Sự trở lại của chàng rể vô dụng
Chương 246 : Tiêu hạo thiên tỉnh lại (1)
Người thần bí kia không hề trả lời vấn đề mà cô gái che khăn trắng trên mặt kia hỏi. Mà chậm rãi biến mất. Đợi sau khi người thân bí kia biến mất hoàn toàn, cô gái đeo khăn trắng nhíu mày, cô ta có một loại cảm giác quen thuộc với sự tồn tại của người thần bí kia.
Nhưng sau đó cô ta không nghĩ nhiều hơn, mà quay người lựa chọn rời đi.
Không cần phải đến căn cứ của nhưng người bảo vệ quy tắc kia nữa, vốn dĩ cô ta nghĩ rằng cường giả bên đó sẽ không quá nhiều, nhưng bây giờ sau khi hàng chục khí tức của các cường giả xuất hiện, cô ta đã hiểu rồi. Dựa vào thực lực bây giờ cô ta có, vẫn chưa đủ để giết tất cả bọn họ. “Giết một người trước, cho bọn họ một bài học, hừ. Nếu còn dám tính kế với chồng tôi, các người cứ thử xem.” Cô gái đeo khăn trắng hừ lạnh một tiếng, thân hình nhảy xuống núi, trong nháy mắt đã biến mất.
Mà sau khi cô gái đó biến mất không lâu, một người bảo vệ quy tắc đến chỗ mà cô gái đó vừa đứng. Người bảo vệ quy tắc này chính là cường giả cấp đế chín sao, vừa rồi ông ta nhận được tin tức từ chiến trường ngoài biên giới nên mới đuổi đến đây. "Sự tồn tại vừa rồi không phải là Tần Võ mà là một nhân vật đỉnh cấp, rốt cuộc là ai chứ?” Người bảo vệ quy tắc cấp đế chín sao cảm nhận được khí tức mà cô gái che khăn trắng để lại, khuôn mặt già nua dưới lớp mặt nạ cau mày.
Hơn nữa trong ánh mắt ông ta càng ngưng trọng nhiều hơn. Bởi vì ông ta mơ hồ cảm nhận được đối phương mạnh hơn ông ta.
Hơn nữa cường giả tuyệt thế này rõ ràng là không có thiện cảm với những người bảo vệ quy tắc bọn họ. Điều này có thể cảm nhận được khi đối phương giết Giới Thất bằng một kiếm.
Hơn nữa ngay sau đó, người bảo vệ quy tắc cấp để chín sao này, nhìn về phía căn cứ xa xôi, nhìn thấy mười thân ảnh bay trên không trung. Ảnh mắt ông ta càng ngưng trọng hơn. "Không phải. Một người. Là hai người. Hai sự tồn tại vô cùng khủng bố. Có liên quan đến Tần Võ, còn có liên quan đến chủ điện Thiên Thần đi con đường Chân Hoàng kia nữa? Cho dù thế nào thì cũng rắc rối rồi, quá rắc rối rồi." Trong lòng người bảo vệ quy tắc cấp đế chín sao này chấn động, cả người ngưng trọng.
Mà cùng lúc đó, ở sâu trong đại dương, trên bầu trời trên căn cứ của những người bảo vệ quy tắc đó, mười người bảo vệ thiên cấp trên không trung, lúc này cả người bọn họ cũng run lên.
Một lúc lâu sau, một người bảo vệ cấp thiên có khí tức mạnh nhất, trong lòng ngưng trọng nhìn xuống căn cứ bị nổ tung thành đống đổ nát, chậm rãi nói: “Trận chiến này kết thúc từ đây. Ai cũng không được phép ra tay nữa.” "Dừng lại? Vậy, vậy còn chủ điện Thiên Thần đi con đường Chân Hoàng kia thì nên làm thế nào? Chúng ta có cần diệt trừ anh ta nữa không?" Lại một người bảo vệ quy tắc thiên cấp nói.
Người bảo vệ quy tắc mạnh nhất vừa nói kia hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ, diệt trừ? Nếu như cậu không sợ chết, thì cậu đi đi. Sau này tính tiếp đi, cho dù muốn diệt trừ thì cũng không phải là bây giờ, hơn nữa con đường Chân Hoàng căn bản là không đi được. Từ xưa đến nay, cũng không có ai đi đến cuối cùng, tuy rằng người chủ điện Thiên Thần kia vô cùng kinh diễm, nhưng muốn đi hết con đường Chân Hoàng? Ha... Căn bản là không được.”
Sau đó, người bảo vệ quy tắc có khí chất mạnh nhất kia, quay người nhìn về phía xa, ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm: "Con đường Chân Hoàng, thật sự có người có thể đi được sao? Không có con đường phía trước, không có.."
Sau khi hai cường giả thần bí kia ra tay cảnh cáo, những người bảo vệ quy tắc này thương lượng với nhau, chỉ có thể dặt dấu chấm hết cho trận chiến này.
Không có nguyên nhân gì khác, quy tắc cuối cùng của thế giới này chính là như vậy, người khác mạnh hơn bạn, vậy thì bạn chỉ có thể nhịn. Hơn nữa, trước khi những người bảo vệ quy tắc bọn họ chưa tìm hiểu kỹ về lai lịch của đối phương, bọn họ cũng sẽ không hành động hấp tấp.
Mà cùng lúc đó, ngay khi những người bảo vệ quy tắc này từ bỏ việc tiêu diệt Tiêu Hạo Thiên. Trong nước Việt Nam đã người đi nhà trống, biến thành một đại điện hoang phế. Lúc này có một nhóm cường có có khí tức ngông cuồng cấp để bậc cao, xuất hiện ở nơi đây. Bọn họ đều là các tông môn ẩn thế bậc cao của Việt Nam.
Sau khi những người này xuất hiện, nhìn thấy cảnh hoang phế, sơn môn rách nát trước mặt này, đặc biệt là gửi thấy mùi máu nồng nặc trong không trung, mặt những cường giả cấp đến bậc cao của tông môn ẩn thế này đều thổn thức, phức tạp và ngưng trọng. "Ai! Thư viện Linh Động bị diệt rồi, quân cờ mà chúng ta ném ra để kiềm chế vương triều thế tục này mất rồi. Mọi người, tiếp theo mọi người định làm thế nào?" Một cường giả cấp đế tám sao trong đó nói.
Ngay sau đó, một cường giả của tông môn ẩn thế khác suy nghĩ rồi nói: “Đế xem thế nào đã, bây giờ quốc vận Việt Nam đã thức tỉnh rồi. Chắc là các người cũng biết, quốc vận thức tỉnh là đại biểu cho cái gì chứ. Trong lịch sử hàng nghìn năm từ xưa đến nay, quốc vận rất ít khi thức tỉnh." “Là rất khó thức tỉnh, hơn nữa trong lịch sử, mỗi một lần quốc vận thức tỉnh và bạo phát, đều đại biểu cho một Vương triều, Hoàng triều hoặc là Đế triều cường mạnh. Vậy thì mọi người xong rồi, Vương triều bây giờ, Bộ quốc phòng Việt Nam, liệu bọn họ có đạt đến được trình độ của những Vương triều, Hoàng triều cổ xưa không?” Lại một cường giả cấp đế bậc cao của tông môn ẩn thế khác nói. "Không biết, nhưng chuyện này quá đột ngột rồi, thư viện Linh Động bị diệt, chuyện này cũng có thể là do ý trời. Hơn nữa bây giờ quốc vận Việt Nam đã thức tỉnh, những trưởng lão của Bộ quốc phòng Việt Nam, Long Chiến Thiên, Chu Lệ và Lưu Triệt đều được quốc vận hỗ trợ, bọn họ đều có thể so với cường giả cấp đế bảy sao. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, đại trưởng lão Việt Nam Tần Võ được quốc vận hỗ trợ có thể đạt được đến trình độ cấp đế chín sao." “Bây giờ, cao thủ của Bộ quốc phòng Việt Nam đều có thể sánh bằng với bất kỳ người nào trong các tông môn ẩn thế lưu truyền mấy nghìn năm chúng ta.
Ai, suy nghĩ kỹ rồi bàn sau đi, hy vọng mọi người sẽ không lặp lại sai lầm của các Vương triều và tông môn lúc trước nữa." “Ừ. Mở hội nghị tông môn đi, thương lượng xong, lại bàn về Bộ quốc phòng Việt Nam." “Được.” "Thảo luận lại." "Đồng ý."
Trong một lúc, nhóm cường giả cấp đế bậc cao của tông môn ẩn thế đã đạt được thỏa thuận. Sau đó thân thể bọn họ đung đưa, biến mất tại chỗ.
Mà dường như bọn họ hoàn toàn không để ý đến việc thư viện Linh Động bị diệt, họ chỉ thở dài một chút mà thôi.
Đây chính là kết quả của sức mạnh, nếu chiến lực của Bộ quốc phòng Việt Nam không được cải thiện, e rằng những cường giả này đã sớm đánh giết đến Hà Nội, đến Bộ quốc phòng Việt Nam dấy binh hỏi tội rồi.
Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể ủ rũ rời đi, tổ chức một cuộc họp, thương lượng về các biện pháp đối phó trong tương lai.
Mà không chỉ là bọn họ, nhưng người bảo vệ quy tắc trình độ Thiên cấp đang bí mật giám sát Việt Nam, lúc này, cũng nhận được mệnh lệnh của tổng bộ bảo vệ quy tắc, lựa chọn im lặng...
Mặt trời lặn, thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, Hà Nội đã là buổi tối, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu sáng đại địa Hà Nội. Khoác lên cả thành phố hôm nay yên tĩnh đến lạ thường này một chiếc áo vàng rực rỡ.
Trong biệt thự nhà họ Đường, việc giải cứu cho Tiêu Hạo Thiên vẫn luôn đang diễn ra, đã phẫu thuật bốn năm tiếng rồi, hơn nữa việc điều trị cho Tiêu Hạo Thiên đều là các lão chuyên gia hàng đầu của Việt Nam.
Mà khi những chuyên gia này nhìn thấy vô số vết thương trên người Tiêu Hạo Thiên, viền mắt ai cũng đỏ hồng, cố gắng hết sức điều trị cho Tiêu Hạo Thiên.
Bởi vì bọn họ đều biết, người thanh niên trên bàn mổ này chính là anh hùng của cả đất nước Việt Nam. Cho dù thế nào bọn họ cũng phải cứu Tiêu Hao Thiên thoát khỏi tay của thần chết.
Mà lúc này, người dân cả Hà Nội, thậm chí cả Việt Nam, đều đang yên tĩnh chờ đợi, chờ đợi kết quả điều trị của hàng trăm bác sĩ, chuyên gia hàng đầu. Tất cả mọi người đều đang yên lặng.
Ngoài cánh cổng dài hai mét của nhà họ Đường, đã có đầy người đứng đó, có hàng trăm nghìn người, hàng triệu người, đều đang chờ đợi ở bên ngoài, mà phía trước nhóm người là một dây phong tỏa, tuyệt đối phải giữ im lặng. Không được làm phiền việc điều trị trong nhà họ Đường. Cho dù chỉ là một âm thanh nhỏ nhất.
Sáu giờ ba mươi tối, trong phòng phẫu thuật do nhà họ Đường dựng lên, mười mấy lão chuyên gia đích thân lên trận, trên áo phẫu thuật của bọn họ đã ướt đẫm mồ hôi. Găng tay phẫu thuật cũng dính đầy máu tươi. "Khâu." "Truyền máu." "Kiểm tra nhịp tim."
Lúc này, chuyên gia phẫu thuật chính ra lệnh cho từng người một, rất nhanh vết thương trên bụng và lưng của Tiêu Hạo Thiên đã được khâu lại, đồng thời miệng vết thương trong bụng cũng được khâu lại.
Ngay sau đó, băng truyền máu cũng được rút ra. Phẫu thuật làm đến bây giờ coi như đã xong rồi. Ngay sau đó, các bác sĩ trong phòng phẫu thuật đều nhìn chằm chằm vào biểu đồ nhịp tim trên màn hình.
Dù sao lúc trước khi Tiêu Hạo Thiên được đưa trở về, nhịp tim của anh đã vô cùng thấp rồi. Mà vết thương trên người Tiêu Hạo Thiên quả thật rất nghiêm trọng. Cho nên cho dù đây đều là những chuyên gia hàng đầu Việt Nam, thì trong lòng cũng vô cùng lo lắng. Nhưng bọn họ đã xem nhẹ sức sống mạnh mẽ của Tiêu Hạo Thiên.
Thật ra khi những bác sĩ này điều trị, làm phẫu thuật cho Tiêu Hạo Thiên, trong lòng bọn họ vẫn luôn bị chấn động.
Bởi vì theo như bọn họ thấy, vết thương trên người Tiêu Hạo Thiên nghiêm trọng như vậy, nếu đổi thành người khác, chắc đã sớm chết rồi, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi cho đến khi vào phòng phẫu thuật.
Nhưng bọn họ biết, Tiêu Hạo Thiên không thể chết, bây giờ toàn bộ Bộ quốc phòng Việt Nam đều đang đợi ở nhà họ Đường, lúc này, tất cả người dân ở Hà Nội cũng đều đang chờ đợi.
Người dân ở những nơi xa xôi khác, thậm chí cả Việt Nam đều đang chờ đợi. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi cuộc phẫu thuật kết thúc. Mà một khi phẫu thuật thất bại, thì cả Việt Nam sẽ chết yểu mất. "Nhất định phải tỉnh lại, nhất định, nhất định." Lúc này các bác sĩ hàng đầu đều căng thẳng đến chảy mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm vào biểu đồ nhịp tim bên cạnh.
Thời gian chầm chậm trôi qua, năm giây... mười giây... mà đến giây thứ hai mươi sau khi vết thương được khâu lại. Nhịp tim của Tiêu Hạo Thiên đội nhiên tăng lên, hơn nữa từ từ trở lại trình độ thấp nhất của người bình thường.
Lúc này, nhưng bác sĩ trong phòng phẫu thuật nhìn thấy nhịp tim Tiêu Hạo Thiên đã hồi phục lại bình thường, và ổn định hơn. Bọn họ đã sống một đời, lúc này, đều kích động nắm chặt tay. Sau đó nước mắt nhịn một lúc lâu nhanh chóng rơi xuống.
Ngay sau đó, một nhóm bác sĩ lại nói vài câu với hai y tá theo dõi tình trạng sức khỏe của Tiêu Hạo Thiên, rồi đi ra ngoài.
Mà ngay khi các bác sĩ vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, bọn họ đã bị một nhóm người bao quanh. Bốn trưởng lão của Bộ quốc phòng Việt Nam, tam đại trưởng lão, Tứ Đại Thiên Vương của điện Thiên Thần, còn có người nhà họ Đường, Cao Ánh Vy và những người khác.
Trong mắt ai cũng tràn đầy căng thẳng. Sợ rằng những bác sĩ này sẽ nói cuộc phẫu thuật của Tiêu Hạo Thiên thất bại.
Ngay sau đó, một bác sĩ nước mắt ngưng tròng, cười gật đầu với mọi người, nhỏ giọng nói: “Phẫu thuật thành công rồi. Sức sống và ý chí của anh hùng Thiên vô cùng mạnh, ca phẫu thuật rất thành công."
Sau khi nhóm người nghe thấy bác sĩ nói như vậy, nhất thời bọn họ đều vui mừng hét lên. Ai cũng đều kích động đến toàn thân run rẩy.
Năm phút sau, hai vị bác sĩ cũng ngồi xe lái tới nhóm người đang lo lắng ngồi đợi ngoài cổng biệt thự nhà họ Đường. Hai vị bác sĩ nước mắt lưng tròng cười nói với nhóm người: “Ca phẫu thuật rất thành công, mấy ngày nữa anh hùng Thiên sẽ tỉnh lại thôi, mọi người yên tâm đi.” "Ha." Lúc này, nhóm người vô cùng kích động, không thể nhịn được nữa hét ầm lên.
Người nào cũng kích động nước mắt lưng tròng.
Anh hùng đã được cứu rồi. Trận chiến này, đây mới là thành công lớn nhất.
Cùng lúc đó, tất cả các đài truyền hình và trên các trang mạng đều đưa tin về ca phẫu thuật thành công của Tiêu Hạo Thiên. Nhất thời tất cả người dân của Việt Nam đều sục sôi lên, ai cũng vô cùng kích động mà hoan hô lên.
Lúc này, toàn bộ Việt Nam đều ăn mừng khắp nơi, người anh hùng Tiêu Hạo Thiên không sao, vậy trận chiến này là toàn thắng rồi. Liên minh tám nước tấn công Việt Nam, mấy trăm nghìn binh lực, vô số cường giả, nhưng cuối cùng vẫn bị Việt Nam giết sạch. Đại thẳng.
Sau khi phẫu thuật thành công, hơi thở của Tiêu Hạo Thiên từ từ bình ổn lại, nhưng dù sao thương tích của anh cũng quá nghiêm trọng, những trận chiến với cường độ cao liên tiếp được diễn ra khiến tinh thần anh kiệt quệ hoàn toàn. Cho nên bây giờ Tiêu Hạo Thiên vẫn còn hôn mê.
Anh quá mệt rồi, trạng thái bây giờ, chính là thân thể anh tự động chìm vào giấc ngủ.
Ánh hoàng hôn chiến vào phòng của Tiêu Hạo Thiên, chiếu trên gương mặt anh, gương mặt tràn đầy bụi bẩn và khói mù của Tiêu Hạo Thiên, lúc này vô cùng sạch sẽ, dưới ánh hoàng hôn, trong giấc ngủ say, anh vẫn đẹp trai như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
33 chương
45 chương
37 chương
21 chương