Mộc Hoa mở mở đôi mắt ra, lông mi cong vút run rẩy kịch liệt. Cô phát hiện mình không có bị gì, mai thật. Hắn ta thật tàn nhẫn đi, thẳng tay ném cô xuống cầu thang. Vừa rồi còn tỏ ra mình chu đáo, bây giờ lộ mặt thật hắn ra rồi. Cô chỉ biết hắn bây giờ muốn ở cô chỉ là trả thù thôi. Mộc Hoa hừ lạnh một tiếng, lúc này Lăng Hạo đã đứng lên trước cô, lôi cô theo hắn đứng lên nhanh chóng bế cô lên lầu.
Mộc Hoa:!!!
*
*
*
Hai ngày sau đó, hắn cũng không về nhà. Cũng đúng thôi, hắn đã có vợ mà cô chỉ là một nhân tình của hắn. Mộc Hoa cười khẩy một cái, đằng sau liền bị một chậu nước xối xả lên đỉnh đầu.
Quản gia Trương về quê dưỡng già, hiện tại chính là Lâm quản gia đang xối nước lên mặt cô.
Lâm quản gia nhìn cô bằng cặp mắt xếch lên, đôi lông mày đứt đoạn thô kệch cau có khó chịu.
"Mẹ mày, đồ gái bao. Người như mày không đáng một xu cũng đòi tao phục vụ hả?"
Chưa dứt lời bà đã lấy tay nắm tóc cô giật ra đằng sau, Mộc Hoa đau đớn rền rĩ.
"Tôi không có làm gì bà mà, mau bỏ tôi ra!"
"Mày không làm gì tao mà mày đã làm với con gái tao đó, chính mày, chính con tiện nhân như mày cướp chồng của nó."
"Chồng? "
"Chín năm trước nó thích Lăng thiếu gia, hai bên gia đình cũng đồng ý hết rồi, vì mày, vì mày khiến nó tự vẫn."
Bà ta hung dữ tát thẳng vào mặt cô, một tay cào cấu da thịt trên mặt cô.
Mộc Hoa đau rát dữ dội, dùng hết sức mình đẩy bà ta ra nhưng sức cô vốn dĩ rất yếu hoàn toàn không thể làm.
Truyện khác cùng thể loại
237 chương
5 chương
8 chương
14 chương
108 chương
30 chương