Holly gõ nhẹ vào cánh cửa. Một giọng nói khá cộc cằn bảo nàng bước vào. Tim nàng hơi thót lên, cứ như nàng đang bị triệu tập đến phòng hiệu trưởng những ngày còn đi học vậy. Nàng chùi bàn tay ướt mồ hôi của mình vào khăn tay rồi đẩy cửa bước vào. - Xin chào. – nàng nói một cách mạnh dạn. Người đàn ông đã đứng dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi. Ông đáp lại lời chào của nàng với một nụ cười và cái bắt tay thân thiện. Gương mặt ông chẳng hợp với cái giọng ồm ồm lúc nãy chút nào, may mắn thay, nàng tự nhủ. Holly cảm thấy bình tĩnh hơn khi nhìn rõ gương mặt người đàn ông: ông ta có nét gì đó giống bố nàng. Con người ông toát lên một vẻ gì đó rất thân thiện và dễ gần. Tóc ông được chải gọn gàng, mái tóc gần như bạc trắng, sáng óng lên, và Holly thầm nghĩ ông hẳn là rất đẹp trai khi còn trẻ. - Holly Kennedy phải không? – ông hỏi và ngồi xuống, kô quên liếc nhìn bản sơ yếu lí lịch đặt trước mặt. Nàng ngồi đối diện với ông và cố tỏ ra thật bình tĩnh. Nàng đã đọc kỹ những quyển sách nói về kinh nghiệm đi phỏng vấn, từ cách bước chân vào phòng, cách bắt tay người phỏng vấn và cả cách ngồi vào ghế sao cho giữ được tư thế thoải mái nhưng phải thật đĩnh đạc. Nàng muốn mình có vẻ thật sự là người có kinh nghiệm làm việc, thông minh và hết sức tự tin. - Vâng ạ. – nàng đáp, để chiếc túi xách xuống và đặt đôi bàn tay run run lên đùi. Người đàn ông kéo kính xuống tận mũi và lướt qua lý lịch của nàng. Holly quan sát từng cử chỉ của ông và cố hình dung ông đang nghĩ gì. Đó không phải là điều dễ dàng bởi vì ông là một trong những người có thói quen hay cau mày mỗi khi đọc. Holly đoán như thế. Cũng có thể ông ta chẳng mấy ấn tượng với ứng cử viên đang ngồi trước mặt ông. Mắt nàng dừng lại khi nhìn thấy một khung ảnh viền bạc, bên trong là hình ba cô gái xinh xắn có lẽ cũng trạc tuổi nàng đang cười rất tươi. Nàng tiếp tục ngắm bức ảnh và mỉm cười. Khi nhìn lên, nàng nhận ra ông đang nhìn nàng. - Trước khi chúng ta nói về cô, tôi sẽ giải thích cho cô biết tôi là ai và công việc của tôi là gì. – ông nói Holly gật đầu, cố tỏ ra rất quan tâm tới điều ông đang nói. - Tên tôi là Chris Feeney. Tôi là người sáng lập và cũng là tổng biên tập của tờ tạp chí này, nói cách khác, tôi là "ông chủ", như mọi người ở đây vẫn thích gọi.- ông cười hóm hỉnh, và Holly bị đôi mắt màu xanh nước biển của ông thu hút. - Nói chung là chúng tôi đang tìm 1 người lo những việc liên quan đến lĩnh vực quảng cáo của tạp chí. Cô biết đấy, bất cứ một tạp chí hay một cơ quan truyền thông đại chúng nào cũng phải dựa vào những mẫu quảng cáo của các doanh nghiệp có nhu cầu quảng bá thương hiệu để tiếp tục duy trì và phát triển. Chúng ta cần tiền để đầu tư cho công tác xuất bản, vì thế công việc này hết sức quan trọng. Kô may, người trước đây chịu trách nhiệm về công việc này đã thôi việc mà không báo trước, do đó chúng tôi đang cần 1 người có thể vào việc ngay lập tức. Cô thấy thế nào? Holly gật đầu: - Như vậy cũng kô vấn đề gì ạ. Và thật ra tôi cũng đang mong được bắt đầu ngay, càng sớm càng tốt. Chris gật đầu và nhìn xuống bản lí lịch của Holly lần nữa. - Tôi nhận thấy ở đây là cô đã không làm việc trong hơn 1 năm qua rồi, có đúng thế kô? – ông hạ thấp giọng, cặp kính tụt xuống tận mũi và nhìn chằm chằm vào Holly đợi câu trả lời. - Vâng, đúng vậy ạ. – Holly gật đầu.- nhưng đó là vì tôi hoàn toàn kô có sự lựa chọn nào khác. Thật không may lúc đó chồng tôi bệnh nặng và tôi phải rời bỏ công việc tôi đang làm để chăm sóc anh ấy. Cổ nàng như nghẹn lại, nàng biết vấn đề nàng đã không đi làm cả năm qua sẽ là điều mà bất kỳ nhà tuyển dụng nào cũng quan tâm. Không ai muốn tuyển một người đã ngồi không cả năm trời. - Tôi hiểu. – ông nói và ngẩng đầu lên nhìn Holly. – Tôi hy vọng là bây giờ anh ấy đã khỏe hẳn. – ông mỉm cười, một nụ cười ấm áp. Holly không biết chắc đó có phải là một câu hỏi hay không và nàng không biết phải trả lời thế nào. Liệu ông ấy có muốn nghe một chút về đời tư của nàng không? Ông ấy tiếp tục nhìn vào nàng và nàng nhận ra là ông ấy thật sự đang chờ một câu trả lời. Nàng lấy giọng: - Vâng, thật ra là kô, thưa ông Feeney, kô may anh ấy đã ra đi hồi tháng Hai... anh ấy bị 1 khối u não... - Chúa ơi. – Chris đặt tờ lí lịch của Holly xuống và tháo cặp kính ra. – tôi rất tiếc khi nghe điều này. – Từng lời của ông đầy vẻ cảm thông chân thành. – Chắc là phải khó khăn cho cô lắm, cô còn quá trẻ và cả những điều khác nữa... Ông thoáng nhìn xuống bàn làm việc rồi lại nhìn lên và bắt gặp ánh mắt Holly. - Vợ tôi cũng mất vì bệnh ung thư vú mới năm ngoái đây thôi, vì thế tôi có thể hiểu được những cảm xúc của cô. – Ông nhẹ nhàng, vẻ bao dung hồn hậu toát lên từ giọng nói của ông. - Thành thật chia buồn cùng ông. – Holly buồn bã nhìn vào mắt người đàn ông đáng mến đang ngồi đối diện. - Ai cũng bảo rồi mọi chuyện sẽ ổn. – ông mỉm cười. - Vâng, họ cũng nói thế với tôi. – Holly nói. – Và có vẻ như trà có tác dụng hơn cả. Người đàn ông bắt đầu cười, những tiếng cười lớn. - Phải! tôi cũng được nghe nói đến điều này, các con gái tôi còn bảo không khí trong lành cũng là một liều thuốc tốt chữa lành mọi vết thương. - À vâng, sự kì diệu của bầu không khí trong lành. Nó tạo ra những điều thật kỳ diệu cho trái tim chúng ta. Có phải các con của ông đây kô ạ? – nàng mỉm cười hướng mắt về phía khung ảnh. - Vâng, là chúng đấy. – Ông nói với vẻ đầy hãnh diện. – Ba cô bác sĩ bé nhỏ của tôi, chính chúng đã giúp tôi tiếp tục cuộc sống này, khu vườn hiện giờ trông không giống như trong ảnh nữa. - Chao ôi, đây là khu vườn nhà ông sao? – Holly mở tròn mắt. – thật là đẹp, tôi chắc nó phải là một vườn thực vật hay gì đó tương tự thế. - Đó là biệt tài của Mauren. Tôi thì mãi bận rộn trong cái văn phòng này, kô có thời gian làm cho khu vườn gọn gàng đến thế đâu, cô gái ạ. - Ôi, tôi cũng kô giỏi giang về chuyện vườn tược. – Holly nói, ra vẻ đồng tình. Họ tiếp tục nhìn nhau và mỉm cười. Holly cảm thấy thật dễ chịu. Ít nhất nàng cũng biết được rằng nàng kô phải là người bất hạnh duy nhất trên cõi đời này khi mất đi người bạn đời mà mình yêu thương nhất. - Có lẽ chúng ta sẽ quay lại với cuộc phỏngg vấn. – Chris cười nói. – Thế cô có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực báo chí hay truyền thông? Holly không thích cách ông hỏi câu này. Bản lí lịch của nàng đã nói lên tất cả, rằng nàng chẳng có mảy may chút kinh nghiệm nào trong lĩnh vực này. - Vâng, thật ra là có ạ. – nàng lấy lại vẻ tự tin và cố gắng để gây ấn tượng tốt.- Tôi từng làm trong một công ty bất động sản và tôi chịu trách nhiệm trong việc liên hệ với các phương tiện truyền thông đại chúng để quảng cáo. Có thể nói tôi đã có kinh nghiệm với những gì công việc này yêu cầu, và vì thế, tôi biết cách làm thế nào để liên hệ với những công ty cần quảng cáo sản phẩm của họ trên báo. Chris gật đầu: - Nhưng sự thật là cô chưa bao giờ làm việc cho 1 tạp chi hay cho báo nào phải không? Holly nhẹ gật đầu và cố tìm ra lời nào đó để nói. - Nhưng tôi đã từng chịu trách nhiệm in bảng tin hàng tuần cho 1 công ty... - nàng tiếp tục, cố nhấn mạnh đến từng chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất nhưng có liên quan đến công việc quảng cáo. Tự dưng nàng thấy mình thật đáng thương. Chris tháo kính xuống. - Tôi hiểu. Tôi thấy rằng cô có rất nhiều kinh nghiệm với những công việc khác nhau, nhưng hầu như cô kô ở lâu những nơi cô đã làm, nhiều nhất cũng chỉ là 9 tháng... - Chỉ là tôi chưa tìm được một công việc thực sự phù hợp với bản thân. – Holly nói, sự tự tin hầu như đã biến đi đâu mất. - Vậy thì làm thế nào tôi biết được cô kô rời bỏ chúng tôi sau vài tháng làm việc? – Ông mỉm cười nhưng Holly biết rằng ông đang đặt cho cô câu hỏi hết sức nghiêm túc. - Bởi vì đây là công việc tôi đang cần tìm. – Holly nghiêm nghị nói. Nàng hít một hơi thật sâu như thể cảm thấy cơ hội đang tuột khỏi tầm tay, và nàng kô cho phép mình từ bỏ nó dễ dàng như vậy. - Ông Feeney, tôi là người rất chăm chỉ. Khi tôi thích điều gì, tôi sẽ tận tâm vì điều đó. Tôi là người có khả năng làm việc tốt và những gì còn chưa biết, tôi sẽ càng cố gắng hết sức để học hỏi, trước hết là cho bản thân tôi, cho ông, và cho công ty. Nếu ông đặt niềm tin vào tôi, tôi hứa sẽ không làm ông thất vọng. – Nàng gần như kìm mình để giấu đi vẻ lo âu. - Vâng, vậy thì có lẽ đây là điều để tôi lưu ý và chúng ta có thể kết thúc ở đây. – Chris nói và mỉm cười. Ông đứng dậy đưa bàn tay ra. – cảm ơn cô đã dành thời gian đến đây. Tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ còn gặp lại. Holly bắt tay và khẽ nói lời cảm ơn. Nàng nhặt chiếc túi xách lên và quay lưng bước đi, cảm thấy lưng mình như nóng ran bởi ánh mắt người đàn ông dõi theo. Vừa lúc định bước ra cửa, Holly quay mặt lại nhìn ông nói: - Ông Feeney, tôi sẽ nhắn cô thư kí mang vào cho ông một tách trà nóng. Nó sẽ giúp ông hết mệt mỏi và cảm thấy mọi thứ tốt đẹp hơn. Đoạn, nàng mỉm cười và đóng cửa lại trong tiếng cười của ông. Người thư kí nhướn mày với Holly khi nàng tiến đến trước mặt cô, còn những người khác thì ôm chặt xấp tài liệu trên tay, tự hỏi kô biết người phụ nữ này đã làm gì khiến cho người phỏng vấn cười to đến vậy. Holly quyết định ghé quán Hogan – chỗ Ciara làm việc – và nhân tiện ăn chút gì đó cho bữa trưa. Trên đường về nhà, nàng suy nghĩ mien man về những gì sắp xảy đến, nếu nàng được nhận vào làm việc cho tờ tạp chí nọ. Đến nhà, nàng trông thấy xe của Sharon đang đậu ở đó. Đã quá lâu nàng không nói chuyện với cô ấy. Nàng cảm thấy có lỗi với Sharon vô cùng. Nàng dự định quay đầu xe nhưng rồi lại tự ngăn mình lại. Đôi lúc, người ta cũng cần phải đối diện với điều đã làm họ thấy khó xử, trước khi tất cả trở nên quá muộn. * Holly dừng xe, hít 1 hơi thật sâu trước khi bước ra. Đáng lẽ nàng nên đến thăm Sharon trước, Holly biết rõ điều đó, nhưng dường như mọi thứ đang trở nên tồi tệ hơn rồi. Holly đến bên chiếc xe của Sharon và ngạc nhiên thấy John bước ra. Kô thấy Sharon đâu cả. Cổ họng nàng khô lại, nàng hy vọng Sharon kô gặp phải chuyện gì. - chào, Holly. – John nói, tay đóng mạnh cửa xe. - John, Sharon đâu? - Anh mới từ bệnh viện về! – anh từ từ tiến đến bên Holly. - Ôi, chúa ơi, cô ấy vẫn ổn chứ? John có vẻ bối rối. - Sharon đang khám thai định kỳ. Một lát nữa anh sẽ đến đón cô ấy. Holly buông tay xuống. - Ồ...- nàng chợt thấy mình thật ngu ngốc. - Em biết không, nếu em lo lắng cho Sharon như thế thì nên gọi cho cô ấy chứ. – John đứng thẳng, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Holly. Nàng có thể nhìn thấy vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt anh. Nàng tiếp tục nhìn lại John cho đến khi cái nhìn chăm chăm ấy khiến nàng phải quay mặt đi. - Vâng, em biết. – nàng lẩm bẩm. – ta vào bên trong 1 lát và cùng uống tách trà đã nhé? Những lúc khác, chắc nàng đã bật cười vì đã nói 1 câu như thế. Nàng đang nói một câu giống hệt như vợ chồng Sharon thường nói. Nàng bật nút nước nóng trong khi John ngồi bên bàn. - Sharon không biết anh đến đây nên em làm ơn đừng nói gì với cô ấy. - ồ.. vâng ạ. Holly cảm thấy hụt hẫng. Không phải Sharon bảo John đến.. Cô ấy chẳng muốn gặp nàng nữa. Chắc là Sharon đã giận và chẳng cần đến nàng nữa rồi. - Sharon rất nhớ em, em biết đấy. – John tiếp tục Holly mang hai cốc trà đến bên bàn và ngồi xuống. - Em cũng nhớ cô ấy - Đã hai tuần rồi Holly. - Không phải 2 tuần! – Holly phản đối một cách yếu ớt, nàng cảm thấy không còn tự tin dưới ánh nhìn buồn và giận của John. - À.. thì cũng gần hai tuần... Dù sao vấn đề không phải chính xác là đã bao nhiêu lâu, bọn em từng trò chuyện với nhau mỗi ngày mà, có phải không, Hol? – John đón lấy cốc nước từ tay Holly đặt xuống bàn. - Lúc trước thì khác, John .- Holly giận dữ nói. Không ai hiểu cho nàng rằng nàng đang phải trải qua những gì hay sao? Đâu phải cô ấy là người duy nhất có chuyện trong những ngày này cơ chứ? - Nghe này, bọn anh biết những gì em đã phải trải qua, - John lên tiếng. - Em biết rõ là mọi người đều biết em đã trải qua những gì, John – đó là điều quá hiển nhiên – nhưng dường như tất cả lại không hiểu rằng em vẫn đang phải tiếp tục đương đầu với cuộc sống ấy! Hai người ngồi im lặng. - Như vậy thì thật không phải chút nào. – Giọng của John trở nên khẽ khàng hơn, anh quay xuống nhìn chiếc cốc và xoay xoay nó. - Vâng, đúng thế. Em không thể làm cho cuộc sống của em tiến về phía trước như cách mọi người vẫn làm và vờ như không có chuyện gì xảy ra. - Em có nghĩ đó là những gì bọn anh cũng đang phải trải qua không? - Nào, chúng ta hãy cùng nhìn lại xem nào. – Holly nói, giọng châm biếm. – Sharon đang có em bé còn Denise chuẩn bị đám cưới. - Holly, đó mới gọi là cuộc sống. – John cắt ngang và nhìn lên- dường nhe em đã quên cách sống như thế nào rồi. và anh kô định nói việc này là dễ dàng bởi vì chính bản thân anh cũng kô cảm thấy dễ. Anh cũng nhớ Gerry, anh ấy là bạn thân nhất của anh. ANh và Gerry đã sống cạnh nhau ngay từ những ngày còn bé. Anh cùng đến trường, cùng vui đùa với cậu ấy, thề có Chúa là anh rất nhớ cậu ấy. Bọn anh học cùng chung trường tiểu học, rồi trung học, rồi cùng chơi trong 1 đội bóng. Cậu ấy là phù rể cho đam cưới của anh và anh làm phù rể cho đám cưới của cậu ấy! Mỗi khi có chuyện buồn anh đều đến gặp Gerry, khi anh muốn được vui vẻ, anh cũng tìm đến Gerry. ANh kể cho cậu ấy nghe những điều mà anh sẽ kô bao giờ có thể nói với Sharon. Và cậu ấy nói với anh những chuyện mà hẳn đã kô thể nói với em. Kô phải chỉ có mình em cảm thấy đau khổ khi cậu ấy ra đi. Và cũng kô phải vì anh ấy mất đi mà chúng ta phải ngừng lại cuộc sống của mình. Holly ngồi im, sững sờ. John quay ghế lại để gần với Holly hơn. Chiếc ghế bị kéo miết vào sàn nhà tạo ra 1 âm thanh nhỏ phá tán bầu không khí im lặng giữa hai người. John hít 1 hơi thở thật sâu trước khi bắt đầu nói tiếp: - Phải, thật là khó khăn, thật là kinh khủng. Quả thật nó là điều tồi tệ nhất đã xảy đến trong cuộc đời anh. Nhưng anh không thể vì thế mà đầu hàng. Anh không thể thôi đến quán rượu nơi anh và Gerry từng ngồi đó, anh cũng không thể thôi đi xem bóng đá chỉ vì đó là nơi bọn anh thường đến lúc rảnh rỗi. ANh có thể nhớ về tất cả những quãng thời gian đó, và mỉm cười, nhưng anh kô thể vì thế mà từ bỏ cuộc sống. Holly rưng rưng nước mắt. - Sharon biết em đang bị tổn thương và cô ấy rất hiểu điều đó, nhưng em cũng phải hiểu đây là quãng thời gian rất quan trọng trong cuộc đời của cô ấy, và cô ấy cũng cần một người bạn thân ở bên cạnh để giúp cô ấy vượt qua thời khắc quan trọng này. Cô ấy cần em như em cần cô ấy vậy. - Em đang cố gắng đây, John. – Holly thổn thức. Một giọt nước mắt mặn nóng đang chảy dài xuống má nàng. - Anh biết. – John nghiêng người về phía trước, nắm lấy bàn tay run rẩy của Holly. – Tránh đối diện với cuộc sống sẽ kô giúp được ai hay giải quyết được vấn đề gì đâu em ạ. - Nhưng hôm nay em phải đi phỏng vấn để xin việc. – nàng thổn thức và kể lể như một đứa trẻ. John cố không phì cười. - Đó là một tin tốt đấy chứ, Holly. Thế buổi phỏng vấn đó có ổn không nào? - Chán chết đi được. – Nàng khịt mũi, và John bắt đầu cười. - Sharon đã có mang được gần 5 tháng rồi, em biết đấy. - Vậy sao? Cô ấy chẳng nói gì với em cả! - Cô ấy sợ, - anh nhẹ nhàng nói, - cô ấy sợ em giận và em sẽ không bao giờ nói chuyện với cô ấy nữa. - Trời ơi, thật là ngớ ngẩn khi nghĩ như thế. – Holly thốt lên, đưa tay quệt hai hàng nước mắt. - Thật sao? – John nhướn mày, - Vậy tất cả những điều này là sao? Holly quay đi. - Em đã định gọi cho cô ấy, thật sự là như vậy. Ngày nào em cũng nhấc máy lên nhưng em lại không thể quay số. Rồi em tự nói với mình để hôm sau hãy gọi và rồi ngày hôm sau thì em bận... Ôi, em xin lỗi, John. Em thực sự rất mừng cho hai người. - Cảm ơn em, nhưng anh không phải là người muốn nghe câu nói này, em biết đấy. - Em biết! nhưng những ngày qua em cư xử tệ quá! Cô ấy sẽ kô bao giờ tha thứ cho em! - Đừng có ngớ ngẩn như thế, Holly. Chúng ta đang nói về Sharon. Ngay ngày mai là mọi chuyện có thể cho vào lãng quên thôi. Holly nhướn mày nhìn anh tràn đầy hy vọng. - À, có thể kô hẳn là ngay ngày mai, mà là sang năm cũng có thể... và em nợ cô ấy một quãng thời gian dài đấy, nhưng cuối cùng thì cô ấy cũng sẽ tha thứ thôi. – Đôi mắt của John đã ấm áp trở lại và còn đang cười với Holly nữa. - Thôi đi nào!- Holly khúc khích đấm vào tay anh. – Em có thể cùng anh đến thăm Sharon lúc này được không? * Holly cảm thấy bồn chồn trong bụng khi hai người dừng xe trước bệnh viện. Holly nhìn thấy Sharon đang đứng bên ngoài một mình và nhìn quanh đợi John. Trông cô ấy thật dễ thương với cái bụng căng tròn. Sharon sắp làm mẹ. Holly không thể tin được là cô ấy đã có mang đến gần 5 tháng. Điều đó có nghĩa là Sharon đã có mang 3 tháng vào thời gian họ cùng đi nghỉ ở Lanzarote và cô ấy chẳng nói một lời nào với nàng! Nhưng quan trọng hơn, Holly không thể tin được rằng nàng lại ngu ngốc đến nỗi không nhận ra được những thay đổi nơi người bạn thân nhất của mình. Holly bước ra khỏi xe và Sharon lặng người đi. Ôi, không. Sharon gần như sắp thét vào mặt nàng. Cô ấy sắp sửa nói rằng cô ấy ghét nàng đến nhường nào, và rằng cô ấy sẽ không bao giờ muốn thấy mặt nàng lần nữa, và rằng... Nhưng, gương mặt Sharon bỗng nhiên giãn ra, cô ấy nở một nụ cười thật tươi, dang tay đón lấy nàng. - Hãy đến đây với mình nào, đồ ngốc. – cô nhẹ nhàng nói. Holly chạy lại ôm chầm đến Sharon. Hai người ôm chặt lấy nhau, nước mắt nàng lại rơi. - Ôi, Sharon, mình xin lỗi. Mình thật là một người bạn tồi tệ. Mình vô cùng xin lỗi cậu, hãy tha thứ cho mình. Mình không bao giờ có ý... - Thôi, im đi nào, đồ hay rên rỉ. Hãy ôm mình đi nào. – Sharon cũng khóc, giọng cô vỡ ra, và họ ôm nhau thật lâu. - ừm. – John hắng giọng thật to. - ồ, anh hãy đến đây đi. – Holly mỉm cười , kéo anh lại chỗ họ. - có phải anh làm việc này không? – Sharon nhìn chồng hỏi. - không, không phải đâu. – anh nháy mắt với Holly. – anh chỉ gặp Holly trên đường và hỏi cô ấy có muốn đi nhờ. - Phải rồi. – Sharon nói, cô quàng tay vào tay Holly và cả hai bước ra xe. À, đúng là anh đã cho em đi nhờ rồi đấy. – cô mỉm cười nhìn Holly. - Vậy họ nói thế nào? – Holly hỏi, chồm người ra phía trước như một đứa trẻ hồi hộp nghe mẹ báo tin vui. - À, cậu sẽ không thể tin được điều này đâu, Holly. – Sharon quay người lại và cũng hớn hở không kém. – bác sĩ nói rằng... và mình tin ông ấy bởi vì có vẻ như ông ấy là một trong những người giỏi nhất... ông ấy bảo.. - Thôi nào, nói đi Sharon! – Holly thúc, nàng đang sốt ruột lắm đây. - Ông ấy nói là một em bé. Holly trợn ngược mắt lên: - Ý mình hỏi là bé trai hay gái? - Vẫn chưa biết chắc chắn. – Sharon hếch mũi lên. – Thật ra mình cũng không biết nữa. Mình chưa nghĩ đến điều đó. Cô nhìn sang John và cả hai cùng mỉm cười, mắt họ ánh lên một niềm hạnh phúc vô bờ. Họ cười với nhau 1 cách bí mật. Một cảm giác của sự ghen tị quen thuộc lại ùa về Holly, và nàng đành ngồi yên lặng, cố để cho nó đi qua càng nhanh càng tốt. Cả 3 người đang tiến gần đến nhà Holly. Nàng và Sharon lại chuẩn bị xa nhau trong khi vừa mới gặp nhau có một lát. Họ có quá nhiều chuyện muốn nói với nhau. Ngồi quanh chiếc bàn trong nhà bếp, họ nói với nhau như để bù cho những ngày tháng không gặp. - Sharon, hôm nay Holly đi phỏng vấn xin việc đấy. – John nói, cuối cùng anh cũng tìm được lời để xen vào cuộc hội thoại bất tận giữa Holly và Sharon. - Ôi, thật sao? Mình không biết là cậu đã bắt đầu tìm kiếm việc làm rồi đấy! - Thông điệp mới của Gerry dành cho mình đấy.- Holly mỉm cười. - ồ, có phải đó là tất cả cho tháng này không? Mình tò mò muốn chết rồi đây! Thế cuộc phỏng vấn sao rồi? Holly nhăn mặt, đưa tay ôm đầu: - Ôi, tệ lắm, Sharon. Mình cứ như một kẻ ngốc vậy. - Thật sao? Thế công việc là gì? - Tìm quảng cáo cho 1 tạp chí. - Ha ha, nghe hay đấy. ở chỗ làm mình toàn đọc những thứ đó. - À, thế đó là loại tap chí nào nhỉ? – John hỏi - Hầu như là mọi thứ: thời trang, thể thao, văn hóa, thực phẩm, bài phê bình... Và cả quảng cáo nữa. – Holly đùa. - Chắc chắn là họ kô thể có những quảng cáo ấn tượng nếu như Holly Kennedy không làm việc cho họ.- Sharon nói. - Cảm ơn cậu, nhưng mình thật sự cho rằng mình sẽ kô làm tốt được. - Tại sao? Cuộc phỏng vấn kô tốt sao? Cậu có tệ đâu chứ? – Sharon có vẻ ngạc nhiên, đưa tay với lấy cốc trà. - Ôi, mình nghĩ là rất tệ bởi vì người ta hỏi mình những kinh nghiệm làm việc cho 1 tạp chí hay 1 tờ báo nào đó và mình bảo rằng mình từng viết bản tin cho 1 công ty. - Bản tin ư? Mình hi vọng là cậu kô đề cập tới cái tờ giấy bé tí tẹo dở hơi mà cậu đã in qua máy tính để quảng cáo sự phá sản của công ty ấy đấy nhé! – nói rồi, Sharon phá lên cười. - Cậu thật là... - Holly im bặt, ngượng ngùng. - Còn vô số công việc khác nữa kia mà. – Sharon động viên Holly. – Cậu chỉ cần trau dồi thêm kĩ năng phỏng vấn nữa sẽ ổn thôi. Họ cùng im lặng trong chốc lát. Lần đầu tiên kể từ ngày Gerry mất, cả 3 người đã cùng cười và nói chuyện về chàng suốt cả đêm, và Holly đã học được cách nói chuyện về chàng mà không cảm thấy buồn như trước đây nữa. Gerry dường như cũng tham gia trò chuyện với họ suốt đêm hôm đó. Và thêm sự hiện diện của một sinh linh bé nhỏ khác nữa, đứa con của Sharon và John . Ngoài kia, cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn.