Sự trở lại của chàng rể vô dụng
Chương 336 : Liệt dương, thái âm đến!
Chiến trường yên tĩnh, trận chiến đấu này, từ ban đầu cho đến lúc kết thúc, tổng cộng cũng không đến mười phút. Mà thời gian không đến mười phút, bốn tông môn lớn cấp Đế chỉ cường của Việt Nam đã tổn tại nhiều năm tử toàn bộ bị tiêu diệt.
Mà lúc này, ngay khi bốn tông môn lớn cấp Đế chí cường bị tiêu diệt, ảnh mờ của quốc vẫn Việt Nam ở Hà Nội, bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang dần dần hiện rõ hon. Về so người dân ở trong Việt Nam, tuy bọn họ không biết vì sao, chính là cảm thấy càng tự tin, càng có nhiều lực lượng hơn.
Lúc này, trên chiến trường, khói lửa vẫn còn đang tràn ngập, từng vị từng vị cường giả đi ra từ bên trong khói lửa. Nói tóm lại, đại chiến lần này, bên phe của Bộ Quốc Phòng Việt Nam có tổn thất cũng không lớn, còn các cao thủ định cấp bên này, cũng chỉ có Thanh Sơn Đạo Tông chết trận hai vị cường già cấp Đế cao giai, một vị cấp Đế bảy sao một vị cấp Đế bát giai. Lúc này thi thể của hai vị cường già đó, cũng đã được ngườicủa Thanh Sơn Đạo Tông mang ra ngoài.
Trong mắt của Thanh Y Đạo Chú lóe lên một tia đau khổ, nhưng không có nói gì cả, bên tổ chức Am Dạ, ba của Nam bị thương nặng, tiếp theo đó, tổ chức Âm Dạ có một vị cường giả cấp Để trung giai, bởi vì bị thương quá nặng, khí thế ở trên người cũng dån tiêu tán. Còn o trong trận chiến này, Bộ Quốc Phòng Việt Nam và Điện Thiên Thần cũng có ba vị cường già cấp Để đã chết.
Giống như Thanh Y Đạo Chủ, đối với người bên cạnh đã chết vì chiến trận, một đám cưong giả của tổ chức Ám Dạ, trong lòng đều rất bi ai, nhưng không nói gì cả. Chiến tranh, làm sao lại không có người chết được?
Xa hơn nữa, là trận địa của các tướng sĩ Bộ Quốc Phòng Việt Nam bên kia, càng thảm thương hơn, hơn một nghìn tướng sĩ đã từ chiền tại nơi này. Những tưởng sĩ không chết ở chiến trận bên ngoài, mà ở trong cuộc nội chiến bên trong Việt Nam.
Bọn người Đại trường lão, lúc này cũng đang mặc niệm trước hài cốt của những tướng sĩ Việt Nam. Bên Điện Thiên Thần, bởi vì có Doãn Triều Ca tiêu tốn mấy trăm tỷ chế tạo áo giáp phòng hộ, ngược lại là không có người nào chết, chỉ là có rất nhiều tưởng sĩ đều đã bị thương. Bao gồm cả Tiêu Hạo Thiên và Hắc Đế, haingười bọn họ cũng gióng như vậy, sắc mặt đều rất yếu nốt, khỏe miệng cũng đếu có máu tươi trần ra, trên thân càng lại càng có mấy trăm vết thương, chi là hai người bọn họ đều không có để ý.
Một trận chiến này, mặc dù thời gian xảy ra rất ngắn rất ngắn, nhưng bọn người Tiêu Hạo Thiên và Hắc Đế, cũng đều có được những kinh nghiệm lớn. Lắn này dù sao cũng là chiến đấu với cường giá cấp Đạo Chủ. Kinh nghiệm của trận chiến đấu này, đều là những kinh nghiệm quý báu để bọn họ thăng cấp. Chứ đừng nói đến là, lúc này nơi đây đã có bốn vị Đạo chủ bị giết, mấy chục vị cường giả cấp Đế, trên trăm cường già cấp Hoàng, sau khi các cường già chết đi, năng lượng của họ sẽ tiêu tản ra bên ngoài, đã bắt đầu tràn ngập toàn bộ chiến trường này. Tin rằng sau này, chiến trường này, tuyệt đối sẽ biến thành một cái bảo địa, là một nơi có thể tăng cấp.
Hơn nữa lúc này, Đạo Trần đã bắt đầu thu thập năng lượng ở trên chiến trường. Những thứ này, so với đồ quỷ báu gì thì đều tốt hơn.
Đại chiến kết thúc, khói đặc cuồn cuộn đang từ từ bốc lên, hương vị của khỏi lừa tràn ngập toàn bộ chiến trường. Tất cả các cường già cao giai tham gia trận chiến, cũng đều chịu tổn thương it nhieu, nhưng lệ khí và sát khí ở trên người bọn họ lại càng ngày càng đậm.Những cường già này dẫn dẫn đến cùng một chỗ.
Tảm cường già của Bộ Quốc Phòng Việt Nam, Tiêu Hạo Thiên, Hắc Đế, và ba Phó điện chủ của Điện Thiên Thắn, bón vi cường giá của tổ chức sát thú Đệ Nhất, mười mấy vị cường già cấp Đế của Thanh Sơn Đạo Tông, năm vị tưởng dưoi trưởng của Đạo Trán và Đạao Nhật, còn có cả chính người bảo vệ quy tắc của Việt Nam đến tham chiến, đúng vậy, cuối cùng bọn họ cũng tham chiến. Cao Ánh Vy thì là giấu ở phía sau lưng đám người, vị trí cách xa Tiêu Hạo Thiên.
Lúc này ở đây có hơn mười một cường giả có khả năng chiến đấu ở cấp Đạo Chủ, còn chưa tính hai vị cường già cấp Đạo Chủ sinh cảnh vô cùng mạnh là Đạo Nha và Mặc Khâu đang áp trận ở phía bên ngoài..
Cho nên lực lượng chiến đấu này, đặt ở bất kỳ chỗ nào ở trên thế giới, thì đều là lực lượng kinh khủng. Không ai dám tuỳ tiện khai chiến với một tập thể có khà năng chiến đấu như này!...
Mà tiếp theo đó, đám người Tiêu Hạo Thiên và đại trưởng lão muốn dọn dẹp chiến trường thời điểm, thì đột nhiên ở phía xa không trung, có năm vị cường già hoàng cảnh, đáp xuống mặt đất, lúc này trực tiếp liên đến trước mặt của đám người Tiêu Hạo Thiên và đạitruờng lão...
Nguời tôi, chính là các cường giai cấp Đạo Chú của Liet Duang Tông và Thái Am Tông. Mà bát nge hơn tất cà đều là cường giả cấp Dạo Chú sinh cbriht Cám đầu chinh là tông chủ Đừng Hạ của Liệt Dương Tông có khi thể và khả năng chiến đấu không thua kém Đạo Nhất, là cấp Đạo Chủ sinh cánh đinh phong! Sau đó mạnh thử hai chính là môn chú của Thái Am Tông, Thái Âm, ông ta là Đạo Chủ sinh cánh hậu ký đình phong, và không sai biệt nhiều với Khâu Mặc của tổ chức sát thủ Đệ Nhất. Sau đó chính là ba vị cuong già cấp Đạo Chủ sinh cảnh trung kỳ và sơ ký.
Nhưng cho dù là cường giả cấp Đạo Chủ sinh cảnh sơ kỳ, thi cũng có thể đánh được hai Đạo Trần. Rất mạnh. Cấp Đạo Chủ sinh cảnh, sinh ở trước từ thì đương nhiên cường giả sinh cảnh sẽ lợi hại hơn nhiều so với cường già tử cành.
Mà không ai từng nghĩ tới, hai tông môn xếp thứ nhất và thứ hai ở trong Việt Nam, lại có nhiều cường già cấp Đạo Chủ sinh cảnh như vậy! Hơn nữa lần này bọn họ tới còn không phải toàn bộ, bên trong tông môn của bọn họ, chắc chắn còn có nhiều Cường già cấp Đạo chủ từ cành. Chi là vì muốn nhanh chóng chạy tới, cũng là vì phải để lại một số người ở bên kia để phòng bị Vòng Thiên Huyết, ngcho nên lần này, LiệtDương Tông và Thái m Tông chi có năm vị cường già cấp Đạo chủ sinh cảnh tới cứu viện.
Mà ở bên trong suy nghĩ của bọn họ, Bộ Quốc Phòng Việt Nam một bên phải vây giết bốn tông môn là Thiên Cơ Môn, U Minh tông, Thái Thương Tông, Cu Thiên Môn, cho dù không địch lại, thì cũng không đến nỗi không thể chống đỡ được mấy phút như thế này chứ? Nhưng sự thật lại chính là như vậy, kia bốn tông môn chí cường cấp Đế, có bốn vị cường già cấp Đạo Chủ, máy chục vị cường giả cấp Để cao giai, trên trăm Vị cường giả cấp Hoàng, và lực lượng khổng lồ mấy chục nghìn quân đoàn cường già dưới cấp Hoàng, quả thật lại không thể chống đỡ máy
Lúc này, Dương Hạ của Liệt Dương Tông và Thái Âm của Thái Âm Tông, hai vị cường già cấp Đạo Chủ sinh cảnh cao giai, lúc này cả hai đều cảm thấy trong lòng chấn động, trong lòng vô cùng ngưng trọng.
Chết! Tất cà đểu chết! Từ nay về sau, trên mành đất Việt Nam này, sẽ không bọn tông môn chí cường cấp Đế kia nữa,
"Ông...!" Không tự chủ được, trên người của năm vị Cường giả cấp Đạo chủ sinh cảnh của Liệt Dương Tông và Thái m Tông, lúc này đều tràn ngập ra khí thế,môi hồ thì răng lanh, hai tông môn của người bọn họ mặc dù cường đại, nhưng Bộ Quốc Phòng Việt Nam và Điện Thiên Thần trưởng thành quá nhanh...
Mà ngay lúc này, ngay khi khi thể của năm vị Cường già cấp Đạo chủ sinh cành của Liệt Dương Tông và Thái m Tông tràn ra. Thi ở nơi xa khí thế của Đạo Nhất và Mặc Khâu cũng chuyển đến. Đồng thời hai người trong nháy mắt liền khóa chặt vào hai người mạnh nhất là Dương Hạ và Thái Âm.
"Người bào vệ.. quy tắc của trận doanh, Đạo Nhất...!" Dương Hạ quay người, nhìn thật sâu khí thế hoàn toàn tương xứng với ông ta, vô cùng kinh khủng của Đạo Nhất. Bên trong Ảnh mắt có một tia ngưng trọng, sao người có tên, cây có bóng, ông ta... cũng không nắm chắc phần thẳng nếu đánh với Đạo Nhất.
Khi Đạo Nhất nhìn đến Dương Hạ, tròng mắt hơi hip, khẽ gật đầu với Dương Hạ: “Tông chủ Dương Ha của Liệt Dương Tông, tôi cũng đã được nghe nói về ông, ông. Rất mạnh..."
Dương Hạ khẽ gật đầu, nhìn thật sâu về phía Đạo Nhất,
Mà lúc này, tông chủ của Thái m Tông, một ánh mắt cực độ âm trầm nhìn ông lão, cũng nhìn xem Mặc Khâu của tổ chức sát thủ Đệ Nhất hỏi: "Các vị là ai?Đến nhúng tay vào chuyện nội bộ bên trong Việt Nam của chủng tôi làm gi?"
Guơng mặt của Mặc Khau giá dưới tám mặt na, cười nói: "Tổ chức sát thủ Đệ Nhất, Mặc Khâu, gặp qua tông chủ Thái Ảm.."
Tông chủ Thái Âm khê gật đầu, cũng không nói gì nữa. Không cẩn thiết tiếp tục nữa, hôm nay nếu như nằm người bọn họ xuất chiến, vậy thì Đạo Nhất và Mặc Khâu kia tất nhiên cũng sẽ ra tay. Vậy bọn họ bên này hai vị mạnh nhất là Dương Hạ và Thái m sẽ bị kéo vào cuộc chiến,
Mà nếu như so sánh dựa theo khà năng chiến đấu, bọn ba vị cường giả cấp Đạo chủ sinh cảnh trung kỳ và sơ kỳ còn lại của bọn họ, cũng chưa chắc có thể trấn áp được mười một vị cường giả có khả năng chiến đấu cấp Đạo chủ tử kia! Dù sao Tiêu Hạo Thiên bên kia, người có cấp Đạo Chủ tử cảnh đỉnh phong cũng không ít. Nếu thật sự đánh nhau, các cường giả sinh cảnh của bọn họ, rất có thể sẽ có một hai vị phải chết.
Nhưng tương tự, lúc này các cường già của Liệt Dương Tông và Thái Âm Tông trong lòng cũng có kiêng kị. Cường già của bên Tiêu Hạo Thiên trong lòng cũng có kiêng kị. Vừa mới đại chiến một trận, bọn họ mặc dù thắng, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều lực lượng, đồng thời trên người bọn ho it nhieu cũng bịthương. Lúc này, cho dù bọn họ còn có thể đánh tiếp một trận, thi cüng không biết sẽ phải hy sinh bao nhiêu người. Cho nên trong lúc nhất thời, mấy người Tiêu Hạo Thiên cũng im lặng...
Đánh hay là không đánh? Tiếp tục hay là dừng trận chiến lại. Bây giờ quyền chọn lựa, đã không còn do một mình người của Tiêu Hạo Thiên nắm giữ nữa, phải nhìn xem các cường giả của Liệt Dương Tông và Thải m Tông lựa chọn như thế nào... Cho nên lúc này, cường già bên phía Tiêu Hạo Thiên, cũng đều yên lặng chuẩn bị cho trận đại chiến tiếp theo..
Mà giống như vậy, năm vị cường giả cấp Đạo chủ sinh cành của Liệt Dương Tông và Thái Âm Tông, cũng là ngưng tụ khí thể toàn thân, tùy thời chuẩn bị khai chiến...
Bầu không khí của chiến trường lại một lần nữa trở nên nghiêm túc hơn. Song phương im lặng, trong lòng đều đang yên lặng tính toán. Tính toán sự hao tổn và khả năng chiến thắng, nhưng kết quả cuối cùng vẫn rất khó giải, khà năng chiến đấu lúc này của hai bên không chênh lệch nhiều
Mà sau khi đám người im lặng mấy phút, tông chủ Dương Hạ của Liệt Dương Tông, đột nhiên nhìn xem Đạo Nhất, Đạo Trần, và các cường giả của tổ chức sát thủ Đệ Nhất nói: "Dựa theo quy củ, các vị... Không thếtôi tham chiến trận chiến trong noi bộ Việt Nam... Dương Hạ nói xong, ánh mắt nhìn về phía Đạo Nhất thật sâu.
Đạo Nhất cũng hơi híp nói: "Ha ha... Thật có lỗi, tôi và ông Mặc Khâu cũng không tham chiến. Mà hai đại tông môn các người, cũng không tham chiến, không phải sao?"
Đạo Nhất vừa nói, một bên đem phó tông chủ Liệt Dương Tông là Dương Thiên Thành đang bị phong cấm ném xuống đất, Mặc Khâu cũng đem phó môn chủ Âm Minh của Thái Âm Tông ném xuống đất.
Ý tứ rất đơn giản, nếu như các người cứng rắn muốn khai chiến, thì hai người của hai tông môn các vị đang bị phong cẩm này, có thực lực là Cấp Đạo Chủ tử cành, trước tiên sẽ bị giết chết.
Từ đầu đến cuối Đạo Nhất và Mặc Khâu đếu chưa hề nói một câu uy hiếp bọn họ. Nhưng ý tử này cho dù ai thấy cũng có thể hiểu. Rõ ràng, đã cho các người đó một bậc thang, cho bọn họ một sự lựa chọn.
Quả nhiên tiếp theo đó, Dương Hạ và Thái Âm liền im lặng. Hiện tại nếu đánh thì tổn thất sẽ rất lớn, sắc mặt của Dương Hạ cực kỳ âm trấm, sau một lúc im lặng lâu, quay đầu nhìn về phía đại trường lão Tần Võ của Việt Nam nói: "Tấn Võ, phó tông chủ của tông mônchúng tôi, khi nào có thể thả ra?"
Đại trường lão của Việt Nam, nhin thật sâu Dương Hạ một chút, nói: "Tông chủ Dương Hạ, mười ngày sau, chúng ta có thể bàn lại một lần nữa không? Ông cũng rất rõ ràng, Bộ Quốc Phòng Việt Nam chúng ta, chưa bao giờ chủ động khai chiến với các người! Cửu Thiên Môn, Thái Thưong Tông, U Minh tông, Thiên Cơ Môn, bốn tông môn này, động đến vận mệnh quốc gia của chúng tôi!"
Đại trường lão nói xong, thì dừng một chút sau, tiếp tục nói: “Cho nên, tôi muốn nói rằng, phải nhìn xem tông chủ Dương Hạ có nguyện ý hay không. Gà nhà lại đá nhau, những chuyện như thể này đã xảy ra quá nhiều ở trên chính đất nước chúng ta, nếu như không phải do sự hao tổn đến từ bên trong, thì nhìn khắp toàn thế giới, ai có thể ngăn cản Việt Nam chủng ta?"
Đại trường lão nói xong, khoẻ miệng của Dương Hạ lại hiện lên một tia cười lạnh. Dương Hạ nhìn chằm chằm đại trưởng lão nói: "Ô, Tần Võ, bây giờ ông có thể nói như vậy, nhưng cho sau khi ông có thực lực cường giả sinh cảnh? Ông sẽ chịu đựng chúng tôi sao? Hừ... Nhưng nếu như ông muốn chờ mười ngày sau lại nói... Vậy thì chúng tôi sẽ chờ"
Dương Hạ nói xong liên muốn xoay người muốn rờiđi, nhưng sau đó, lại giống là đột nhiên nhớ ra cái gì. Ông ta quay đầu ánh mắt nhìn về phia phương hướng của Tiêu Hạo Thiên. Nói với Tiêu Hạo Thiên: "Tiêu Hạo Thiên của Điện Thiên Thần?"
Tiêu Hạo Thiên thờ sâu, trấm giọng nói: "Đúng vậy, tông chủ Dương Hạ, có gì day bảo?"
Dương Hạ lại cười lạnh một tiếng, sau đó ý vị thâm sâu nhìn Tiêu Hạo Thiên một chút, sau đó nói: "Anh cũng đã biết, kỳ thật, thời đại này, nhân vật thủ lĩnh của mảnh đất này, cũng không phải là anh, anh... Muốn biết tại sao không?"
Tiêu Hạo Thiên cũng cười lạnh một tiếng nói: "Thật có lỗi, tôi không muốn biết...Dương Hạ Tông chủ, tôi biết ông muốn nói cái gì. Có người tên là Khổng Minh Hiên đúng không?
Dương Hạ hơi nheo mắt lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, Khổng Minh Hiên của học viện Xã Tắc, và Khổng Minh Hiện cũng giống như anh đều đi theo đường Chân Hoàn"
Tiêu Hạo Thiên cười lạnh nói: “Ừ, tôi biết người kia, nghe nói anh ta.. Còn toi đi tim tôi. Chi là không có duyên gặp một lần mà thôi..."
Dương Hạ lần nữa nhìn thật sâu về Tiêu Hao Thiên một chút nói: "Năm năm trước, có người sửa lại mệnhcho anh, nhưng bây giờ thật giống như anh đã thoát khỏi con đường đó, ha ha... Rát có ý tử, rất đúng vậy. Anh là muốn giết tôi, đúng không?"
Tiêu Hạo Thiên hoi hip mắt lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu như... Hiện tại tôi có năng lực có thể giết ông."
Dương Hạ nghe vậy liền cười, cười rất ngông cuống, rất bá đạo. Sau khi cường một lúc mới nói: "Anh... Còn chưa đủ tư cách, hay là anh cảm thấy, thế giới này chỉ có mình anh có thể nâng cao thực lực? Chờ đến khi anh có thể thực sự lên đến cấp Để lại nói.."
Dương Hạ nói xong, thân thể lập tức biến mất, bay lên không trung. Sau đó mấy vị cường già cấp Đạo chủ sinh cảnh của Thái Âm Tông và Liệt Dương Tông cũng đi theo Dương Hạ rời đi.
Tiêu Hạo Thiên ngừa đầu nhìn xem về phương hưởng bọn người Dương Hạ rời đi, trong mắt có một tia sát khí lắp lóe: "Ông sẽ không phải chờ quá lâu đâu, thực sự đế cấp Đế thì như thế nào? Chờ đến khi tôi có thể đột phá, chắc chắn sẽ giết chết ông! Còn có đường của tôi, do chính tôi đi, không cần người khác đến sắp xếp." Tiêu Hạo lạnh lùng nói!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
33 chương
45 chương
37 chương
21 chương