Nevada mở mắt ra, rồi nhắm lại không tin những gì mình đã thấy. Cô thấy đầu mình nặng trịch, đờ đẫn, miệng khô rang. Ráng nuốt xuống, nhưng cô thấy quá khó khăn, tâm trí thì như vừa trở lại từ một đường hầm dài tối tăm. Một lát sau thấy tỉnh táo hơn, cô mở choàng mắt ra. Vật mà đầu tiên cô nhìn thấy là một chồng hành lý chất cao ngất trong phòng, dường như nơi này có vẻ chật chội, rồi cô nghe có tiếng động cơ khiến cô cảm giác như mình đang ở trên xe lửa. “Tại sao?” Nếu cô đang ở trên xe lửa, sao mấy rương đồ của cô không cất trong toa hành lý?” Cô nhìn chung quanh một lát nhưng mắt không tài nào tập trung được, chỉ cảm thấy được đầu mình nhức đến không chịu nổi. Gượng ngồi dậy, Nevada thấy một khoang cửa kính tròn, cô hiểu ngay là mình đang ở trên tàu không phải trên xe lửa. Đến lúc này thì ký ức về Tyrone đã hoàn toàn khôi phục. Giờ thì cô hình dung như in khuôn mặt của anh, nét biểu lộ trong đôi mắt ấy, môi ngoặc xuống đầy châm biếm. Hình như lúc đó họ đang phê bình nhận xét lẫn nhau, cô đang kết tội anh chuyện gì đó. Phải rồi! Thì ra là như vậy. “Café!” Cô đã bị đánh thuốc mê, điều đó đã rõ mười mươi rồi, không hề sai chạy vào đâu. Nevada bỏ chân xuống sàn, cố hết sức đứng dậy bước ra cửa sổ. Người vẫn còn run rẩy choáng váng nhưng cô ráng lần từng bước một, nhìn ra bên ngoài cô chẳng thấy gì ngoài biển nước mênh mông trải dài đến tận chân trời. “Chuyện gì đã xẩy ra? Cô đang ở đâu?” Trong một lúc cô cứ ngỡ mình đang mơ, nhưng quay lại nhìn thấy chồng hành lý lù lù trước mặt rất cứng chắc, rất ư là thật được xếp tựa vào các đồ vật gắn chặt vào tường. Rồi còn những thứ khác nữa trong phòng. Trên một vách tường có gắn bàn trang điểm với nhiều ngăn kéo, một tủ áo, và một tủ ngăn được thiết kế khéo léo với công dụng vừa là bàn vừa là tủ. Chiếc giường cô đang ngủ tuy có lớn hơn các kiểu giường thường, nhưng không thể so sánh với giường trên tàu chở khách khi cô vượt Đại Tây Dương. Mọi thứ trong cabin đều đơn điệu, giống như chỗ làm việc hơn là chỗ để ở, cô nhớ ra phòng khách trên tàu này cũng y một kiểu như vậy. Tiếng động cơ dồn dập bên dưới chân cô, âm thanh của máy nghe tương tự như một câu hỏi được lập lại hết lần này đến lần khác. Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao Tyrone thuốc cô, anh ta đang đem cô đi đâu? Cô nhất định sẽ tìm ra câu trả lời, vì câu hỏi này chính là của cô chứ không phải là máy tàu! Nevada bước ra cửa, nghĩ thầm chắc cửa đã bị khóa. Nhưng thật ngạc nhiên khi cô xoay tay cầm, cánh cửa mở bật ra. Toan xông ra bên ngoài nhưng cô lại lưỡng lự. Lúc băng ngang qua phòng cô có liếc sơ mình trong gương, giờ thì cô quay lại nhìn thêm một lần nữa. Hình bóng phản chiếu trong gương là một mái tóc rối bù, áo sống xốc xếch nhăn nhúm. Chắc lúc bất tỉnh cô xoay trở ghê lắm mới khiến diện mạo ra nông nỗi này. Không biết cô nằm đó đã bao lâu mà mình mẩy giờ đây nóng bức, hôi hám, cổ thì khát khô. Nhìn quanh phòng Nevada thấy một cánh cửa khác trên một vách tường, phía sau dẫn đến một phòng tắm nhỏ. Tiện nghi này qủa là xa hoa so với các tàu tư nhân khác, thông thường thì chỉ có phòng chủ nhân mới có phòng tắm riêng, còn khách khứa thì phải dùng chung phòng công cộng. Trong phòng tắm này có hai vòi nước được gắn trên cùng một bồn rửa mặt, một bên đề là “muối”, bên kia là “nước uống.” Tìm một cái ly, Nevada hứng nước, uống một hơi dài. Nước mát làm miệng cô bớt khô. Có một bồn lớn dùng để tắm, cô đoán mình phải tắm bằng nước biển, nhưng thật may phòng có cả vòi sen. Nevada nhìn chăm chăm vào vòi sen một lúc, rồi quyết định ra khóa cửa phòng, trút hết y phục chuẩn bị tắm rửa. Sau khi tắm gội, cơn nhức đầu dường như đã giảm bớt nhiều. Cô mở đại một cái rương, lấy ra một chiếc áo đầm được bao kỹ bằng nhiều lớp giấy lụa mỏng, đây là công trình tỉ mỉ của cô hầu Pháp. Nevada vô cùng thắc mắc không biết ai đã chuyển hành lý của mình đến Cannes, rồi lại phân vân không biết phải giải thích sao cho phu nhân Merill về sự ra đi vội vã của mình. Bất cứ giá nào cũng phải tìm cho ra ngọn ngành, cô mặc áo, chải tóc gọn ghẽ bằng một chiếc lược có sống mạ vàng cài trong hộp đựng đồ trang điểm bọc da cá sấu. Từ trong gương, một hình bóng phản chiếu lại, vẻ quyết chiến loé sáng trong đôi mắt màu mắt xanh lục. Tuy lòng đang sục sôi như thế nhưng khi ra cửa đi tìm Tyrone cô có chút lo lắng, dù rằng không bao giờ cô muốn thú nhận điều này. Thật khó mà hiểu sao anh ta lại hành động như vậy, nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng không bỏ qua, anh ta phải trưng ra cho được lời giải thích xáng đáng kèm theo một lời xin lỗi mới được! Đi dọc theo hành lang hẹp, Nevada đoán có lẽ anh ta đang ở trên boong tàu, nhưng hóa ra lại ngồi trong phòng khách đang viết lách gì đó. Thấy cô vào anh ngước lên nhìn, nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên, nét mặt hằn lên vẻ nghiêm nghị cô chưa từng thấy trước đây. Cô tiến lại chỗ anh ngồi, dù biết được mình trông rất xinh đẹp rất quyến rũ, nhưng mắt Tyrone tuyệt nhiên không sáng lên vẻ ngưỡng mộ mà cô từng bắt gặp ở những người đàn ông khác. “Cô tỉnh lại rồi à?” “Phải, hoàn toàn tỉnh táo. Tôi muốn biết tại sao ông mang tôi ra đây, tại sao ông thuốc tôi?” “Để khỏi mất công tranh cãi.” “Tranh cãi điều gì?” “Cô không có ý định rời Cannes như tôi mong muốn. “Ông đem tôi đi đâu? Cách đối xử của ông quả thật khác thường!” “Tình cảnh khác thường đòi hỏi cách hành xử khác thường!” Cả hai đều đang đứng, nhưng tàu bỗng tròng trành khiến cô phải ngồi xuống ghế bên cạnh bàn viết. Tyrone biết cô đang cố gắng tự chủ, nhưng mắt không dấu nổi cơn giận đang bừng lên. “Ông Strome,” cô lạnh lùng nói. “Tốt hơn ông nên cho tôi biết ông đang có ý định gì trước khi tôi ra lệnh cho ông quay tàu về Cannes.” Tyrone ngồi sau bàn viết, lưng ngả ra sau trông rất ung dung tự tại. “Tôi đưa cô sang châu Phi! Đó là nơi thích hợp nhất để giáo dục cô.” “Đi... châu Phi?” Nevada kêu lên sửng sốt. Hình như cô mơ hồ cảm thấy họ vừa vượt qua Địa Trung Hải đến Malta hay là đảo Balearic. “Chuyện này quá hoang đường rồi!” Cô giận dữ nói. “Ông biết là không thể đưa tôi đi kiểu này mà không nhắn lại lời nào với phu nhân Merill.” “Cho phép tôi được nói thật nhé. Chị tôi mừng không thể nào xiết đã rũ bỏ được cô.” “Ông muốn nói là... phu nhân Merill... đồng lõa... trong vụ bắt cóc này?” “Nếu cô muốn nghĩ như vậy - phải!” “Tôi chưa bao giờ nghe bất cứ chuyện nào nhục nhã như thế này trong suốt đời tôi. Cô ta là bạn mẹ tôi, tôi vẫn tin cậy là cô ta đối xử với tôi tử tế đàng hoàng. Tôi không tưởng tượng được ba tôi sẽ nói gì khi biết được hành động ngông cuồng của ông.” “Ông ấy sẽ không nghe được bất cứ điều gì trong vòng một hai tháng. Còn về việc chị tôi nhúng tay vào, đến lúc này cô nên nhận ra đó là hành động của con gà mẹ đang dang cánh che chở cho đứa con mình.” “Hóa ra lòng quan tâm của ông đến David là đầu dây mối nhợ của cái chuyện phi lý này.” “Chính xác!” Tyrone đồng ý. “Một sự quan tâm lớn.” “Vậy ông nghĩ anh ấy sẽ để yên khi thấy tôi biến mất một cách khác thường như vậy sao?” “Ngay trong lúc này, David cũng đang trên đường đi châu Phi, nhưng hai người sẽ không gặp nhau đâu.” “Ông buộc anh ấy phải đi dù rằng David hứa sẽ ở lại với tôi?” “Nó hoàn toàn tự nguyện đi sau khi đọc lá thư của cô.” “Thư gì chứ?” “Thư mà cô đã viết cho nó, lời lẽ vô cùng khả ái nhắn với nó rằng sau khi nó đi chơi tennis cô nhận được tin khẩn của ba cô gọi cô về gấp.” Nevada tròn mắt nhìn Tyrone đăm đăm. “Rồi cô viết tiếp rằng cô luôn trân qúy tình bạn nó giành cho cô, nhưng con tim cô chỉ hướng về nơi cô sinh ra, nơi mà cô sẽ sống hết cả đời mình.” Anh ngưng một chút rồi đưa mắt nhìn Nevada. “Một lá thư lời lẽ tử tế hòa nhã, cái kiểu mà bọn con trai trẻ sẽ cất giữ như của báu, như vậy sẽ không làm anh ta đau lòng tuyệt vọng đến độ muốn kết liễu đời mình.” “Ông viết thư đó rồi ký luôn chữ ký của tôi?” Cơn giận của Nevada đã lên tới cực điểm. “Nét chữ của cô dễ bắt chước lắm. Điều này chả có gì khó khăn hay đặc biệt.” “Thì ra ngoài bắt cóc ông còn kiêm luôn giả mạo văn thư!” “Một thành tích rất hữu dụng cho tôi rất nhiều lần trong đời.” “Tại sao ông dám đối xử với tôi như thế chứ?” “Vì cô thôi, tôi không còn cách nào khác nữa.” “Ông thật sự tin vào lời đe dọa tự tử của David sao?” “Tôi không những tin mà tôi còn cứu nó đúng lúc nữa.” Tyrone trả lời, giọng anh rắn lại. “Tôi không tin. Mấy lời đe dọa của bọn con trai chỉ là đóng kịch thôi.” “Nói đến kinh nghiệm với đàn ông thì tôi hơn cô xa đấy.” Sự thật này không cách gì bác bỏ được, cơn giận của Nevada phừng lên. “Nhưng nó không thể bào chữa cho việc ông đem tôi tới đây, thuốc tôi bằng thứ café ghê tởm, nhân danh tôi để viết thư. Tôi nhất định buộc ông phải quay tàu đưa tôi về lại Pháp.” Nhìn thấy vẻ mặt khước từ của anh ta trước khi anh định nói cô tỏ ý nhượng bộ. “Nếu ông quá lo sợ cho đứa cháu qúy hóa thì đưa tôi về lại Cannes, ông có thể cho tôi xuống Marseilles. Tôi đã chịu đủ ông và gia đình ông rồi, tôi sẽ trở lại Anh quốc.” “Điều đó cũng được trừ một chuyện.” “Chuyện gì?” “Tôi đã quyết định rồi là cô cần một bài học để khỏi gây tổn thương cho những thanh nhiên khác như cô từng làm với cháu tôi. David thoát được - nhưng người khác có lẽ sẽ không may mắn như vậy.” “Ông thật là hoang đường! Khôi hài thật! Đàn ông hoàn toàn có khả năng chăm sóc cho mình, nếu không thì đừng gọi mình là đàn ông.” “Điều đó đúng khi liên quan đến những phụ nữ bình thường. Nhưng cô không bình thường, Nevada. Cô tàn nhẫn, lòng dạ sắt đá, tôi thiếu chút nữa là nghĩ cô như một - ác phụ.” Nevada nhảy đỏng lên. “Ông dám nói với tôi như vậy sao! Ông đang sỉ nhục tôi, hành vi của ông là thứ hành vi tội phạm. Ông sẽ vào tù, ông Strome, vì dám làm mấy chuyện tai ngược này.” “Dĩ nhiên, chuyện mạo hiểm này tôi đã tính toán đầy đủ, nhưng ngay trong lúc này cô đi đâu để tìm một nhân viên cảnh sát Pháp, Anh, hay Mỹ? Tôi không theo nguyên tắc là đem theo một cảnh sát trong số nhân viên trên tàu.” Cô cứ thế đứng nhìn anh. Tyrone biết cô đang cân nhắc phải làm gì kế tiếp nhưng thấy quá khó để đưa đến quyết định. Một lúc sau cô bước đến cửa sổ nhìn đăm đăm ra ngoài. “Chúng ta đang ở đâu. Tôi đã mê man bao lâu rồi?” “Hiện tại mình đã qua Gibraltar khoảng 20 dặm, và đang đi dọc theo bờ biển Đại Tây Dương của Morocco. Cô đã ngủ gần 48 tiếng rồi. “Lâu như vậy?” “Loại thuốc tôi cho cô uống rất hiệu nghiệm. Cô cũng thấy đó, ngấm ngay lập tức.” Câu trả lời của Tyrone mang âm hưởng trầm tĩnh, khẽ khàng gần như vô cảm nghe thật rợn người. Nevada hờn dỗi nhào lên sofa. “Tôi chưa ăn uống gì trong suốt 48 giờ rồi, giờ tôi đói bụng lắm.” “Tôi hiểu, nhưng có chuyện tôi cần phải giải thích cho cô.” “Chuyện gì?” “Tôi mang cô theo chuyến hành trình này không những để cứu cháu tôi và nhân thể cứu luôn anh chàng trẻ tuổi Dundonald, mà còn để cảm hóa cô nàng hồ ly trở thành người.” “Tôi không... hiểu ông đang nói gì.” “Tôi nghĩ là cô biết mà. Cô đã sống đến từng tuổi này, Nevada, chỉ toàn là ra lệnh cho người khác phải nghe lời vì cô có tiền trả cho họ. Điều tôi muốn tìm hiểu là cô sẽ cho người khác được bất cứ cái gì ngoài tiền bạc.” Xa trong tâm trí cô mơ hồ cảm thấy mình đã nghe câu nói này. Rồi cô chợt nhớ ra cô đã nói với David như thế ở ngoài vườn, trong hôm đầu tiên Tyrone về nhà. “Ông đã nghe được tôi nói với David!” Nevada bắt bẻ. “Lúc ấy ông đang ở trong phòng còn tôi và David đang ở bên dưới.” “Phải, tôi đã nghe được.” Tyrone thừa nhận. “Trong suốt đời tôi, tôi chưa bao giờ nghe một người đàn bà bất cứ lứa tuổi nào lại khó ưa, không hề động lòng đến người đàn ông chỉ mắc mỗi tội duy nhất là ngu đến nỗi yêu được cô ta.” Giọng anh như làn roi quất, Nevada chăm chú nhìn anh một cách hoài nghi. “Bây giờ thì tôi hiểu tại sao ông lại nổi trận lôi đình với tôi, nhưng ông có thấy điều đó hoang đường không? Xét cho cùng tôi đâu đòi hỏi David phải yêu tôi, với Charles cũng thế.” “Nhưng cô có cách khiến cho họ trở nên như vậy, cô còn chuẩn bị mưu chước đó cho tôi nữa.” Anh cười phá lên. “Nhưng không may, theo như tôi hiểu cô không khéo léo cho lắm. Thật ra, đối với người non nớt kinh nghiệm như cô, màn diễn đó quả thật quá tệ.” Cô cảm thấy sự khinh miệt của Tyrone còn nhục nhã hơn cả lúc anh ta giận dữ. “Tôi muốn ăn.” Cô hậm hực nói. “Tất nhiên là cô cần ăn, trên tàu có nhiều thức ăn lắm, nếu cô muốn ăn thì tự mình đi lấy. Tôi nghĩ cô biết nhà bếp ở đâu mà, phải không?” Cô nhìn anh một cách ngờ vực. “Sao tiếp viên không dọn lên cho tôi?” “Bởi vì tôi nghĩ chuyện đó sẽ dạy cho cô cách tự chăm sóc bản thân cô, để biết được lần đầu tiên tiền sẽ không mua được thức cô muốn.” “Ông dám đối xử với tôi như vậy sao!” “Đâu có khó khăn gì.” Tyrone vặn lại. “Có lẽ nó sẽ dạy cô lần tới đi du lịch thế giới không cần phải lo là cô có được bảo vệ chu đáo hay không. Tôi không thích cái ý tưởng một người phụ nữ nghĩ rằng cô ta không cần ai bảo vệ.” “Tôi chắc chắn là không cần ông bảo vệ cho tôi.” Nevada cọc cằn nói. Vừa nói xong là cô đã biết mình bị hớ, một nụ cười thoáng trên mặt anh - chỉ là nụ cười của một người lớn đang đương đầu với một đứa trẻ bướng bỉnh hay một con vật bất trị. Cô đứng lên giận dỗi hỏi. “Nhà bếp ở đâu?” “Thông thường thì ở cuối tàu. Lúc này gần giờ ăn trưa, vào trong đó cô sẽ gặp đầu bếp. Anh ta là người Hoa, cô không nói chuyện được đâu.” Không muốn tranh cãi thêm nữa, Nevada bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại sau lưng. Cô tìm ra nhà bếp ở đuôi tàu cũng không khó khăn gì mấy. Căn bếp rất tân thời, khác xa những căn bếp trên các tàu cô từng thấy qua. Ông bếp người Hoa, có một thanh niên trẻ giúp việc. Cả hai đều mặc đồng phục trắng tinh đang chuẩn bị các món ăn trưa. Ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, Nevada thấy bụng đói cồn cào. Biết mình chả nói năng được với người bếp này, cô ra dấu là mình đói lắm. Thấy điệu bộ của cô, ông ta chỉ vào chiếc ghế đẩu cao phía bên kia cái bàn hẹp chỗ ông ta đang đứng nấu. Sau lưng ông ta là một bếp lò, Nevada thấy ông ta đang chiên steak trên đó. Dù biển lặng, nhưng ngồi vẫn thoải mái hơn đứng. Cô nhấc ghế, ngồi nhìn ông bếp tay thoăn thoắt bày biện món ăn - nấm, cà tím, và đậu Hòa Lan. Bên cạnh lò nấu cô thấy một đĩa măng tây, món sở thích của cô ở villa. Rất tươi ngon vì được cắt đem bán mỗi ngày từ các cánh đồng trồng măng phía sau Nice. Món steak đã chiên xong, ông bếp xúc ra bỏ lên đĩa, rau cỏ được trang trí chung quanh. Một tiếp viên xuất hiện như thể ai đã kêu anh ta, người này cũng mặc đồ trắng sạch tinh tươm, áo có gắn nút mạ vàng. Anh ta đem tới một cái khay đã xếp sẵn khăn ăn và muỗng nĩa bằng bạc. Khi anh vừa đặt khay xuống, người bếp phụ đặt lên đó đĩa măng tây và salad trộn cùng với hai tô nhỏ hình dáng như cái thuyền đựng sauce, trong khi ông bếp đậy chiếc vung bạc lên đĩa steak rồi đặt nó lên lò nóng trên khay. Trước nét mặt kinh ngạc của Nevada, người tiếp viên nhấc khay lên bước ra khỏi căn bếp. Đến lúc này thì Nevada nhận ra cái khay này là dành cho Tyrone, và thực sự chỉ có đúng một phần ăn. “Còn tôi thì sao?” Cô kêu lên với ông bếp, rồi chỉ chỏ vào mình. Trả lời cho câu hỏi của cô, ông ta lấy ra một miếng thịt khác còn sống đặt ngay trước mặt Nevada, rồi đẩy luôn mớ rau qủa còn lại nấm, cà tím, đậu hột về phía cô. Trong một lúc Nevada đờ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rồi cô nhận ra thì ra là những người này tuân theo lời anh ta, như Tyrone đã bảo là cô phải tự chăm sóc lấy mình. Trước sự tình như vậy, cô điên tiết lên xoắn chặt tay lại chỉ muốn liệng miếng thịt xuống đất rồi dậm lên đấy. Nhưng có tiếng nói nhức nhối nào đó cứ gào lên rằng cô đang đói thảm lắm, giận hờn rồi cũng chẳng đi đến đâu. Cô đứng lên vòng qua bên kia bàn, nhón tay cầm lấy miếng thịt bỏ phịch xuống lò nướng. Bàn bạc với thuyền trưởng trên đài chỉ huy về những tiến triển trong ngày xong, Tyrone đi ngược lại về phòng khách. Chiếc tàu này của anh thật xứng danh như một trong những tàu bè chạy nhanh nhất. Lý do anh cho đóng đặc biệt theo ý mình vì đơn giản là có những lần trong đời anh muốn thoát khỏi hoàn cảnh đã trở nên quá ngột ngạt, với tốc độ nhanh nhất. Và Moulay chưa bao giờ làm anh thất vọng khi gặp tình cảnh hiểm nghèo. Nhân viên trên tàu đã chung vai sát cánh với anh một thời gian dài, luôn luôn tuân theo mệnh lệnh anh không hề đặt nghi vấn, với lòng tuân thủ tuyệt đối anh rất ngưỡng mộ. Đi dọc theo boong tàu, anh không thể ngăn mình nghĩ đến Nevada. Không biết làm thế nào cô ta nấu được bữa ăn đầu tiên cho bản thân mình. Mọi việc xảy ra đã được tường thuật cho anh không sai một ly, anh gật gù nét mặt đanh lại, đó không phải là cách dễ nhất để dạy người ta biết nấu nướng sao, khi đói thì đầu gối phải bò. Rồi anh lại chợt phân vân tiếp, kiểu cô ta như vậy thì làm sao xoay sở trong cabin nếu thiếu một cô hầu giúp việc áo sống. Một triệu phú như Nevada chắc chưa bao giờ biết khom lưng nhặt một tờ giấy rớt trên sàn. Thật đúng là loại ký sinh trùng anh ghét nhất trên đời. Những nhà triệu phú tự làm ra tiền ít ra cũng đổ công vất vả mới đem được tiền về, nhưng cái đám phụ nữ được nâng niu chiều chuộng của họ, những kẻ tin rằng tiền có thể mua mọi vật trên đời lúc nào cũng gợi lên trong anh cảm giác khinh miệt. Thế nào rồi cô nàng Nevada này cũng thấy cuộc sống trên tàu sẽ hoàn toàn khác biệt với đời sống cô ta từng hưởng thụ trong nhà ba mình trên Fifth Avenue hay những nhà cửa cao sang khác khắp nơi trên đất Mỹ. Tyrone vào phòng khách, vừa ngồi vào bàn viết và quay qua với lấy tờ báo anh đang đọc dở, thì thấy cửa mở và kế đến Nevada bước vào. Cô vẫn mặc bộ áo đầm trắng ban sáng, nhưng mắt lấp lánh tinh quái, chắc cô nàng lại sắp giở trò rồi. “Có chuyện gì vậy?” Anh lạnh lùng hỏi. “Tôi đang bận lắm.” “Tôi nghĩ là ông phải nghe tôi nói.” Anh không tỏ ý muốn đứng lên khi cô xuất hiện, giờ thì anh nói một cách nóng nảy. “Nevada, cô thấy đó tôi có nhiều việc để làm, và thật sự xin lỗi là tôi không muốn có thêm một cuộc tranh cãi nào nữa. Cô có đủ sức để biến chuyện xấu thành tốt mà.” “Tôi có đủ sức để trở thành tay súng giỏi.” Nói xong cô rút trong túi áo ra một khẩu súng lục, rồi chĩa thẳng vào Tyrone. Anh không hề giật mình, chỉ nhìn vào cô như chờ một lời giải thích. “Ông kêu thuyền trưởng vào đây, bảo ông ta quay tàu lại cho tôi xuống cảng nào gần nhất.” “Nếu tôi từ chối thì sao?” “Thì ông sẽ phải chịu đau đớn ghê lắm.” Giọng nói cô đầy đắc thắng, cô nói tiếp. “Tôi không giết ông đâu, tôi không muốn ra tòa vì tội sát nhân. Ông cũng biết rồi, tôi không thể ra lệnh cho nhân viên của ông. Nhưng tôi sẽ bắn vào tay, đau lắm đấy. Nếu cãi lời, tôi bắn luôn vào chân.” “Cô đã tính toán đâu vào đấy.” Tyrone nhận xét. “Ông thấy đấy, tôi đủ khả năng lo cho tôi. Để bảo đảm có thể bắn trong bất cứ trường hợp nào, tôi đã thực tập trong trang trại của ba tôi ở Colorado từ lâu rồi.” Tyrone vẫn không đáp lại, cô nói thêm. “Đi đi... ông biết rõ là ông bị bại rồi! Kêu thuyền trưởng đến đây nếu không tôi thề là sẽ không dọa xuông đâu.” “Vì tôi không muốn ông ấy rời đài, tôi sẽ viết cho ông ấy vài chữ.” Nevada nhìn anh, môi nở nụ cười. Thình lình bàn tay cầm viết của anh di động, Tyrone hất mạnh bình mực ngay vào người cô. Theo bản năng của phụ nữ cô lùi lại tránh cho áo khỏi bị mực vấy bẩn, chỉ trong tích tắc đó với một thế nhanh như cắt của một nhà thể thao thường xuyên tập luyện, anh phóng qua bàn và đánh bật tay cầm súng của cô lên. Nevada kêu thét lên giận điên cuồng. Nhưng trước khi lời chưa bật khỏi môi và ngay trước khi cô kịp bóp cò, anh đã kịp tóm lấy khẩu súng đút vào túi mình. Cô đứng nhìn anh giận dữ, một vũng mực loang đầy dưới đất giữa chân hai người. Dường như hành động của anh đã tước đi chút sự tự chủ cuối cùng của cô, Nevada lao vào cào cấu mặt anh. Tyrone dùng một tay giữ người cô lại, còn tay kia tát thẳng vào má cô. m thanh cái tát như tiếng súng bắn, không những làm cô đau mà còn cuốn sạch cơn thịnh nộ của cô. Nevada đưa tay lên xoa má, nhìn anh đăm đăm sửng sốt. “Ông đánh tôi.” Giọng cô không chút nào giận dữ nhưng đầy ngạc nhiên. “Phải, tôi đánh cô, tôi còn đánh nữa nếu cô tiếp tục cư xử như dân hàng tôm hàng cá.” “Trong trận đấu thể lực, Nevada, cô phải đủ sáng suốt để hiểu rằng cô không có chút cơ hội nào thắng cuộc.” Cô vẫn đứng im tại chỗ nhìn anh, tay vẫn còn giữ lấy một bên mặt rát bỏng. Rồi khóc nấc lên cô chạy ào ra khỏi phòng. Suốt buổi còn lại, Nevada nằm trên giường tính toán tìm cách trả đũa Tyrone. Nhớ lại khẩu súng trong rương, cô đã tự tin đến nỗi dám buộc anh đưa cô đến bến cảng gần nhất. Ngoài nữ trang đáng giá cả một gia tài nhỏ, cô còn khá nhiều tiền đủ để tìm đường trở lại u châu hay Anh quốc, khi lên được đến bờ bất cứ nơi đâu. Nhưng Tyrone đã đánh gục cô. Dù căm ghét hành vi của anh, cô phải công nhận rất ít người có được sức mạnh và thân pháp nhanh nhẹn như Tyrone. Nói thì dễ, nhưng không thể nào hành động tay không như vậy. Khẩu súng nhỏ cô luôn đem theo trên đường du lịch, món vật mang lại cho cô cảm giác an toàn giờ đây đã nằm trong tay của Tyrone. Cô đâu còn gì khác để dọa anh ta. Cô thậm chí nghĩ đến chuyện nhảy xuống biển để chọc tức anh ta. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô không yên tâm, biết đâu anh ta thực tình muốn rũ bỏ cô, không thèm ra sức cứu cô thì sao. Cô thực sự không tin là anh ta sẽ để cô bị chết đuối, nhưng đồng thời lại chợt nhớ đến vẻ mặt tàn nhẫn của anh ta cô chưa từng gặp trước đây. “Mình phải đánh bại hắn... phải như vậy!” Cô tự nhủ hàng trăm hàng ngàn lần qua suốt một đêm. Nhưng đến sáng hôm sau thì không thể nào cứ ru rú trong cabin chịu đói, cô lần xuống bếp. Xuống tới nơi thì mọi người đều đã ăn sáng, ông bếp cũng đi đâu mất. Còn lại vài quả trứng, vài khoanh jambon, ít lát thịt heo xông khói nằm chỏng chơ trên bàn. Khó khăn lắm Nevada mới nấu cho mình được phần ăn sáng. Kinh nghiệm bếp núc của cô chỉ vỏn vẹn ở những buổi nướng thịt ngoài trời đôi khi cô tham dự với bạn bè ở chốn đồng quê. Chỉ là thú tiêu khiển nướng steak và sausage trên than, nhằm tạo điều kiện cho các vị khách nam trông kha khá có cơ hội chờ chực phục dịch mình. Cô bị phỏng tay, thức ăn làm ra trông không được tí nào, nhưng đói quá cô đành phải ăn mặc dù phần lớn bữa sáng hôm nay chỉ toàn bánh mì và bơ. Cũng chả có chút mứt trái cây hay mật ong, cô phân vân không biết mấy món này để ở đâu, trong bếp lại không có ai, thành ra đành chịu có gì ăn nấy. Khi cô quay về cabin, quang cảnh ở đó cũng y như lúc cô đi. Chăn nệm nhàu nát bừa bộn, áo thay ra hôm qua vẫn còn lăn lóc trên sàn. Cô bực bội đá tung cái áo, nhưng sực nhớ đó là cái đẹp nhất nên lại nhặt lên đem treo vào tủ. Nhìn đám hành lý chất cao nghệu cô thấy ngao ngán. Làm sao mà cô tự đối phó với ngần ấy đồ đạc cơ chứ? Sau khi đã mở tung hết mấy món cô muốn mặc thì làm thế nào mà sắp xếp lại đây? Ngồi phịch xuống giường, cô suy tính xem mình cần phải làm gì và làm sao thuyết phục Tyrone. Nếu dùng áp lực không xong thì phải sử dụng chiêu khác để chấm dứt ngay cái hình phạt vô lý này. Thì ra là như vậy, cô biết cái hình phạt này dựng lên cho cô vì chuyện cô không đối xử tử tế với cháu anh ta, David. “Mình biết là bọn đàn ông lúc nào cũng hùa vào với nhau mà, nhưng chuyện này thì không thể nào chống nổi nữa.” Không những cô căm ghét Tyrone mà còn ghét luôn David và mọi thanh niên khác giống như anh ta. Trên thực tế cô thù hết bọn đàn ông, trong tương lai cô sẽ lợi dụng mọi cơ hội để làm cho họ đau đớn, khổ sở. Nhưng vị thế hiện tại chả giúp gì được cho cô, cô đang nằm trong tay Tyrone, và chả có đường nào thoát ra. Suy nghĩ chê chán, cô quyết định phải dùng chiến thuật khác. Kéo hết quần áo trong mấy cái rương lớn ra, cô chọn cho mình bộ áo trông có vẻ trẻ trung, chải tóc kiểu khác rồi đi đến phòng khách. Đúng như cô mong đợi, Tyrone đã ngồi sẵn ngay bàn viết. “Ông có... bận không?” Cô hỏi với giọng nhỏ nhẹ, ngập ngừng. “Nếu ông bận... tôi sẽ trở lại sau.” “Cô muốn gì?” Anh hỏi một cách không khoan nhượng. “Tôi muốn... nói chuyện với ông.” “Không còn gì để bàn cãi nữa.” “Làm ơn tử tế, công bằng một chút... để nghe tôi nói.” Nài nỉ như vậy cô nghĩ là anh ta sẽ bực bội lắm, nhưng anh chỉ bỏ tờ báo sang một bên rồi nói. “Được rồi! Nếu cô muốn liệng bom vào người tôi hay dấu phi tiêu dưới áo thì làm luôn đi. Tôi bận lắm!” “Không... phải như vậy.” Nevada bước lại gần bàn, ngồi xuống mép ghế đối diện anh. Đôi mắt trông thật to, màu xanh lục thật thắm, mái tóc đỏ được chải công phu viền lấy gương mặt trái xoan như một vầng hào quang. “Tôi muốn nói với ông... ông Strome, chỉ đơn giản là tôi muốn... xin lỗi.” Tyrone vẫn chăm chú nhìn vào mặt cô, Nevada tiếp tục nói. “Tôi đã... suy nghĩ kỹ những điều ông nói và nhận ra tôi đã... sai... tuyệt đối và hoàn toàn sai... khi tỏ ra tàn nhẫn với David. Tôi không... nghĩ là anh ấy... nghiêm túc khi dọa kết liễu mạng sống... thực ra tôi chỉ có thể nói với ông là tôi rất ấu trĩ về... đàn ông... mà là con một duy nhất.” Mắt cô rủ xuống hàng mi đen nhánh tương phản trên làn da trắng mịn màng, Nevada thấp giọng nói tiếp. “Tôi xin lỗi... rất xin lỗi vì đã không cư xử tử tế.” Nói xong cô đợi anh trả lời, Tyrone bật cười. “Thật là một màn trình diễn xuất sắc, Nevada. Tội nghiệp là cô đã quá giàu, nếu không cô sẽ kiếm được cả gia tài nhờ vào sân khấu đấy.” “Tôi không... đóng kịch.” Cô phản đối. Mặc kệ mình đang trong hoàn cảnh nào, giọng cô khẽ vút lên. “Cái mà cô cần bây giờ là đám khán giả biết khen ngợi tán thưởng. Tôi chắc chắn là nếu ai mà là phụ nữ cô sẽ làm người ta khóc ra được đấy. Tôi rất nghi ngờ những người đã đến đường cùng rồi mới biết sám hối!” Nevada bặm môi lại một lúc lâu. Anh ta thật quá đáng khiến cô khó mà bình tĩnh được. “Ông phải tin tôi... ông Strome, tôi thật lòng... hối lỗi.” “Vậy thì tôi rất vui nghe được điều này, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ sửa đổi chương trình của tôi hay thay đổi ý định biến cô lại thành người. Tôi mong rằng cô sẽ hứng thú với bữa cơm trưa nay của cô, bây giờ thì xin lỗi tôi phải tiếp tục công việc.” Nevada đứng lên. “Làm ơn đừng tiếp tục như vậy nữa.” Cô thật lòng năn nỉ, không một chút màu mè dối trá. “Làm ơn đưa tôi về đi... tôi hứa với ông tôi sẽ không bao giờ liên lạc với David hay chị ông nữa... tôi không thể ở đây như thế này được.” “Tại sao không?” “Vì trước đây tôi chưa bao giờ sống... như vậy.” “Vậy thì chắc chắn cô sẽ thấy lần này như một chuyến phiêu lưu, điều làm cho cô rất thú vị để có chuyện kể lại cho bạn bè cô nghe khi về lại New York.” “Khi nào tôi được về nhà?” “Khi nào tôi thấy cô sửa đổi.” “Làm ơn nghiêm túc đi.” Nevada van xin. “Ông đã trả được thù rồi, tôi sẵn sàng qùy xuống xin lỗi ông, xin ông tha thứ mọi chuyện, nhưng tôi không thể sống ở đây với ông. Nếu có ai nghe được chuyện này người ta sẽ thất kinh mất.” “Không một ai sẽ biết được. Tôi đã lo đâu vào đấy. Ngoại trừ chị tôi, David hay Charles đều tin là cô đã về Mỹ. Khi bà Langholme muốn gặp cô, chị tôi sẽ giải quyết chuyện đó. Xét cho cùng thì có rất nhiều người ở miền nam nước Pháp hay những nơi khác muốn cô làm khách của họ mà.” Nevada hít hơi vào, cô cảm tưởng như anh ta tống giam mình vào ngục tối vô phương thoát ra. “Còn về dư luận,” Tyrone tiếp tục. “Nếu cô muốn kể những chuyện xảy ra ở đây khi cô trở lại xã hội văn minh thì tùy ý cô.” “Bộ ông nghĩ là tôi muốn nói lắm sao.” Nevada gặng hỏi một cách giận dữ. “Ông quay tôi vòng vòng như một con ngốc, đối với tôi như là phạm nhân. Điều này có gì đáng phải hãnh diện. Tại sao không tiếp tục? Ông đã rửa hận rồi, vậy vẫn chưa đủ sao?” “Tôi đã nói với cô là người nào cũng có tham vọng cách này hay cách khác. Tham vọng của tôi là cảm hóa một sinh vật xấu xa trong nhân loại thành cái gì đó khá hơn. Tôi có thể thất bại, nhưng ít ra tôi phải thử đã.” “Tôi không phải là đồ xấu xa.” Nevada bừng lên giận dữ, “hay là một ác phụ như ông dựng lên. Tôi thiếu suy nghĩ, tôi thừa nhận rằng tôi đã ngoảnh mặt làm ngơ trước bao nhiêu lời ngưỡng mộ, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường có cảm giác như mọi người khác.” “Trái lại, tôi không hề thấy cô bình thường. Thí dụ như, cô từng nói với tôi là cô căm thù ý tưởng yêu thương.” “Đúng vậy.” “Có người đàn bà nào khác, với vốn trời cho như cô, lại không thể nào dịu dàng, cảm thông, hay nhiệt tình với người đàn ông yêu mình? Ai lại không muốn yêu và được yêu, giống như tất cả mọi đàn ông đàn bà từng làm từ thuở ban đầu?” Giọng anh dường như vang lộng khắp phòng khách. “Bản thân tôi như vậy, tôi không có cách nào làm khác được.” Nevada quát lên tức tối. “Đó là điều tôi muốn tìm hiểu, có thể mất nhiều thời gian, vì vậy cô nên làm quen với ý tưởng đó càng nhanh càng tốt.” Nevada như điên lên, cô dậm chân đùng đùng. “Tôi thù ông! Tôi căm thù, nguyền rủa ông! Nếu tôi có cơ hội giết ông, tôi sẽ làm ngay. Nếu tôi hiểu biết lý lẽ tôi nên bắn ông trước khi ông tước đi súng của tôi.” “Thật là tội nghiệp quá, lẽ ra cô nên nhận ra sớm hơn mới phải.” Tyrone chế giễu. Tay Nevada siết chặt lại đến trắng nhợt, anh biết cô chỉ muốn nhào vào cào cấu anh như trước đó. Nhưng chợt nhớ ra là anh đã tát cô như thế nào, cô xoay người lao thẳng ra ngoài, một lần nữa đóng sầm cửa lại sau lưng. Tyrone phá lên cười rồi quay sang với lấy tờ báo.