Sự ỷ lại nguy hiểm
Chương 9
Bắt đầu từ ngày đó, trời mưa dầm kéo dài liên miên mấy ngày.
Tiệm tạp hóa nhỏ của Trần Vận Thành ngoài mấy vị khách quen mỗi ngày đến mua thuốc, thì chẳng buôn bán được gì. Cơn mưa này làm lòng anh bực bội bất an, ngay cả ti vi cũng xem không vào.
Có nhiều lúc anh nằm nhoài trên quầy hàng, nhìn đường phố quạnh quẽ ẩm ướt ở bên ngoài.
Hôm nay đến gần tối trời đã tạnh mưa, nhưng đường phố bên ngoài vẫn rất vắng vẻ, cả buổi trời mà chẳng thấy ai đi ngang qua, hơn nữa vì thời tiết âm u, nên sắc trời tối sớm hơn thường ngày.
Còn chưa tới 8h mà đã chẳng nhìn thấy chút ánh sáng nào nữa rồi.
Trần Vận Thành ra khỏi tiệm tạp hóa, đứng một lúc dưới ánh đèn đường mờ tối, anh dứt khoát đóng tiệm lại, men theo mặt đất khô ráo dưới mái hiên mà đi ra ngoài.
Đi được hơn hai mươi phút, Trần Vận Thành rẽ vào một con đường rực rỡ sắc màu, con đường này có rất nhiều quán bar, buổi tối là lúc kinh doanh náo nhiệt nhất, mỗi biển hiệu của quán bar đều nhấp nháy vui mắt.
Ánh đèn lóa mắt nhấp nháy, đây chính là nơi tụ tập của những người tộc X ở khu vực này.
Trần Vận Thành bước vào một quán bar quen thuộc. Nói là quen thuộc, thực ra cũng đã lâu lắm rồi anh không đến đây, vừa vào quán bar thì nhận ra phần lớn nhân viên phục vụ đã đổi thành những khuôn mặt xa lạ, còn bà chủ thì vẫn là bà chủ cũ.
Bà chủ của quán bar cũng là người tộc X, nhưng trang phục của cô hoàn toàn giống với người Hán ở địa phương, cô ngồi trong quầy bar, thấy có người đến gần mới ngẩng đầu lên.
Ngẩng lên mới thấy là Trần Vận Thành.
Cô mỉm cười với Trần Vận Thành: “Lâu rồi không gặp.” Tiếng Hán có chút khẩu âm tinh tế, không nghe kĩ thì sẽ không nghe ra.
Trần Vận Thành bước tới ngồi xuống trước quầy bar, nói: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp.”
Bà chủ tên là Na Mẫu, trông vừa giống như hơn 20 tuổi vừa giống hơn 30 tuổi, cô mở quán bar ở đây đã hơn một năm rồi. Trần Vận Thành đoán có lẽ cô đã hơn 30 tuổi, nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ hỏi cô.
Na Mẫu nói với Trần Vận Thành: “Sao lại tới một mình?”
Trần Vận Thành mỉm cười, nói: “Giờ không hoan nghênh khách độc thân nữa à?”
Na Mẫu mỉm cười nói: “Lâu lắm rồi cậu không tới đây, tôi cứ tưởng cậu kết hôn rồi.”
Trần Vận Thành nói: “Tôi chưa kết hôn, nhưng mở một tiệm tạp hóa nhỏ, buổi tối đều ở đó trông tiệm, không có thời gian tới đây.”
Na Mẫu không truy hỏi đến cùng, mà chỉ hỏi anh: “Muốn uống gì?”
Trần Vận Thành thuận miệng nói: “Cho tôi một ly bia đi.”
Na Mẫu xoay người đi rót bia.
Trần Vận Thành cũng xoay người, tầm mắt quét một vòng trong quán bar. Thời gian vẫn chưa quá muộn, lúc này khách trong quán bar cũng chưa nhiều lắm, nhìn một vòng là đã hết, không có khuôn mặt nào đặc biệt hoặc là quen thuộc.
Anh cũng chẳng mong có thể dễ dàng tìm được hai người mà Long Triển Vũ nói, thực tế anh cũng chẳng tình nguyện giúp Long Triển Vũ tìm người lắm. Anh biết Long Triển Vũ dùng mình làm gián điệp, nhưng anh không thích thái độ gần như là uy hiếp của Long Triển Vũ. Báo cáo tội phạm là nghĩa vụ công dân của anh, nhưng tìm kiếm nghi phạm lại chẳng phải là trách nhiệm của một người dân bình thường như anh, việc này anh muốn giúp thì sẽ giúp, nếu không muốn thì Long Triển Vũ cũng chẳng thể nào ép anh làm được.
Trần Vận Thành bưng ly bia trước mặt lên nhấp một ngụm, lúc để ly bia xuống, anh mới chợt cảm thấy hơi nóng, bèn giơ tay kéo phéc mơ tuya xuống cởi áo khoác ra.
Vắt áo khoác trên ghế dựa, Trần Vận Thành tiện tay lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy có một tin nhắn wechat do Ninh Quân Diên gửi tới, chỉ có hai chữ, hắn hỏi anh: “Ở đâu?”
Mấy ngày rồi Ninh Quân Diên không liên lạc với anh, không biết sao hôm nay tự dưng lại nhớ đến anh, Trần Vận Thành nhìn chằm chằm tin nhắn kia một lúc, rồi trả lời: “Anh đang ở đâu?”
Không ngờ Ninh Quân Diên lại gửi cho anh một bức ảnh, Trần Vận Thành hơi ngạc nhiên nhận ra đó là cánh cửa cuốn đang đóng chặt của tiệm tạp hóa nhà mình.
“Sao tự nhiên anh lại đến?” Trần Vận Thành liên tục gõ chữ: “Tôi uống bia ở quán bar, anh tới đây tôi mời anh một ly nhé?”
Gửi xong hai tin nhắn đó, Trần Vận Thành lại gửi định vị qua.
Ninh Quân Diên trả lời rất nhanh: “Được.”
Mãi cho đến khi đặt điện thoại trên quầy bar, Trần Vận Thành vẫn cảm thấy ngạc nhiên, anh không hiểu vì sao Ninh Quân Diên lại không nói trước một tiếng mà đã trực tiếp tới tìm mình, hơn nữa muộn thế này rồi, anh không biết Ninh Quân Diên tìm mình vì lý do gì, nói chuyện ư?
Na Mẫu đã quay lại trong quầy bar, cô đứng trước mặt Trần Vận Thành, một tay nâng mặt nói chuyện với Trần Vận Thành, nước hoa trên người tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Cô hỏi Trần Vận Thành: “Sao vẫn còn độc thân?”
Trần Vận Thành mỉm cười: “Chị muốn giới thiệu bạn gái cho tôi à?”
Na Mẫu trả lời rất nghiêm túc: “Tôi có quen mấy cô gái không tệ, đều là người tộc X, cậu muốn gặp thử không?”
Ngón tay Trần Vận Thành dán lên vách thủy tinh bên ngoài của ly bia lạnh lẽo, mỉm cười nói: “Nhiều cô gái không thích tôi, tôi không có tiền.”
Na Mẫu nói: “Tộc X chúng tôi thì khác, con gái chúng tôi không thực dụng, chủ yếu là cảm giác thôi. Cậu đẹp trai thế, chắc chắn sẽ có con gái thích cậu.”
Trần Vận Thành mỉm cười nói: “Đàn ông tộc X các chị thân hình cao lớn, ngũ quan thâm thúy, so ra thì tôi cũng chẳng đẹp trai lắm đâu.”
Na Mẫu cũng mỉm cười, cô nói: “Tôi cảm thấy cậu đẹp trai.”
Có lẽ là vì không sử dụng tiếng mẹ đẻ, nên Trần Vận Thành thường cảm thấy lúc giao lưu với mình Na Mẫu dùng từ rất trực tiếp, không uyển chuyển vòng vèo chút nào.
Anh nghiêm túc suy nghĩ một lát, nếu thật sự muốn kết hôn, anh cũng không để ý đối phương là người dân tộc Hán hay người dân tộc X, nhưng anh lại không muốn để Na Mẫu giới thiệu con gái cho mình. Thỉnh thoảng anh sẽ cảm thấy một mình rất cô đơn, nhưng cũng không thực sự muốn lập gia đình, rốt cục sau này muốn thế nào, bản thân Trần Vận Thành cũng chưa bao giờ cân nhắc đến.
Na Mẫu nói chuyện với anh một lúc rồi lại rời đi.
Trần Vận Thành nhìn thời gian, đã mười phút kể từ lúc Ninh Quân Diên gửi tin nhắn cho anh, nếu Ninh Quân Diên lái xe từ tiệm tạp hóa của anh tới đây, thì đã tới từ lâu rồi mới phải.
Anh để điện thoại xuống, rồi lại theo bản năng quét một vòng trong quán bar.
Lần này, Trần Vận Thành nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi phòng vệ sinh, rồi một mình tới ngồi xuống chỗ ngồi sát tường của quán bar, đang cầm điện thoại nói chuyện điện thoại với ai đó.
Mặc dù ánh sáng trong quán bar mờ tối, nhưng Trần Vận Thành vẫn nhìn rõ ngoại hình của người kia, chính là một trong số những người tộc X trong bức ảnh mà Long Triển Vũ cho anh xem.
Trần Vận Thành cầm điện thoại lên, chụp trộm một bức ảnh của người kia, sau đó trực tiếp gửi cho Long Triển Vũ.
Long Triển Vũ lập tức gọi điện thoại tới, hỏi anh: “Ở đâu thế?”
Trần Vận Thành nói tên và địa chỉ của quán bar.
Long Triển Vũ lại hỏi: “Một mình hắn à?”
Trần Vận Thành khẽ “Ừ” một tiếng.
Long Triển Vũ nói: “Cậu đừng quấy rầy hắn, lát nữa xem thử hắn có qua lại với người địa phương nào không.”
Trần Vận Thành lại “Ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại.
Mấy phút sau, Ninh Quân Diên đẩy cửa quán bar bước vào.
Trần Vận Thành vốn đưa lưng về phía cửa lớn, lúc anh cảm nhận được gió lạnh thổi vào do cửa bị mở ra, thì nhìn thấy Na Mẫu đứng trong quầy bar lập tức ngẩng đầu lên, nên cũng quay đầu lại nhìn, tiếp đó bèn nhìn thấy Ninh Quân Diên mặc một cái áo bành tô lông cừu màu đen.
Ngoại hình của Ninh Quân Diên quá chói mắt, lúc hắn bước vào, không ít khách trong quán bar đều nhìn hắn, bao gồm cả tên tộc X đang ngồi dựa vào tường kia.
Người kia vừa nói chuyện điện thoại xong, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Ninh Quân Diên không biết nhớ ra chuyện gì đó, bỗng nhiên đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Trần Vận Thành nhìn thấy hắn sượt qua người Ninh Quân Diên, mà Ninh Quân Diên cũng nhìn thấy Trần Vận Thành, hắn đang đi về phía anh.
“Tiền bo tôi chuyển qua wechat cho chị rồi,” Trần Vận Thành nói với Na Mẫu, bưng ly bia lên uống hết ngụm cuối cùng trong ly, rồi cầm áo khoác của mình đứng dậy, đón Ninh Quân Diên đi tới.
Lúc này, người tộc X kia đã rời khỏi quán bar.
Trần Vận Thành đi tới trước mặt Ninh Quân Diên, trước khi Ninh Quân Diên mở lời, anh nắm chặt cổ tay Ninh Quân Diên kéo hắn ra ngoài, đồng thời ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Đi theo tôi.”
Ninh Quân Diên cúi đầu nhìn cổ tay đang bị nắm chặt của mình, theo sau Trần Vận Thành đi ra khỏi quán bar.
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
29 chương
10 chương
28 chương
62 chương
11 chương