Em không ngốc, em thông minh nhất, ăn cơm đi, lát nữa anh dẫn em đi học! Cô xém quên việc còn phải đi học! Nhưng hôm nay cô không muốn đi mà! Cảnh Hành thật nắm rõ thời khóa biểu của cô còn hơn cô nữa, không đi là không được! Người nào đó có thể cho phép cô nghỉ kháng công, nhưng phải đi học! Thật là không giống anh ta. Đàn chị khóa trên của cô đã năm 4, cũng thấy ít xuất hiện ở trường. Gọi cho cô ta cũng không nghe máy, Lê Lê rất lo lắng. Cho nên, sau khi Cảnh Hành đưa cô đến trường, cô 1 mình, trốn khỏi trường học, đi tìm Ninh Giao! Đứng trước cửa phòng, gõ cửa, bên trong có tiếng bước chân. Ninh Giao thấy cô, cũng không có ý mời cô vào, hôm đó có phải em đã biết, Thích Mộ Lâm có ý đồ bất chính với chị? Có phải em cố ý không? Chị ơi, em không có, nếu em biết sẽ không để hai người ở chung, và...!Lê Lê rất muốn nhắc nhở, ngày hai người phát sinh quan hệ, không phải ngày họ đi ăn cơm chung. Mà là sau đó, hai người gặp riêng nhau, nếu không, sao anh ta có thể ở đây ngay lúc này. Chị không biết, giống như xe buýt vậy, anh ta vốn có thể đi chơi khắp nơi, thành A chỗ nào cũng biết, nói không chừng nhiều khách sạn anh ta cũng đi qua rồi! Ninh Giao và anh chẳng qua là có...duyên phận? Duyên phận! Cái duyên phận hiếm hoi đó! Chị nếu không phải là đánh không lại anh ta, thì đã giết anh ta rồi! Chặt bà nội anh ta luôn! Ninh Giao tức giận. Lê Lê cười đột nhiên ôm lấy cô em giúp chị đi bắt nạt anh ta! Anh ta khốn nạn, xấu xa thế, chúng ta cùng trù anh ta không tìm được người yêu, cô độc cả đời! Ninh Giao nhìn mặt của Lê Lê, bọn họ đã ở chung với nhau như thế, khi mới bắt đầu đúng là mình sai thật, chỉ là trong lòng không thoải mái, nên muốn tìm 1 điểm tựa. Thôi thôi, chị không sao, trù anh ta 1 lần là đủ rồi, cũng không có ích gì, tốt cáo anh ta cũng không được, chúng ra cũng không thể làm gì, cái tên khốn đó, không chừng từng giờ phút đã xuất hiện, thật là đáng ghét! Chị phải tìm người đàn ông mạnh hơn anh ta, sau đó đi giết anh ta! Hai người vào phòng, Ninh Giao cầm tay của Lê Lê, em nói xem, chị đi quyến rũ cha của Thích Mộ Lâm thì sao? Chị ơi, chị xem trên mạng nhiều rồi đó! Cái gì thế kia! Với lại, em nghe nói cha mẹ họ rất là yêu thương nhau! Lê Lê nhỏ tiếng đáp. Nếu không được, vậy thì..ánh mắt Ninh Giao sáng lên, hắn còn 1 chị nữa tên là Thích Mật Nguyệt! Chồng chị ấy...là anh hai tương lai của em! Chị ơi, chị làm thế không được, anh hai thương chị dâu lắm, thương giống em bé vậy, không đúng, phải nói cả nhà họ Cảnh đều thương chị dâu, em nghe nói từ nhỏ chị dâu Cảnh Hành đã ở nhà họ, anh Cảnh trông coi chị dâu đến lớn, tình cảm của họ càng tốt hơn, chị ơi em khuyên chị nên bỏ cuộc đi! Không được, không thể bỏ qua cho hắn, quá lời cho hắn rồi! Ninh Giao ngồi trên ghế, đột nhiên đứng dậy, sau đó rót hai ly rượu. Lê Lê không uống, cô ta 1 mình uống 2 ly. Chị nghĩ kỹ rồi, hắn tên khốn đó không phải còn muốn lần 2 lần 3 sao, chị đây đi tìm hắn, bắt hắn chịu trách nhiệm, cách đơn giản nhất đối phó với hắn là thành người nhà hắn, rồi hại hắn! Công ty Lâm Thích, Ninh Giao hít 1 hơi sâu, sau đó đi vào. Trong phòng tổng tài, cô thấy hắn đang nghe điện thoại, chân gác lên bàn, dáng vẻ ung dung, thật là tức đến mức muốn xông lên trước, đánh 1 đấm. Được, Tống tổng, lần sau anh đến thành A, tôi làm chủ, đưa anh đi chơi! Thích Mộ Lâm cười nhìn Ninh Giao đi tới, bên tôi còn chút việc, tắt máy trước nhé! Đi dạo chơi, anh đang làm ăn đây sao? Ninh Giao cười khinh bỏ, anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm, tôi nghĩ thông rồi, không thể để anh lời như thế, chúng ta cưới đi! Cô nói gì? Thích Mộ Lâm móc lỗ tai, tưởng mình nghe nhầm. Cô muốn kết hôn với tôi. Lúc nãy cô đang cầu hôn tôi? Thôi đi! Rốt cuộc anh cưới hay không, anh cưới tôi rồi, anh có thể ngủ với tôi lần 2, lần 3! Cô nhất định sẽ đi ngoại tình, để đầu hắn mọc đầu cỏ nguyên xanh! Những ngày tháng đó, tuyệt thât! Cô cho rằng cô nói cưới là cưới, cô cho rằng tôi muốn cưới cô đến thế sao? Thích Mộ Lâm nhăn mày, tôi không phải người thường đâu, tôi chơi chưa đủ! Không muốn cưới. Lần trước khi chúng ta bên nhau, tôi đang vào thời kỳ rụng trứng, biết đâu được ở đâu có con của anh! Ninh Giao sờ bụng mình, thật đáng tiếc, xem ra ba con không cần chúng ta, chúng ta đi nhé! Con? Thích Mộ Lâm nhìn cái bụng phẳng của cô, cô đang đùa tôi? Tôi hỏi anh lần cuối, cưới không! Không thể! Chúng ta chưa có tình cảm, tôi sẽ không cưới cô! Thích Mộ Lâm nghĩ cũng không cần nghĩ đáp. Được, Thích Tổng, bye. Nói xong Ninh Giao quay người đi! Cái này khác hoàn toàn với tiểu thuyết, trong tiểu thuyết chẳng phải nam chính sẽ khóc lóc đòi chịu trách nhiệm sao? Nữ chính không chịu sao? Sao ở đây, hoàn toàn ngược lại thế! Cô đã chạy đến công ty, lại không cần cô, tức chết đi được! Ninh Giao chạy ra khỏi cổng công ty, nhìn thất bầu trời dần tối, cô muốn uống rượu! Rất nhiều rất nhiều! Khi Lê Lê nhận được điện thoại của Ninh Giao, đã rất khuya! Người nào đó đang ôm cô ngủ rất ngon. Cô nhỏ giọng, khẽ hỏi, sao vậy chị, chị đang ở đâu? Chị đang ở khách sạn Cảnh Tiên, em bảo tên đó, đến đón chị! Ninh Giao không muốn tự gọi cho Thích Mộ Lâm, vậy quá không có khí thế, cho nên nhờ Lê Lê giúp. Tốt nhất là bảo Cảnh Hành gọi! Tên Thích Mộ Lâm đáng chết, cô không quậy chết anh ta là không được rồi! Cảnh Hành đã ôm cô ngủ say, mắt mơ màng nhìn cô, tối rồi, em còn không ngủ! Anh yêu, chị ấy tâm trạng không tốt! Lê Lê nhẹ giọng, hay là, anh gọi cho Thích Mộ Lâm? Cảnh Hành tay cúp điện thoại, vừa hôn mặt cô, vừa gọi cho Thích Mộ Lâm. Con ngựa của cậu đang ở Khách Sạn Cảnh Thiên bị người ta thịt rồi, mau đi cứu cô ta! Thích Mộ Lâm:..ngựa của anh ta? Sao anh ta chả có ấn tượng?.