên kiếm chuyện.” Bùi Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô, cười, thản nhiên như không.
Nói như vậy, nói chung là muốn tránh phiền phức mà thôi.
“Tôi là người phụ nữ của Hạo, ông chủ lớn của tập đoàn Cảnh thị. Chỗ dựa của cô, sao tôi không kiếm chuyện được? Nói, là ai?” Lucy liếc nhìn, mặt toàn là tức giận.
“Muốn biết là ai, tự đi hỏi Cảnh tổng.” Lười phiền phức với cô, Bùi Nhiễm Nhiễm nói xong muốn quay người đi.
Lucy từ sau kéo cô lại, “Ngữ khí thật lớn, cô dám nói, cô là phụ nữ của Cảnh tổng? Eo cô có thon bằng tôi không? Ngực lớn bằng tôi không? Có mê hoặc bằng tôi không?”
Mắt thấy càng nhiều người đến, Bùi Nhiễm Nhiễm rút tay lại, nhanh chóng dứt khoát thoát khỏi Lucy, “Ngực tôi không lớn bằng cô, nhưng, tôi có não để làm việc. Xin hỏi, cô có não không?”
Cô dừng 1 chút, đánh giá trên dưới 1 lượt, không khách khí cười, “Hơn nữa, không phải chỉ là độn ngực 1 chút, cũng không đáng để so sánh?”
Lời vừa nói ra, toàn hội trường ồn ào, sắc mặt Lucy càng khó coi.
Người xung quanh, toàn bộ dừng bước, có người đã bắt đầu xì xầm to nhỏ.
- ----------- --------------
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
67 chương
10 chương
82 chương
77 chương
31 chương
31 chương