“Chiến tranh lạnh.
” Cô nhắm nghiền đôi mắt, đã một tuần rồi chưa gặp được Cảnh Hành!
Tên xấu xa kia, không ngờ không quan tâm cô nữa!
Nhịn được đến thế, dứt khoát trở thành ninja rùa thật đi!
“Tôi nói rồi, không có người đàn ông có thể chịu đựng được người phụ nữ mình thương yêu nhất chiến tranh lạnh với mình đâu, cô xem có phải là do anh ta không đủ yêu cô không?” Mộ Diệu chống cằm, “Hay là cô chia tay với anh ta đi!”
“Không!” Cô trả lời rất dứt khoát!
“Nếu cô khẳng định như thế, vậy tại sao cô không đi tìm anh ta đi! Không phải cô không dám đi chứ!” Khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của Mộ Diệu cười lên, “Một lát, tôi đi chung với cô!”
“Không!”
“Cô cái này cũng không, cái kia cũng không, cô muốn gì nào?” Mộ Diệu giơ tay, vừa muốn chạm vào mái tóc của cô, nhưng Lê Lê lại đột nhiên ngẩng đầu lên!
“Tôi muốn anh yêu…” Nhưng cô không thể đi tìm anh như thế được!
Mất sĩ diện lắm!
Chi bằng chọc ghẹo Cảnh Hành còn hơn!
Trong lòng cô đã có chủ ý rồi!
…
Trong văn phòng tổng tài tập đoàn Viễn Hành.
Cảnh Hành còn đang họp liền nghe nói Lê Lê đến công ty rồi.
Cho nên phần sau họp cũng không có tâm trạng lắm!
Cứ phải nhịn lấy sự nhớ nhung, nhưng vẫn là không chịu đựng được kết thúc cuộc họp sớm, đi gặp cô!
Mở cửa văn phòng ra, Lê Lê đang ngồi chỗ của anh, khuôn mặt ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lại cúi xuống!
Lệ Nhẫn lập tức hiểu ý liền rời khỏi.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người thôi!
Cảnh Hành đứng bên cạnh bàn nhìn vào cô, một tuần không gặp rồi, rất là nhớ rất là nhớ cô!
Chiêu vờ tha để bắt thật còn tưởng rằng không hữu dụng, kết quả vẫn là cô đến đây trước!
Chiêu này đích thực rất thấp hèn!
“Xem đi! Chuyện tốt bản thân anh làm!” Lê Lê cầm lấy một que thử thai vứt cho anh, “Anh để Cảnh Thích làm như thế, quả nhiên, đúng là có thật rồi! Hu hu hu…”
“Nếu không, anh tưởng rằng em sẽ đến tìm anh sao? Em mới không muốn gặp anh đâu!” Lê Lê khoanh đôi tay lại, đầu khẽ nghiêng!
Cảnh Hành nhìn vào que thử thai trên bàn, trên đó hiện lên hai vạch đỏ rõ rệt, vợ yêu của anh có thai rồi!
Vợ yêu của anh có thai rồi!
“Vợ yêu, em quá lợi hại rồi!” Cảnh Hành lập tức đi qua đó, ôm lấy cô, nhiệt tình không ngừng hôn lên mặt cô.
Lê Lê bị hôn đến suýt không thở được, phản ứng của anh cũng lớn quá, hơn nữa còn kích động đến thế!
Nếu anh biết cô đang gạt anh, có phải rất tổn thương không?
Bàn tay lớn của Cảnh Hành đi vào lớp áo của cô, xoa vào phần bụng của cô, “Lỗi của anh, không nên để Cảnh Thích làm như thế, nhưng bây giờ đã có em bé rồi, em bé là vô tội đấy, anh sẽ yêu hai mẹ con, đừng giận nữa, được không?”
“Là do anh giận trước không quan tâm em!” Cơ thể cô bị anh bế lên, ngồi lên đùi của anh.
Cô cảm giác bản thân như là một em bé nhỏ vậy.
“Lỗi của anh! Đều là lỗi của anh! Sau này không giận nữa, em cũng đừng giận nữa!” Anh hoàn toàn không nghĩ đến Lê Lê hôm nay đến tìm anh, không ngờ lại lại vì chuyện có thai rồi!
Xem ra tất cả mọi thứ phải lên lịch trình rồi!
Cầu hôn, kết hôn, tuần trăng mật, giữa họ còn có rất nhiều rất nhiều chuyện phải làm!
Họ còn có một gia đình đầm ấm nữa!
“Vợ yêu, em là từ khi nào phát hiện ra vậy? Hôm nay sao? Có thấy chỗ nào khó chịu không?” Anh trước đó nhìn thấy lúc Mật Nguyệt và chị gái mang thai, anh trai và Bạc Ngôn căng thẳng lo lắng đến mức độ nào!
Cho nên, anh cũng phải chăm sóc tốt cho cô.
“Em…” Lê Lê có chút hối hận khi lấy chuyện này ra đùa!
Muốn giải thích, nhưng lời nói treo trước cửa miệng rồi, nhưng lại nói không ra!
Nhìn thấy anh vui mừng kích động đến thế, anh hình như rất thích một em bé!
Thế là Lê Lê rời khỏi nhà một thời gian dài đã bị Cảnh Hành dẫn về nhà!
Người giúp việc trong nhà nhìn thấy cô về, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng trở về, nếu không còn phải nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của boss một khoảng thời gian dài nữa!
Vẫn là có phu nhân bên cạnh là tốt nhất!
Lê Lê lại bị cưng chiều như tiểu công chúa rồi!
Nhưng…
Trong lòng cô dần dần áy náy, buổi tối Cảnh Hành ôm cô ngủ, khó khăn được một đêm hòa bình không làm gì cô!
“Em thích con trai hay con gái?” Cảnh Hành vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi.
“Em cảm thấy sao cũng được!”
Nhưng mấu chốt vấn đề ở đây là cô không có thai!
“Anh cũng thấy vậy, em sinh anh đều thích!” Anh hôn lên khuôn mặt cô, “Ngủ đi!”
“Uhm!”
Trong lòng cô dần dần áy náy, sau đó ngủ thiếp đi.
Cứ như thế ngày tháng được anh cưng chiều qua được mấy ngày liền.
Cảnh Hành dẫn cô ra ngoài chơi, đầu xuân vẫn là có chút mát, trong kiến trúc cao nhất của thành phố A, một bữa tối siêu lãng mạn, bên cạnh còn có người chơi đàn vĩ cầm.
Trong lòng Lê Lê vô cùng căng thẳng, người đàn ông này có phải muốn cầu hôn!
Cô thực tình không thể tiếp tục gạt anh nữa!
Cô vẫn đang mặc bộ lễ phục màu trắng, hình như còn có người quay phim chụp hình, không phải là muốn ghi hình lại cảnh quý giá này sao?
Nếu như như thế, cô không thể nào ở đây nói là cô thật sự không có mang thai rồi?
Nhưng…
Cảnh Hành đêm nay ăn mặc vô cùng điển trai, vừa nhìn liền trầm luân vào trong đôi mắt của anh, nhịn đi nào!
Sau đêm nay mới nói sự thật cho anh biết!
Nhưng như thế, chẳng phải là vì cô mang thai rồi, Cảnh Hành mới cầu hôn với cô sao!
Lúc trong đầu cô đang còn suy đi nghĩ lại, Cảnh Hành quỳ gối trước mặt cô, trước mặt là một viên kim cương sáng chói lấp lánh.
“Lê Lê…”
“Đợi chút!” Cô vẫn là nên nói trước! Nếu không sẽ không có cách nào an tâm chấp nhận sự cầu hôn của anh!
“Âm nhạc ngưng lại trước!” Khuôn mặt cô nghiêm túc nhìn vào anh, “Anh yêu này, anh là vì đứa con, mới cầu hôn với em đúng không?”
“Em ngốc sao? Đương nhiên là vì em, nhưng có con rồi, không thể để em không có danh phận được, sớm muộn gì anh cũng cưới em!” Cảnh Hành cầm lấy ngón tay cô, “Nào, đeo thử xem, chiếc nhẫn này có đẹp không!”
“Ê, em vẫn chưa đồng ý mà!”
“Em có quyền từ chối sao?” Cảnh Hành bá đạo cưỡng chế đeo nhẫn cho cô, “Được rồi, em là vị hôn thê của anh rồi!”
Trên thế gian này còn có người đàn ông vô liêm sĩ như thế sao?
Cơ thể nhỏ của Lê Lê bị anh ôm lấy, âm nhạc xung quanh lại vang lên.
Đôi môi của cô bị bờ môi rung động hôn lấy, hai người ôm hôn thân mật với nhau.
Bàn tay nhỏ của anh đột nhiên cảm giác có chút sệt sệt…
“Máu!” Cảnh Hành ôm cô đứng dậy, nhìn vào đầm của cô, khuôn mặt tức thời trắng bệch, “Lê Lê, con của chúng ta! Con ơi!”
“Em sảy thai rồi!”
Đáng chết thật, rốt cuộc là ăn phải thứ gì, đứa con không ngờ sảy thai rồi!
Cảnh Hành bế cô vội vàng xông vào thang máy, thang máy nhanh chóng di chuyển xuống!
Lê Lê cả người vẫn còn sửng sốt, nếu cô nhớ không nhầm, đó là máu kinh…
“Lê Lê, em hãy cố lên, em bé mất rồi không sao, cơ thể em không thể xảy ra chuyện!” Cảnh Hành bế cô lên xem, vệt máu trên bộ lễ phục màu trắng, dọa anh hết hồn!
Lê Lê cuộn vào trong người anh, không lẽ cô phải trở thành người đầu tiên bị bế vào bệnh viện vì lý do chu kì sinh lý bình thường đến thật sao?
“Lê Lê, Lê Lê!” Cảnh Hành sờ vào mặt cô đang nằm trong lòng anh, “Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện!”
Nghe tiếng lo lắng của anh đến thế, cô càng nói không ra!
Rốt cuộc phải làm sao đây!
Mắt thấy sắp đến bệnh viện rồi, vẫn chưa vặn ra được chữ nào, Cảnh Hành bế cô xông vào bệnh viện.
Cô sợ đến tim muốn nhảy cả ra ngoài!
“Cảnh Hành, em xin lỗi! Em gạt anh rồi, anh đừng đi nữa! Hai chúng ta sẽ bị mất mặt chết đấy!” Lê Lê nắm lấy cổ áo của anh, “Anh yêu này, em có lỗi thật rồi…”.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
67 chương
10 chương
82 chương
77 chương
31 chương
31 chương