Cô đơn giản là đang vọng tưởng. Không biết trời bên ngoài đã tối từ khi nào, mấy người kia đang ngủ. Trong phòng tối đen, cô ngồi trên giường, không dám ngủ, chỉ mong trời mau sáng, Cảnh Hành đến cứu cô. Trong phòng đột nhiên có chút lạnh, cô cuộn người chặt hơn! Đột nhiên trong phòng có tiếng bước chân nhẹ, trên người còn có mùi rượu, không phải mùi trên cơ thể Cảnh Hành, hình như của đám thổ phỉ kia. Là ai? Hắn muốn gì? Đột nhiên, cô có cảm giác chân cô bị ai đó sờ mó, toàn thân cô run lên. Gái đẹp ơi, đám tiểu tử kia không hiểu chuyện, đêm xuân đáng ngàn vàng, để anh đây bầu bạn với cô. Chính là người đàn ông cho cô uống rượu khi sáng! Quả là có ý đồ bất chính. Không! Cứu mạng! Cứu mạng!..co lớn tiếng vang lên, mấy người khác vốn không muốn đụng vào cô. Tên đó đột nhiên bịt miệng cô lại, còn dám kêu! Ông đây sẽ khiến cô trở thành tên câm, cô tin không! Ú ú su...đôi chân đang bị trói của cô đạp mạnh, rồi lại phát ra tiếng. Bốp! Lê Lê bị tát 1 cái, vô cùng mạnh, mặt cô nghiêng qua 1 bên, cả người ngã xuống giường. Sau đó có tiếng bước chân, đèn trong phòng sáng lên! Mày đang làm gì! Ông đã nói với anh bao nhiêu lần, không được đụng vào cô ta! Không được phép, bọn họ chỉ cần tiền, không có tiền mới xử cô ta! Mày muốn chết hả? 3 tên kia xông tới. Tụi bây sợ gì, chúng ta thoải mái đi, người khác ai mà biết được. Không để lại vết tích là được. Cô nương đẹp thế, các người không động lòng, chúng mày còn sỉ diện không! Tao đánh mày! Dám kháng lệnh đại ca! Mày là đại ca kiểu gì! Lão đại phải để anh em được sướng? Lê Lê nhìn thấy họ xúc động đánh nhau, quả là vô cùng kịch tính! Nói không chừng mình cố thể nhân cơ hội này thoát thân! Đâu tiên...cô cần người cởi trói! Phòng này quá náo nhiệt, 1 người đương nhiên không đánh lại 3 người, người kia nhanh chóng bị cản lại! Chính lúc này, đột nhiên cửa phòng bị đạp mở ra! Lệ Nhẫn nhanh chóng đi vào, theo sau là 1 đám người, nhanh chóng lấp đầy căn phòng không được lớn lắm này. Cảnh Hành nhìn cô gái nhỏ bị bắt trói trên giường kia, mắt quét nhìn 4 người bị vây lại đó, ánh mắt nỗi lửa, hận không thể biến thành con dao, chén chết từng người một! Anh yêu...!Lê Lê vừa bị dọa cho sợ! Nhìn thấy Cảnh Hành đến, uất ức đến bật khóc! Anh yêu...ôm..ôm..ôm! Cảnh Hành nhanh chóng tháo dây cho cô, cởi áo khoác ngoài che lấy cô, rồi ôm cô ra ngoài. Khi họ vừa ra ngoài, Lê Lê nghe thấy tiếng kêu rất thảm. Sao anh tìm được em? Đôi tay Lê Lê nắm chặt áo anh, Cảnh Hành! Là do tên anh rể vô tích sự của em, hắn quá to gan, ở trong tù còn không yên thân, còn dám bắt cóc em! Đáy mắt Cảnh Hành sắc bén, em yên tâm, sau này sẽ không nữa? Chết rồi? Có phải là anh hơi tàn nhẫn không? Không! Tóm lại không thể uy hiếp được em! Còn người nhà em, đám người đó...dám đụng vào vợ anh, giữ lại tay tụi nó làm gì! Sau này em ra ngoài phải báo cáo cho anh! Mặt cô dựa vào ngực anh, em đói quá, vốn là em mua khá nhiều đồ ăn cho anh ở sau trường, nhưng bị họ bắt cóc lên xe, làm rơi mất! Bọn họ làm rơi mất đồ em mua cho anh! Mắt Cảnh Hành đầy sát khí, đáng chết! Thực ra do em cũng muốn ăn, nhưng mai đi mua là được, giờ thì em đói lắm...!bụng cô đang kêu ụt ụt. Cảnh Hành nhìn bộ dạng cô, ở trong đó không sợ sao! Bên trong đánh nhau dữ dội thế mà! Em biết anh sẽ đến cứu em! Cô thực sự rất sợ nhưng cô cảm thấy anh sẽ đến! Cho nên những nỗi sợ khác đã không quan trọng. Ừ, lần sau anh sẽ đến sớm hơn! Cảnh Hành sờ mũi cô, muốn ăn gì? Hôm nay trởi lạnh thế, ăn lẩu đi! Cảnh tam thiếu gia cùng em yêu đi ăn 1 bữa nhé, lâu rồi em không ăn? Do khẩu vị Cảnh Hành thanh đạm, cô thích hơi cay! Hai người ngồi dùng bữa ở phòng VIP, tay Lê Lê bị trói đến đỏ lên, có cả vết hằn, nhưng lúc ăn, cô chẳng cảm giác đau gì hết! Còn nhiệt tình gắp đồ ăn cho Cảnh Hành. Chỉ là đũa của cô có chút vị cay của ớt! Anh yêu, vậy em không gắp cho anh nữa, anh tự ăn nhé! Cô cúi đầy vui vẻ ăn phần của mình.Cảnh Hành đưa 1 đôi đũa sạch cho cô, mau, gắp cho anh! Được, sau này nếu họ ở bên nhau cả đời, có nhiều thứ cần điều chỉnh, từ từ thôi! Lê Lê vui vẻ ăn, Cảnh Hành nhìn cô cứ vui vẻ như thế nên cũng vui! Em bị ép uống 1 bình rượu! Lê Lê tiến gần Cảnh Hành, anh ngửi thử, có mùi rượu không? Miệng em toàn mùi ớt. Cảnh Hành sờ mặt cô, tay khác sờ bụng cô, no chưa? Dạ! Cảm ơn anh yêu đã dẫn em đi ăn lẩu, cảm động quá! Tay cô ôm lấy cổ anh, nhiệt tình hôn lê mặt anh. Cảnh Hành cảm nhận được vị cay xông thẳng lên mặt, không biết là do nụ hôn, hay là cay quá! Tối này không về, đến thẳng khách sạn Cảnh Thiên. Cô tắm rửa xong, thoải mái nằm trên giường, nhìn đôi tay có vết đỏ, trói chặt quá, vết tích để lại khó xóa mờ lắm! Làm sao đây? Anh yêu, anh không nói cho ba mẹ em chứ?Nếu ba mẹ em biết, nhất định sẽ lo lắng. Không có, nếu nói với họ, anh mất mặt lắm! Đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được! Haha! Cô cười lớn, cũng đúng! Nhưng anh yêu lợi hại lắm, nhất định không để em xảy ra chuyện! Cửa phòng có tiếng gõ cửa. Cảnh Hành đứng lên mở cửa, rồi nhanh chóng cầm 1 lọ thuốc trắng, cầm tay cô lên, nhẹ nhàng thoa cho cô, còn chân cô, cũng thoa ở đó. Nhìn động tác anh cẩn thận như vậy, cô cười ngọt ngào. Có người bảo vệ và chăm sóc thật tuyệt, mấy năm nay ở trước mặt Bộ Bộ kiên cường lâu quá rồi, đột nhiên xuất hiện người bảo vệ cô, khiến cô cảm thấy mình bé nhỏ lại. Anh yêu! Anh tốt thật! Tay cô ôm lấy cổ anh, nêu, Tiểu Bộ Bộ không chạy đến ôm lấy chân anh, chúng ta có lẽ sẽ không gặp nhau. Vậy em chạy đến ôm chân anh thì sao nhỉ? Cảnh Hành nhìn mặt cô. Vợ ơi, định mệnh là em phải gặp anh! Sao có thể! Cho dù gặp chưa chắc anh đã để ý em! Đều là do thằng nhóc thúi Bộ Bộ, thực ra, trước anh, nó đã gọi nhiều người làm daddy lắm! Ngày nào em cũng..đau đầu!.