Sự trở lại của chàng rể vô dụng
Chương 262 : Dưới chân núi có người tới
Mười hai giờ sáng, ở cực tây của Việt Nam là núi non kéo dài vô tận, nhiều ngọn cao ngất trời mây, vừa cao vừa dốc, đừng nói đến người, ngay cả chim cũng không bay lên nổi. Điều mà hầu như không ai biết là trên đỉnh núi cao vút này, có hàng chục đạo quán ở trên đó.
Ngọn núi cao và hiểm trở vô cùng, không có đường đi, chỉ có mấy tấm ván gỗ, vài sợi dây sắt và đường đá đung đưa hàng nghìn năm. Đường núi nguy hiểm như vậy, đừng nói người bình thường, cho dù là chiến thần lợi hại nhất cũng khó mà lên nổi
Vào thời điểm này, đó là nơi ở của chín môn phái mạnh nhất, ẩn sâu trong lãnh thổ của Việt Nam, người của Thanh Sơn Đạo Tông. Những ngọn núi được bao quanh bởi mây và sương mù, và có một tầng từ trường phía trên bầu trời. Ngọn núi lớn kéo dài hàng trăm mét này là cấm địa của Việt Nam, cũng là nơi mà người thường tuyệt đối không được đặt chân vào.
Đúng lúc này, trong đạo quan bên rìa vách núi cao nhất, bên trong chiếc sân nhỏ hẹp, có hai đạo sĩ già với đầu búi tóc, mặc đạo bào màu xanh đang yên lặng ngồi ở đó, ánh mắt thâm thúy, gò má nổi lên, hơi thở trên người cực kỳ kinh người, có thể so sánh với hơi thở của đại trưởng lão.
Qua một lúc lâu, một vị trưởng lão chậm rãi nói: "Sư huynh,ở dưới chân núi có người tới, dựa vào hơi thở chắc hẳn là người đứng đầu cầm quyền của quốc gia, đại trưởng lão Tần Võ và nhị trưởng lão Lưu Triệt của Việt Nam.
Ngay sau đó, lão đạo sĩ trong bộ đạo bào màu xanh cười nói: "Thanh Y, ông là Thanh Sơn Đạo Nhân Đạo Tông của chúng ta. Nếu tôi đoán không lầm, Tần Võ và Lưu Triệt lần này tới đây, chỉ sợ là muốn có sự trợ giúp của Thanh Sơn, ông nghĩ sao?"
Người đang nói là vị tông chủ của Thanh Sơn Đạo Tông, trên người của ông ông ta tràn ngập hơi thở chân hoàng cửu giai cấp vương giả vô cùng khủng bố. Nghe vậy, lão đạo sĩ ngồi đối diện ông ta nói: "Chà, sư huynh Thanh Sơn thấy Tần Võ là người như thế nào?"
Ngay sau đó, khi nghe đồng môn của Thanh Sơn Đạo Nhân nói, sắc mặt của lão đạo sĩ tên Thanh Sơn trở nên ngưng trọng, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: “Có phong thái của một vị đại đế của một triều đại cổ xưa! "
Thanh Y Đạo Chủ mỉm cười, nhìn Thanh Sơn Đạo Nhân cười cười, chậm rãi nói: "Ha ha... Không ngờ sư huynh lại đánh giá Tần Võ cao như vậy? Nhưng sư huynh, triều đại cổ xưa không có đại để.....
Thanh Y Đạo Chủ vừa nói xong, ông ta hít một hơi thật sâu, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, sau đó nghiêm nghị nói: "Sư huynh, huynh có biết lời huynh vừa nói đại biểu cho cái gì không?"
Thanh Sơn Đạo Nhân cười cười, gật đầu, nói: "Ừm, tôi biết, nhưng tôi vẫn luôn giữ nguyên cảm giác của mình. Và... Hơn nữa, không chỉ Tần Võ có phong thái của một đại đế, mà còn có nhị trưởng lão Lưu Triệt và tam trưởng lão Chu Lệ đều có phong thái của đại đế, ngay cả tứ trưởng lão Long Thanh Quang, cũng có phong thái của một đại nguyên soái..... "Ông..." Thanh Y Đạo Chủ đột nhiên nheo lại mắt, trong lòng chấn động, sư huynh của ông ta là một người vô cùng lợi hại, ánh mắt nhìn người luôn rất chuẩn xác.
Sắc mặt của Thanh Y Đạo Chủ ngày càng ngưng trọng: "Sư huynh, tôi không ngờ rằng huynh đối với triều đại này lạc quan như vậy, ba người kia thật sự xứng đáng với đánh giá của huynh sao?"
Thanh Sơn Đạo Nhân mỉm cười nhìn đạo trưởng Thanh Y đầy ẩn ý nói: "Ha ha... Sư đệ đã nhìn thấy rồi đúng không? Nếu không, mấy ngày trước chín môn phái mạnh nhất cùng Tân Võ kí kết hiệp nghị với nhau, sư đệ cũng sẽ không âm thầm đồng ý phải không? " "Ha ha... Sư huynh nói đùa rồi, tôi đại biểu cho quyền lợi môn phái Thanh Sơn mà thôi... Làm sao có thể liên lụy đến quốc gia dưới núi? Không nói đến hoàng đế, cho dù là là người đứng sau giống như triều đại cường thịnh hơn nghìn năm trước, bọn người Tân Võ không phải còn kém rất xa phải không? Vậy trừ phi bị điện thì tôi mới ủng hộ bọn họ....
Ngừng một chút, Thanh Y Đạo Chủ nói tiếp: "Hơn nữa, Thanh Sơn Đạo Tông của chúng ta chưa từng tham gia tranh chấp ở dưới núi phải không?"
Thanh Sơn Đạo Nhân lắc đầu cười nói: "Đúng vậy, giống như mấy chục năm trước, có một đạo sĩ trẻ tuổi vác trường kiếm trên lưng tàn sát vô số người trong một đêm... Vậy hơn bảy mươi năm trước, vị đạo sĩ trẻ đó là ai? "
Thanh Y Đạo Chủ luôn nở nụ cười, mỉm cười nhìn vị sư huynh của mình nói: "Ha ha... Sư huynh, huynh không biết, làm sao tôi biết được? Hiện tại tôi cũng 70 tuổi rồi..." "Ha ha... Vậy huynh đang nói ai vậy? Huynh cũng là người của đạo giáo chúng ta? Là chính mình sao? Sư huynh..."
Thanh Sơn Đạo Nhân nhìn kĩ vào vị sư đệ trước mặt mình, nhìn khuôn mặt tươi cười của ông ta, không khỏi co giật, ông đã bảy mươi tuổi rồi? Đúng, tuổi của ông ta trên sách của môn phải là bảy mươi tuổi. Nhưng ông ta coi ông là kẻ ngốc sao? Ông ta đã bảy mươi tuổi ư! Ai tin chứ!
Sao không nói gì, dù sao ở đây cũng chỉ có 2 người bọn họ? Nếu Thanh Y không phải thiếu niên năm đó thì ông ta sẽ ăn hết cả cái bàn trước mặt luôn!
Thế nhưng có một số người cố ý giả vờ không tin, Thanh Sơn Đạo Nhân cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành hít một hơi thật sâu sau đó nói với Thanh Y Đạo Chủ: “Cho dù sư đệ không thừa nhận..." "Thật sự không phải là tôi... Tôi còn tưởng rằng là sư huynh... Ha ha..." Thanh Y Đạo Chủ tiếp tục cười.
Thanh Sơn Đạo Nhân ngồi đối diện không khỏi nổi đầy hắc tuyến, nhưng vị sư đệ này từ nhỏ đã như vậy rồi, ông ta cũng chẳng muốn hỏi nữa, liền nói tiếp: "Sư đệ, tôi nói nghiêm túc đấy, sư đệ không thấy quốc gia này rất không bình thường sao? "
Thanh Y Đạo Chủ nhướng mày, chậm rãi nói: "? Sư huynh thấy không bình thường ở chỗ nào? Tôi cho là rất bình thường... Quốc gia này cũng quản lý rất tốt Ít nhất không có người chết đói nữa phải không?"
Thanh Sơn Đạo Nhân khóe miệng co giật kịch liệt hai lần, trong nội tâm nói, tôi không tin nhìn không ra! Thanh Sơn Đạo Nhân mệt mỏi, nhưng sư đệ vẫn không nói gì, chỉ có thể tiếp tục nói: "Đương nhiên rồi là không bình thường rồi, rất đơn giản như mấy người Tần Võ, Lưu Triệt và Chu Lệ... Sư đệ cảm thấy bọn họ bình thường sao?"
Thanh Y Đạo Chủ nhướng mày hỏi: "Ô? Sao bọn họ lại không bình thường?"
Thanh Sơn Đạo Nhân nghiêng người nói: "Trước tiên không nói đến Tần Võ, chỉ nói Lưu Triệt và Chu Lệ, hai cái tên này ngàn năm trước chính là danh hiệu của một thế hệ đại đế! Còn hai người này, bây giờ sử dụng những cái tên nặng nề như vậy, lại còn không bị phản phệ ngược trở lại, thật là kì lạ.."
Thanh Sơn Đạo Nhân dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa dung mạo của Tần Võ 2 năm về trước là cấm kị, cho nên tôi cảm thấy quốc gia này còn có thể tiến xa, có thể..." "Sư huynh, có những lời không nên nói, sư huynh biết mà..." Thanh Y Đạo Chủ ngắt lời ngay khi Thanh Sơn Đạo Nhân định nói tiếp.
Sau đó Thanh Y Đạo Chủ đứng dậy nói: "Được rồi, sư huynh, chúng ta dừng ở đây, khách đã tới rồi, chúng ta đón khách đi. Trên núi của chúng ta đã mấy trăm năm rồi không có vị khách nào lui tới..."
Thanh Sơn Đạo Nhân cũng đứng dậy, trong lòng vẫn chưa đoán ra được suy nghĩ trong lòng của sư đệ, trong lòng của ông ta cũng có chút lo lắng, dù sao trong chín môn phái mạnh nhất, căn bản không ai muốn chứng kiến sự trỗi dậy của Việt Nam. Đúng vậy, không có một ai! Dưới sự phù hộ của Việt Nam, Tần Võ, người có thể đạt đến sức chiến đấu đến cửu giai cấp bậc hoàng đế, vẫn là điều mọi người có thể chấp nhận được, nhưng nếu có nhiều hơn, hoặc là Tần Võ mạnh hơn, thì không một ai có thể chấp nhận! Đây là điểm mấu chốt!
Điều này cũng đúng, từ thời cổ đại, giới hạn mà các môn phái có thể chịu đựng được để chống lại người thống trị các triều đại! Dù sao thì trước đó bọn họ đã bị các triều đại đó đánh bại, chỉ cần có hoàng để lập nên trên mảnh đất này, thì các cường môn phái cũng rất khó chịu, dù may mắn giữ được huyết mạch thì cũng phải trốn chui trốn nhủi khắp nơi, đó là bài học của sự kết tinh giữa máu và nước mắt ngàn năm trước.
Vì vậy, phát triển cho đến ngày nay, các môn phái vẫn luôn ở ẩn căn bản không quan tâm đến sự phát triển của quốc gia dưới núi, hai bên nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu bên dưới núi dự tính sẽ được thăng lên làm hoàng triều thì họ sẽ ra tay ngăn cản. Và đây cũng là lý do quan trọng khiến không có triều đại mới nào xuất hiện trên mảnh đất này sau khi triều đại cuối cùng sụp đổ cách đây hai nghìn năm...
Cho nên vào lúc này, Thanh Sơn Đạo Nhân rất lo lắng, rất lo lắng cho sư đệ của mình, sẽ đưa ra một số quyết định bốc đồng, sau đó để toàn bộ Thanh Sơn Đạo Tông đứng về phía đối diện với tám môn phái mạnh nhất thì Thanh Sơn Đạo Tông sẽ gặp nguy hiểm "Hì hì... Sư huynh, đừng lúc nào cũng nhìn sư đệ với ánh mắt lo lắng như vậy, huynh đã nói với tôi rằng không được đào bởi phần mộ tổ tiên của Thanh Sơn cũng không làm chuyện trái với đạo trời, thế nên sư huynh đừng nhìn với ánh mắt như vậy "Thanh Y Đạo Chủ bất lực nói.
Thanh Sơn Đạo Nhân nghe vậy, khóe miệng co giật kịch liệt, tại sao? Nghe ý của ngươi, ngươi thật sự muốn đào mộ tổ tiên của đạo quán chúng ta sao? Ta đặc biệt...
Thanh Sơn Đạo Nhân hít sâu một hơi sau, vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng nói: "Sư đệ! Dù thế nào đi nữa thì ý của tôi là, chúng ta không nên có quan hệ gì với người dưới núi, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.....
Thanh Y Đạo Chủ hờ hững xua tay nói: "Ồ, tôi biết rồi, sư huynh dài dòng như vậy khi nào? Sư huynh cứ nói mãi khiến tôi cũng muốn điên luôn rồi, đừng lo lắng...”
Và ngay khi Thanh Y Đạo Chủ vừa nói xong, bóng dáng của Việt Nam Đại trưởng lão Tần Võ ở ngoài cửa bước vào, theo sau là nhị trưởng lão Lưu Triệt
Và khi Nhị trưởng lão Lưu Triệt bước vào sân nhỏ, trong lòng không khỏi căng thẳng, ở đây có 2 cửu giai cấp hoàng đế! Hai người!
Đại trưởng lão Tần Võ hít sâu một hơi, nhìn Thanh Y Đạo Chủ, trịnh trọng chắp tay nói: "Việt Nam Đại trưởng lão Tần Võ, tùy tiện đến thăm, hy vọng không làm phiền gia chủ... "Cút..." Chỉ là sau khi đại trưởng lão cúi đầu, Thanh Y Đạo Chủ đã nói một câu như vậy với đại trưởng lão, ngay sau đó, linh khí cửu giai cấp hoàng đế, đột nhiên trỗi dậy!
Vào lúc này, vẻ mặt của đại trưởng lão lập tức trang nghiêm đến cực điểm... Nhị trưởng lão Lưu Triệt rút thanh kiếm từ thắt lưng ra
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
33 chương
45 chương
37 chương
21 chương