Mặt Lê Lê đỏ lên, ngồi vào trong taxi, cô không thèm! Xuống lầu đi chợ, mới về nhà. Khi cô vào nhà, Cảnh Hành đã đến, đang xem hoạt hình cùng Bộ Bộ. Em mua nhiều đồ thế? Cảnh Hành nhìn từng túi đồ lớn nhỏ trên tay cô. Là anh ảo giác sao? Hình như không chỉ có rau có thịt còn có quần áo? Anh xem ti vi của anh, quản tôi làm gì! Cô vừa nói vừa vào trong bếp, rồi nhanh chóng chuồng vào phòng ngủ. Cô phải giấu quần áo! Bạn xấu xa này! Cô vừa từ phòng ngủ đi ra, Cảnh Hành đã đứng ngoài cửa, mặt đỏ thế? Nóng lắm? Nhìn thấy tay anh sờ trán mình, tim cô đập nhanh. Mắt Cảnh Hành nhìn 1 cái, hình như cái túi màu hồng trên giường, thiếu mất 1 cái. Em mua gì đó? Không lẽ để dỗ anh vui? Không có gì! Đồ của tôi thôi! Không liên quan gì đến anh hết! Thân hình bé nhỏ của cô chặn trước mặt anh, không để anh đi vào! Cảnh Hành trực tiếp ôm cô lên, 1 chân đạp cửa, nhanh chóng đóng chặt! Cảnh Hành! Anh bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra! Tôi phải nấu cơm! Đôi tay cô không ngừng đập vào vai anh, cứng thật! Như thép vậy! Cảnh Hành ôm cô đặt lên giường, tiện tay kéo cái túi qua, trực tiếp đổ xuống, rồi ánh mắt ãnh của anh ánh lên 1 nụ cười đắc ý, Lê Lê, hóa ra em thích kiểu này! Chỉ là 1 ít đồ lót của tôi! Trưa nay cũng bị anh nhìn thấy rồi mà! Chỉ là mua nhiều tí thôi! Hèn chi trưa nay không đồng ý, yên tâm, tối nay anh sẽ đáp ứng em! Tinh nghịch thật! Tay Cảnh Hành vuốt nhẹ mặt cô, anh đi nấu cơm, em nghỉ ngơi đi! Cái gì! Tôi thích gì! Anh đừng vu oan tôi! Đôi mắt cô mở to nhìn về phía túi đồ. Nhầm rồi! Thật là nhầm rồi! Hai túi y hệt nhau, lúc cô giấu đi không cẩn thận cầm nhầm! Lê Lê nhìn những vật phẩm đầy tính gợi tình ấy, còn có ren mỏng, đen, nhiều đồ lắm, mặt cô từ đỏ chuyển sang trắng. Nếu như, tôi nói tôi cầm nhầm, anh tin không? Cô nhỏ tiếng hỏi. Em nghĩ tôi sẽ tin sao? Cảnh Hành đứng dậy đưa người về phía cô, em cô ý đi mua! Sao có thể nhầm được. Thật là nhầm! Tôi thề! Tôi và chị khóa trên cùng đi, đây là của chị ấy! Hai chúng tôi lấy nhầm, cô thật cứng họng! Cô chưa từng hẹn hò! Sao có thể vừa hẹn hò, đã chơi kiểu kích thích thế. Cô ta chưa có bạn trai, mua rồi dùng với anh! Đến cô ta chưa có bạn trai cũng biết? Lê Lê đưa tay ấn lên ngực anh, anh điều tra cô! Người bên cạnh em, tiện thể điều tra 1 tí, đừng hốt hoảng! Cảnh Hành chỉ chỉ cái mũi nhỏ của cô, mua thì mua rồi, em không muốn dùng thì thôi! Tôi đương nhiên không muốn! Anh đi nấu cơm đi, tôi đi vứt đât! Thật có lỗi với chị ấy! Nhưng nếu chị ấy hẹn hò, cô nhất định sẽ trả lại, tiện thể đem tặng 1 búp bê người thật! Vứt thì không cần, cứ để ở đáy va li, nhỡ như! Không có chuyện đó! Cô tuyệt đối không muốn dùng, cũng không muốn mặc! Cô nhìn vào ánh mắt Cảnh Hành, chẳng lẽ anh muốn em mặc? Nếu em đồng ý, anh không ngại! Hừ, chẳng lẽ em không đủ quyến rũ, còn cần mấy thứ này! Cô tiếp tục đẩy anh, nhanh lên, tiểu Bộ Bộ đang ở bên ngoài, sẽ hiểu lầm đấy! Hiểu lầm gì? Anh đè giọng xuống, chúng ta vốn ở bên nhau. Tối nay nói tiếp! Ăn cơm ăn cơm ăn cơm! Cô muốn khóc mà khóc không ra nước mắt, giờ còn thời gian để trở lại ban đầu không? Cảm giác cô trong mắt Cảnh Hành, hình tượng đã thay đổi rồi! Hai người cùng đi ra khỏi phòng, cùng vào nhà bếp, cô hoàn toàn chỉ nhàn rỗi trong đó thôi! Thậm chí trong mắt Cảnh Hành, có lẽ cô còn dư thừa! Anh đơn thuần chỉ muốn cô ở bên anh, nếu không đã sớm kêu cô ra ngoài! Tối này Tiểu Bộ Bộ lại ăn nhiều rồi! Lê Lê đưa nó ra ngoài đi dạo để tiêu hóa thức ăn, người đàn ông đối diện nhìn họ với ánh mắt bất mãn! Anh muốn đi? Cô khẽ hỏi! Không đi! Ừ, vậy anh rửa chén nhé! Rửa chén? Anh đường đường 1 tổng tài, 1 thiếu gia, lại rửa chén! Người phụ nữ này, anh phải xử lý cô mới được. Dì nhỏ ơi, Dượng nhỏ sẽ không đập vỡ hết chén nhà mình chứ? Tiểu Bộ Bộ lo lắng nhìn những cái chén tội nghiệp trong nhà. Không đâu! Chú ấy là người lớn! Sao lại chơi trò làm vỡ đồ. Lê Lê dắt tay tiểu Bộ Bộ ra ngoài. Không gian khu phố nhỏ bên ngoài vô cùng thanh tĩnh, nhưng tối đến lại rất náo nhiệt, đằng xa xa kia còn 1 quảng trường để nhảy múa! Cô đưa Tiểu Bộ Bộ qua đó, vừa để dễ tiêu, ngoài ra cô cần trấn an lại tâm trạng. Là thứ Cảnh Hành thích, nhưng chuyện đó có phải nahnh quá không? Cô cứ nghĩ ngợi, lại dẫn tiểu Bộ Bộ đi sau. Dưới lầu, từ xa, cô nhìn thấy 1 người đứng đó, dường như mấy năm không gặp! Hình bóng ấy vô cùng quen thuộc! Lê Lê cầm tay tiểu Bộ Bộ rất chặt, từ từ qua đó! Cô không biết nên vui, hay là.... Lê Lê! Chị! Lê Lê nhìn cô chạy lại, Lê Lê đã lớn như thế, là cô gái lớn rồi! Lê Ngữ sờ mặt cô, nắn nắn, càng lớn càng dễ thương. Mặt mịm quá! Chị chị, chị bỏ em ra trước, Lê Lê chặn lấy tay cô, không chỉ em lớn, con chị cũng lớn rồi! Con trai? Lê Ngữ cúi đầu, nhìn tiểu Bộ Bộ, mặt nó cực kỳ giống người đàn ông đó! Mami? Tiểu Bộ Bộ hoài nghi hét lên, mẹ là mami sao? Lê Ngữ cúi người, ôm Tiểu Bộ Bộ vào lòng, cục bột nhỏ, đáng yêu thật! Khi rời khỏi đây...cô có chút xúc động, không nghĩ đến hậu quả! Mấy năm nay thật tội nghiệp Lê Lê! Nếu không phải có người tìm cô, cô có thể sẽ không về! Trên lầu, Cảnh Hành tắm xong, ung dung ngồi trên ghế sofa, nhìn đồng hồ, lại còn chưa về, không phải trốn rồi chứ! Mắt anh nheo lại, Lê Lê mà dám chạy, mai chắc chắn anh sẽ nện cô ở công ty! Nghe thấy tiếng chuyển động của chìa khóa, anh nhìn màn hình ti vi, không nhìn cánh cửa. Chị...em... Lê Lê nhìn người đàn ông trên ghế sofa! Em khẩn trương gì chứ, anh đâu phải không mặc đồ! May là anh có mặt áo choàng tắm! Ồ... Lê Lê vuốt tóc, giống như bị phụ huynh bắt gặp đang hẹn hò. Mà hình như mình không còn nhỏ nữa, có thể hẹn hò, thậm chí kết hôn rồi! Lê Ngữ và tiểu Bộ Bộ nhìn hai người dính lấy nhau, sau đó vào phòng ngủ! Lệ Nhẫn đồ ngốc này! Giờ Cảnh Hành tức đến mức muốn gặp Lệ Nhẫn! Lúc trưa đã nói là tìm thấy chị của Lê Lê, thì báo anh! Tối nay thì đừng, đã bảo Lệ Nhẫn đưa Lê Ngữ vào khách sạn nghỉ ngơi, cái đồ ngu này, lại dám đưa Lê Ngữ về đâu! Cuộc sống hạnh phúc của anh.