Sự trả thù của quỷ
Chương 37 : It’s war phần v – war started
- Cố Gia Bảo Nhi chị không cần phải dấu dím thân phận của chị nữa đâu, chị đã gạt mọi ngươi quá lâu rồi, chị nghĩ thế nào khi tôi chỉ giữ lại chị và bà ta… – chỉ sang bà Ngọc, -…. cùng tôi hành động, chị không nghĩ chỉ là trùng hợp đấy chứ??? – Nó cười khảy, đoạn ngả người ra lưng ghế chiêm ngưỡng gương mặt đang tím tái vì khiếp sợ của Zenny. Nó biết, biết rất rõ người con gái này không phải tầm thường chỉ là như mọi người, vì Nó có thể nhìn thấy trong mắt của cô cái kiểu hận thù mà chỉ có Nó mới có.
- Em….em đang nói cái gì…gì thế Kyo, chị là Phương Nhã Thiên Thanh chứ cái gì….gì mà Cố Gia Bảo Ngọc??? – Zenny cố gắng trấn tĩnh mà nở nụ cười còn khó coi hơn khóc nói với Nó.
- Đừng ở đó giả ngây giả ngô nữa, Cố Gia Hùng chính là cha của chị, không cần phải giấu giếm làm gì đâu, chị nghĩ hết lần này đến lần khác báo tin cho ông ta thì tôi không biết chắc?? – Nó cười nụ cười khinh rẻ mà nói với Zenny.
- Em…em làm sao biết được!!! – Zenny mất bình tĩnh mà nói như hét vào mặt Nó, – Bà, có phải bà đã bán đứng tôi?!?! – chỉ tay vào mặt bà Ngọc chị nói với giọng căm thù.
- Bà ta không có nói đâu, chính là biểu hiện của chị đã bán đứng chị đấy – Nó không thèm nhìn lấy chị mà chỉ nghịch cái quả cầu thuỷ tinh trên bàn của chị.
- Không thể nào! – Zenny đã thật sự mất bình tĩnh.
- Đừng, coi nào, đừng nóng vội, chúng ta đều là người cùng thuyền, tại sao lại không cùng ngồi xuống mà nói chuyện chứ, chị đừng có hét to như thế, nhỡ người khác nghe được thì hỏng chuyện đấy – Nó đưa tay lên miệng suỵt khẽ, giọng nói the thẽ mà nghe đến rùng mình, cả bà Ngọc cùng Zenny bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng, không rét mà run.
- Ý em là sao??? – Zenny hỏi Nó, giọng run run.
- Chị dù sao cũng chỉ là bất đắt dĩ thôi, vả lại cũng không muốn làm tổn hại đến anh ấy, thôi thì chúng ta hãy cùng nhau chấm dứt chuyện này đi, dù sao thì 3 người chúng ta tay cũng đã nhuốm đầy máu của người vô tội rồi, nên chấm dứt tất cả đi thôi – Nó cười nhạt, nụ cười chua chát, đau đớn lại có chút gì đó không quyết tâm.
- Thôi được, nếu như em đã nói như vậy thì sẽ làm như vậy – Zenny không ngần ngừ mà gật đầu, dù sao thì cô cũng đã quyết định chấm dứt mọi chuyện rồi, còn gì phải tiếc nuối nữa.
- Vậy thì ngày mai, chúng ta sẽ làm thế này….thế này….thế này… – Nó và 2 người kia củng nhau bàn bạc kkế hoạch, một kế hoạch mà chỉ có 3 người mới biết.
____________
3h chiều hôm sau, trong cái sân rộng thênh thang nhà Minh.
- Ok, chúng ta chuẩn bị lên đường thôi – Mike cầm cái loa lên tiếng, mọi người cùng đồng thanh và lên xe xuất phát. Hàng loạt những chiếc xe đen bóng coáng được rời đi cùng với những chiếc phân khối lớn phóng vù trên đường, tất cả cùng nhắm thẳm 1 hướng mà đi tới.
____
45′ sau, ở 1 khu cao ốc đơn độc trên 1 cái vực ở ngoại ô thành phố, hàng xe cùng nhau dừng lại, người trong xe bước ra, chuẩn bị đầy đủ vũ khí trên người, từng loạt người với những cái ruy băng theo từng màu tiếng vào, chờ bọn họ ở đó 1 một loạt khoảng hơn 500 người cùng mặc 1 bộ đồ đen theo kiểu ninja che kín mặt đang chờ họ, đứng trước đó có 1 cô gái trẻ cũng mang chung 1 bộ đồ như bọn người kia nhưng không đeo mặt nạ tươi cười nhìn bọn họ.
- Xem kìa, có cần phải nể mặt chúng tôi thế này không mà lại có đủ mặt của THUNDER đến thăm thế này – cô gái tươi cười lên tiếng chào bọn người của Kyo.
- Quá lời rồi, cô cũng đâu thua gi chúng tôi, đem cả nguyên 1 hàng ngũ như thế ra chào đón chúng tôi như thế thì thật quá khách khí rồi – Nó cười đểu hất đầu nhìn cô gái kia, giọng khinh thường không che dấu.
- Cha tôi chỉ là hiếu khách cho nên tôi phải ra chào đón mọi người đấy chứ – cô gái kia vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng mắt thì đang phóng đạn tới chỗ Nó.
- Thật hãnh diện cho chúng tôi quá – Nó vẫn không hề nao núng mà cười cợt nhã nói, – nhưng nếu đã hiếu khách thì tại sao lại không chính ông ta lết cái mạng ch* của ông ta xuống đây mà nghênh đón chúng tôi mà phải để 1 con tiểu cẩu như cô xuống đây??? – Nó không hề kiên nể mà phun thẳng 1 câu không văn minh chút nào vào mặt cô gái kia, ai chứ Nó thì có lại gì cái đứa con gái kia, từ trước đã không ít lần 2 bên đối đầu nhau, và thêm 1 chuyện là cô gái kia cũng rất thích Hắn, nhưng đã không ít lần bị Hắn cự tuyệt khi còn đi học vào lúc Nó mới vào trường, bây giờ thấy Nó đang tay trong tay với hắn không thù Nó cũng lạ. (ta càng ngày càng không dám đụng vào mấy chuyện tỉnh củm đầy máu me này rồi đấy)
- Cô….. – cô gái kia cứng họng, vẻ mặt tươi cười đã thay vào vẻ tàn ác không thèm che dấu của cô ta.
- Khách sáo cái kiểu giả tạo ấy để làm gi chứ, thôi thì cứ làm con người thật của cô đi không phải tốt hơn sao, cái đồ tiểu cẩu?!?! – Nó nói với vẻ cười cợt rồi thì dụi mặt vào ngực Hắn mà cười như điên dại làm cô gái kia tức điên người. “Chuẩn bị đi” Nó thì thầm vừa đủ cho Hắn nghe, và bây giờ thì Hắn đã hiểu, nãy giờ chỉ là Nóm uốn chọc giận nhỏ kia để cho nhanh việc mà thôi, thế là Hắn âm thầm ra hiệu cho những người khác.
- Mày hay lắm, bọn bây, lên! – Nó đã thành công chọc tức đứa con gái kia, chỉ có như vậy mà đã làm cho nhỏ phải đỏ mặt tía tai hạ lệnh ra quân, còn anh em bên này của Nó sau khi nhận được mệnh lệnh ngầm của Nó cũng đã lấy lại tinh thần liền nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu, thế là cuộc hỗn chiến bắt đầu, Nó nhanh chóng rời khỏi người Hắn và bắt đầu ra tay. Mọi người đều theo kế hoạch mà làm, Nó nhanh chóng được mọi người dọn đường để cùng bà Ngọc và Zenny đi trước. Vì lúc nãy trước khi đi Nó đã dặn dò là cho dù có chuyện gì xảy ra thi cũng không được rời hàng ngũ cho nên lúc này không ai có thể ngăn cảng được Nó.
- Em đi trước đây, chừng nào đẹp được hết tất cả thì mới được lên trên kia, không được chống lệnh! – Nó nói như mệnh lệnh với Hắn, nhẹ nhàng đặt lên môi Hắn 1 nụ hôn thật nhanh, ánh mắt tiếc nuối rồi Nó rời đi cũng nhanh như nụ hôn ấy, khi Hắn lấy lại được bình tĩnh thì đã không còn thấy Nó ở đâu, vì mọi người Hắn không thể đi theo tìm Nó được cho nên đành bất lực, nhưng cảm giác cho Hắn biết lần này Nó rời Hắn có lẽ là sẽ không bao giờ quay lại nữa. Cái ý nghĩ đó là Hắn như phân tâm và nhém chút nữa là quên mình đang ở đâu, may mà Phong đứng gần đó kịp thời ngăn được 1 tên đang định đánh lén Hắn.
- Nhóc, tập trung vào đi, Kyo chắc sẽ không sao đâu, con nhóc tự biết lo cho bản thân mà – Phong trấn an Hắn, nhưng chính anh cũng không thể tự tin vào lời nói của mình, mấy ngày nay nó rất lạ, không ai có thể biết được suy nghĩ của Nó cả.
- Mong là vậy – Hắn cũng chã tin là mấy nhưng biết sao giờ, chỉ còn cách là nhanh chóng dẹp loạn để đi tìm Nó mà thôi. Mọi người cứ say xưa mà đánh nhau, không có bao nhiêu người phát hiện được sự mất tích của Nó, máu đã bắt đầu nhuộm đỏ từng mảng đất ở nơi này. Bọn người kia đúng thật không phải người, đánh đấm chẳng có cái nào ra cái nào làm bọn họ thật mất thời gian và thật nhiều sức lực. (nói đúng thi chiệu thức của bọn họ quá kì quái cho nên các anh em bên này k bík phải đối phó thế nào đấy ạ)
Ngay lúc đó, ở một nơi nào đó Nó đang cùng với bà Ngọc và Zenny được sự hỗ trợ của hơn 50 người khác đang từ từ tiếng vào trong, 50 người này 1 nữa là anh em của Kyo ở Nhật nữa còn lại là đội tinh anh của cha nuôi của Kyo ở Nhật được bọn Ray rước về lúc đưa 2 đứa nhóc Seiz với Zin về Nhật. Tất cả đều được huấn luyện kĩ càng và cũng rất chuyên nghiệp cùng rất trung thành.
- anh hai, đã được rồi chứ?? – Nó đưa tay lên điều chỉnh cái tai nghe không dây trên tai mình mà hỏi Minh.
- Cho anh thêm 5′ nữa, bên em vẫn an toàn chứ?? – Minh ở dầu bên kia trả lời Nó.
- Mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có điều là vắng đến lạ thường – Nó thành thật trả lời, trong này mỗi tầng lầu chỉ có khoảng trên 100 người mà thôi, Nó cứ nghĩ ông ta sẽ phải có rất nhiều.
- Vậy thì em càng phải cẩn thận đấy – Minh nhắc nhở, anh cùng với và người khác đang xâm nhập vào mật thất bảo hộ của ông ta và đang tư từ dập tắt từng chút từng chứt 1 hệ thống bảo an cùng những camera bảo vệ trong toà cao ốc này. Nhìn bề ngoài cũ kĩ nnhưng bên trong lại tâng thời dến ngoài sức tưởng tượng củ họ, cái gì cũng thật tinh vi và rất mất thời gian cùng đầu óc để xử lí, may mà bon họ cũng không phải người bình thường nên mới có thể không mất thời gian cho lắm nhưng vẫn phỉn người rịn mồ hôi với những con số nhìn đến là chóng mặt.
- Uhm em biết, chừng nào xong hai báo em biết nha – Nó nói xong rồi không đợi Minh kịp trả lời đã tắt nguồn vì bây giờ mới thật sự là lúc mà Nó đang chờ, trước mặt có khoảng ít nhất là 300 người, khíp, 1 tầng lầu mà có thể nhét hết bao nhiêu đây người sao trời??!?!
Bọn này người nào người nấy nhìn đến là choáng ngợp, tên nào cũng như hộ pháp, to có khi gấp đôi người thường lại còn mang dồ đen, trong thật hình sự, nhìn bọn người này Nó lại nghĩ tới mấy tay xaả hội đen trong mấy bộ phim hành động của Mĩ, thật sự rất kích thích, Nó lại thêm 1 lần nữa khâm phục lão ta,, thật sự rất lợi hại. Nếu như thật sự có một ngày ông ta thành công thì thế giới này không biết sẽ như thế nào.
- Đâu ra mà nhiều thế này?!?! – Bà Ngọc sửng sốt nhìn cái đám người kia, còn choáng hơn cả đám người ngoài cổng gấp đôi nhìn là biết thế nào cũng mệt người hơn là ở ngoài kia nữa.
- Bà sợ à? – Nó cười khảy nhìn bà.
- Không – bà Ngọc thành thật lắc đầu, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi, chứ bà thì đâu có lạ gì ông ta, thâm độc là thế cơ mà.
- Vậy thì còn không ra tay, hay chờ bọn người dưới kia lên nữa? – Nó nhìn bà một cái rồi lao vào đánh, cũng không quên gọi cứu trợ. Bọn này với Nó thì chẵng ăn nhập gì cả, muốn chơi không chiêu thức với Nó thì Nó cũng sẽ đánh loạn cào cào với bọn chúng thế thôi, nhưng Nó thì không sao còn bọn người kia thì lại là cả 1 vấn đề, 30′ sau vẫn chưa thể đánh xong được trận này, bọn chúng quá đông, còn bọn Nó thì chỉ có trên dưới 50 người, không thể nào đánh lại. Anh Minh 20′ trước đã làm xong việc và thông báo cho Nó nhưng bây giờ Nó vẫn chưa thể rời khỏi nơi này được, tuy là đánh tốt nhưng mà sức Nó cũng chỉ có hạng, đang sắp chống chọi hết nỗi rồi.
- Kyo, bọn anh đến rồi – tiếng của Minh như là vị cứu tinh cho bọn họ.
- Chỗ này giao lại cho bọn anh đấy – Nó nói rồi cùng với bà Ngọc và Zenny bỏ đi tiếp, không thèm chào hỏi gì thêm.
Mike đã nói đúng, ông ta đang đứng trên đó chờ bọn Nó, nhưng có điều đây không phải là sân thượng tầm thường, mà là 1 cái phòng kính có thể nhìn bao quát chung quanh rừng núi. muốn vào đó phải có mật mã để mở cửa, lúc nãy anh Minh đã đưa mật mã cho Nó, thế là Nó nhanh chóng mở đươc cửa tiến vào bên trong.
- Con làm ta thất vọng rồi đấy con gái à – ông ta đang đứng xoay người ra nhìn cái vực, không quay đầu lại mà nói với người mới vào. Thật ra cũng chẵng có gì, thì ra quyết định của Zenny chính là không báo trước cho ông ta biết về lần hành động lần này, nhưng với ông ta thì có gì là không thể, ngay khi bọn Kyo tới chân núi thì đã được camera lắp sẵn ở dưới truyền tới, cho nên ông ta mới có thể chuẩn bị màn chào hỏi bọn Nó ngay trước cổng đấy thôi.
- Vậy thì xin lỗi đã làm ông thất vọng?? – tiếng nói lạnh lẽo lạ lẫm phát ra làm ông hơi ngạc nhiên phải quay đầu lại, ông hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy nó, càng ngạc nhiên khi nhìn thấy bà Ngọc.
- Bà còn sống sao??? – sau 1 hồi ngạc nhiênông ta cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh mà cười nhạt hỏi bà Ngọc. Không phải năm đó đã bị người của ông ta đuổi giết và chết trong biển lửa sao???
- Tôi có nên xem đó là 1 câu hỏi quan tâm?? – bà cười chua xót nhìn ông, ông ta vẫn vậy, vẫn phong độ như ngày ấy, cũng vì cái dáng người phong độ đó mà bà đã say đắm như thế nào, và làm bà cay đắng như thế nào. Bây giờ nghĩ lại thấy khi xưa mình đã quá nông nổi, không vì ông ta thì bà đã không ra nông nỗi này, từ một người con gái tuy không thể nói là khuynh nước khuynh thành nhưng cũng không thể nào nói là xấu xí. Nhưng ông ta dã tàn nhẫn thế nào khi có thể sai xác thủ đến ám xác bà?? Nếu không vì bà là một người con gái con nhà võ thì đã bi ông ta giết từ khi nào rồi, thật sự là một xai lầm quá lớn.
- Bà không phải đến đây chỉ để trách móc tôi đấy chứ?? – ông ta bước lại, ngồi xuống cái ghế của mình sau cái bàn làm việc và châm 1 điếu thuốc, động tác hết sức nhàn hạ, không giống một người đang đối mặt với cái chết cận kề.
- 2 người có thôi đi không?!? – Nó tức tối gằng giọng.
- A, chào cô bé, đây có phải la cô con gái lớn của đứa đồ đệ thân yêu của ta chăng?? – ông ta ra vẻ ngạc nhiên nhìn Nó rồi cười cợt nói, khỏi hỏi ông cũng biết đó chính là con gái của ai, cái ánh mắt như căm thù nhưng lại bất lực của đứa đồ đệ mà ông thương yêu nhất, làm sao lại không nhận ra chứ.
- Cha mẹ không có người sư phụ như ông, ông đừng có xúc phạm họ! – Nó bức xúc mà hét lên.
- Kyo à, bình tĩnh lại nào – Zenny nãy giờ im lặng, bây giờ mới lên tiếng.
- Nào nào, con gái ta nói đúng đấy, bình tĩnh lại chút đi – ông ta vẫn là cười cợt nhã mà nói, cùng rít 1 hơi thuốc và thở ra 1 làn khói mỏng.
- Tôi không cần loại người như ông làm cha mình – Zenny căm thù nhìn ông mà gằng từng tiếng.
- sao con lại phũ phàng như thế chứ con gái – ông ta làm bộ đau khổ mà nói.
- Ông thôi đi! – Zenny tức tối mà chỉa thẳng cây súng vào người ông ta, hận chỉ không thể 1 phát mà thẳng tay giết ông ta.
- Nào nào, con nít thì không nên chơi súng đâu con gái à – ông vừa khoác tay vừa nói, mặt vẫn không hề đổi sắc mà còn có ý cười.
- Không bắng được ông ta đâu, đừng có tốn hơi tốn đạn – Nó cầm lấy cây súng từ tay Zenny mà nói, nhìn là biết muốn giết ông ta sẽ không dễ rồi, nếu không thì đâu có dễ mà lên được chỗ này dễ dàng như thế chứ.
- Tại sao tôi lại sinh ra làm con của ông cơ chứ?!?! – Zenny ôm mặt đau khổ.
- Không cần phải như vậy đâu – Nó cười nhạt nhìn bộ mặt đau khổ của Zenny mà nói, – Nói như chị thì tôi có chết vài lần cũng không đủ đâu, cứ tưởng ông ta là kẻ thù giết cha mẹ mình, đột nhiên ông ta lại trở thành cha mình, một người không biết từ đâu xuất hiện lại trở thành mẹ mình, nói tôi phải làm sao chứ? – Nó cười nụ cười đau đớn nhìn từng người một, bà Ngọc thì không nói gì, còn ông ta và Zenny thì trừng mắt nhìn Nó cứ như Nó là con điên đang nói nhãm gì đó.
- Kyo, em đang nói gì vậy??? – Zenny ngạc nhiên hỏi Nó, cô cứ tưởng mình đang nghe nhầm.
- … – Nó không nói gì, rút trong túi quần ra một mảnh giấy mà đã bị nhào nát. Zenny nhận từ tay Nó tờ giấy và cô như không tin vào mắt mình, dụi đi dụi lại mắt 2 3 lần nhưng mọi thứ hình như đang trêu đùa cô.
- Không….không thể nào! – Zenny sau khi đọc xog tờ giấy cũng giống như Nó của mấy năm về trước khi đọc được mẫu giấy đó, sự thật cho biết Nó là con của ông ta, người mà Nó muốn giết cả trăm ngàn lần. Nó thà mình là con của ba mẹ giống như Minh vậy, nhưng mà không thể, Nó chính là con của ông ta, mầu giấy đó là của mẹ nó, nói đúng là mẹ Minh viết cho bà ta khi xưa.
“Gởi Nhã Ngọc sư mẫu, xin lỗi người nhưng chúng tôi sẽ đưa con gái bà là Minh Châu rời khỏi nơi này, con bé không có tội, thiếc nghĩ bà cũng không muốn nó bị ông ta huỷ hoại tương lai, xin đừng tìm đến con bé nữa, vĩnh biệt bà. Phương Nhi” đó là những gì được viết trong thư, và chính xác là lúc trước bà Ngọc đã mang thai và sinh ra 1 đứa trẻ, nhưng đã bị ba mẹ Minh đưa đi trước khi bà Ngọc kịp thời thấy mặt đứa con của mình. Bà đã hết sức đau đớn khi biết tin đấy, mười mấy năm trời bà đã không ngừng tìm kiếm con gái mình, và vào năm đó, chính ông ta vì đưa người đàn bà khác về nhà mà đã đuổi giết bà, may mắn được gặp lại Kyo, hỏi thăm thì ra Nó chính là con gái bà, thế là bà đã cố gắng thuyết phục Nó nhưng không được, đã bị Nó phũ phàng đuổi thẳng bà về VN và không cho bà liên lạc nếu không nó sẽ tự tử, vì thế mà mới có chuyện hôm nay.
- Cô…cô là con gái…con gái ta??? – ông ta hết sức ngạc nhiên, hầu như chẵng mấy tin vào những lời này.
- Làm gì mà ông phải ngạc nhiên như thế, tôi chưa bao giờ nhận mình là con ông cả, hôm nay tôi tới đây cũng càng không phải để nhận lại ông, mà đến là để kết thúc mọi việc – Nó chậm rãi nói, rồi bước từng bước 1 về phía ông ta, trên tay đã cầm 1 khẩu súng từ khi nào rồi.
- Cô nghĩ với cây súng đó thì cô có thể giết được tôi sao?? – ông ta vẫn thông thả ngồi trên ghế xoay mà nói giọng bỡn cợt sau khi lấy lại được bình tĩnh.
- Ông nghĩ là tôi không thể??? – Nó nhướng mày nhìn ông ta, chỉa thẳng cây súng vào tấm kiếng to nhìn ra ngoài trời và *ĐOÀNG* 1 tiếng, tấm kính chống đạn đặc biệt của ông đã rạng nức. Nó hành động nhanh đến nỗi không ai có thể kịp ngăn cảng.
- Kyo!!! – Zenny cùng bà Ngọc mở mắt to hết cỡ nhìn Nó đầy ngạc nhiên, hình như hôm qua họ không có nghe nó nói đến cái cảnh này thì phải.
- Shhhhh! – Nó vẫn nhìn về phía ông ta, nhưng lại đưa 1 tay lên ngăn hai người kia bước tới chỗ mình mà tiến gần lại phía ông ta, nói cho đúng là tấm kiếng trước ông ta.
- Chỉ cần 3 phát đạn này bắn ra thì ông sẽ bị những miếng kiếng này … – khỏ khỏ khẩu súng trên tay lên tấm kiếng chắng rồi tiếp – … thì ông sẽ không thể thấy được ngày mai! – Nó chấm dứt câu nói của mình bằng hành động quen thuộc đưa tay chặng 2 người kia lên làm thành hình khẩu súng và chỉ thẳng vào thái dương, – Bam!
- Cô định doạ ai thế cô bé, chưa đủ trình độ đó đâu – Ông ta vẫn không đổi thái độ mà cười cợt nói với Nó, – Đây là loại kiếng tân tiến nhất mọi thời đại, nếu như cô có thể trong 3 phát đạn mà phá vỡ được cái loại kiếng này thì tôi chết cũng cam tâm đấy – ông ta nói như thách thức nó.
Là ông nói đấy, nhưng tôi còn muốn hỏi ông vài thứ việc đã – Nó nói xong lại bỏ súng vào túi mà thong thả ngồi xuống ghế, – 2 người cũng ngồi xuống đi, theo tình hình này thì chúng ta còn khá nhiều thời gian trước khi bọn người kia có thể lên tới mà – Nó quay qua nói với 2 người kia, cả 2 không nói gì mà chỉ biết nghe theo Nó.
- Cứ tự nhiên đi, dù sao thì các người cũng không thể ra khỏi đây nữa rồi – ông ta cũng sảng khoái mà nói.
- Sự thật thì tại sao ông lại cho người sát hại chị ấy?? – không thể kìm được, giọng Kyo xúc động hỏi ông ta.
- Phụ nữ …. Chỉ làm vướn bận tay chân những người làm việc lớn – ông ta nhẹ nhàng trả lời Kyo, cứ như chuyện ông làm là có công lao rất lớn cho tổ quốc ko bằng.
- Ông!! – cùng 1 tiếng gầm của Kyo là 1 tiếng súng nổ đến đinh tai nhức óc cộng thêm tiếng chiếc kính rạn nức làm cho tất cả đều lo lắng nhìn Kyo, và ở ngoài Ken và mấy người kia đã đứng ở đó khi nào, vừa thấy Kyo nổ súng thì Hắn không thể nào bình tĩnh nữa chạy vào giật lấy cây súng từ tay Nó.
- Em đang làm gì vậy, em không biết là cây súng này nguy hiểm đến cỡ nào sao – Hắn vừa la Nó vừa xem xem nó có bị thương không, may là không sao.
- Chị hai/ Kyo! – 3 đứa trong Ngũ Quỷ cùng THUNDER, Rika, Jes, Jay với Joe cũng cùng chạy nhanh về phía Nó nhưng cũng không quên canh chừng ông ta.
- Đông đủ thế này, cũng nhanh thật đấy, các người không làm ta thất vọng chút nào cả – ông ta cười giọng cười man rợ cùng nói 1 cách thanh thản như việc cả đám người này với ông chẵng là cái gì cả.
- Anh bỏ em ra, em phài giết ông ta!!! – Kyo căm thù nhìn ông ta mà hét vào mặt Ken.
- Không được, em phải thật bình tĩnh nào, nghe anh đi – Hắn ôm chặc Nó vào lòng, cùng ra hiệu cho Minh đoạt lấy cây súng từ tay Nó.
- Kyo bình tĩnh lại đi – Minh đoạt lấy cây súng từ tay Nó mà nói, anh thấy lòng mình đau đớn, không ngờ Kyo đã hiểu lầm quá nhiều chuyện, thật sự căm hận chính bản thân mình đã quá sơ xuất khi để cho bà Ngọc gặp được Nó, anh cũng đã quá vô tâm khi không nhân ra sự thay đồi khác thường của Nó, để Nó phải chiệu quá nhiều đau khổ.
- Các người đi hết đi, chuyện của tôi để tôi giải quyết!!! Tôi không cần các người thương hại tôi!! – Nó vừa hét vừa vùng ra khỏi người của Hắn và đoạt lại cây súng trên tay Minh, nhưng dù sao thì Nó cũng đâu thể mạnh hơn 2 người kia, cho nên tuy hơi bất ngờ vì Nó vùng ra nhưng vẫn là giữ chặt được Nó.
- Kyo, có gì từ từ nói, hãy bình tĩnh lại đã – Minh đau đớn nhìn Kyo mà nói.
*bộp bộp bộp* – Cảm động quá, cảm động quá – lão ta vừa vỗ tay vừa giả vờ làm bộ mặt cảm động mà giả tạo nói, giọng tràn đầy ý trêu ngươi.
- ÔNG IM ĐI!!! – Nó hét vào mặt ông ta, lại cố gắng vùng vẫy.
- Nào nào, dù sao thì con cũng đã là con gái ta, vậy thì hãy về đây mà giúp ta, theo bọn chúng làm gì cho cực khổ nào – ông ta lại bỡn cợt lên tiếng.
*PẰNG, RẮC RẮC* – ÔNG IM ĐI! – đến lượt Minh mất bình tĩnh mà dùng cây súng trong tay thẳng cái nói mà Kyo mới bắn bắn vào, lại một tiếng súng chói tai và tiếng tấm kính lại thêm rạn nức, bây giờ thì ông ta đã thật sự sợ hãi, 2 tiếng súng mà đã làm tấm kính nứt như thế, chắc chắn là chỉ cần 1 viên đạn nữa thì tấm kính thật sự sẽ vỡ vụn.
- Minh!! – Phong lật đật chạy đến đỡ Minh, vì quá xúc động cho nên Minh đã không dùng đúng luật dể bắn cho nên lực phản xạ của cây súng đã làm Minh bị chấn thương nhẹ. – Minh em có sao không?? – Phong lo lắn hỏi Minh.
- Không sao, chỉ là dùng súng sai cách thôi – Minh lắc đầu ra ý không sao, nhưng lại thổ huyết, phun ra một ít máu cùng ngã xuống đất. Cây súng này không phải súng thường, sức công phá rất lớn cho nên nếu dùng sai cách hoặt trong lúc dùng súng mà phân tâm thì thế nào cũng bị nội thương, Minh rất may mắn là chỉ phun có ít máu, nếu như người thường thì có lẽ đã mất mạn. Súng này là được cha nuôi của Kyo ông Hoàng Mạnh Đạt đặc chế sức công phá cực mạnh và rất nguy hiểm cho nên ít người biết tới, nhưng ông đạ khắc phục phần nào sức công phá cho người dùng nhưng vẫn phải hết sức cẩn thận những người không biết cách dùng sẽ có thể vì tác dụng phụ của súng làm cho chấn thương những người biết dùng nhưng không dùng đúng cách và tập trung tinh thần sẽ bị như Minh và có thể sẽ mất mạn như chơi.
- Anh Minh!! – Kyo lao ra khỏi tay tay Ken mà lao nhanh về phía Minh, Ken vì quá bất ngờ nên nhất thời không thể giữ lấy Kyo.
- Anh Minh, xin lỗi, Kyo xin lỗi – Kyo ôm chầm lấy Minh mà nức nở.
- Ngốc à, anh không sao – Minh cố gắng xoa đầu Kyo, thật ra thì anh cũng không có gì quan trọng, chỉ là hơi thấy người không được tự nhiên mà không thể nào đứng được, tay chân cứ như không còn sức lực, đây là hậu quả cho việc dùng cây súng này sai cách.
- Các người hãy đưa anh Minh đi đi, chỗ này đã không còn việc của các người rồi – Kyo bỗng đứng dậy, trong tay đã lại cầm cây súng, thì ra quan tâm Minh chỉ là giả, đoạt lấy cây súng từ tay Minh mới là mục đích chính của Nó là đoạt lấy cây súng từ tay Minh.
- Kyo – Hắn đang định tiến lại gần Nó thì bị Nó làm cho 1 trò đứng hình.
- Anh đừng bước qua đây, không thì em sẽ nổ súng – Nó không chần chừ mà đưa cây súng lên ngay thái dương của mình mà nói với Hắn.
- KYO/ CHỊ 2!!! – cả đám cùng hét lên, – Có gì từ từ nói, đừng làm thế – Hắn ra giọng đàm phán với Nó. bọn người kia thì tí xanh mặt mày.
- KHÔNG! – Nó lắc đầu, – Các người đi hết đi, chuyện của tôi tôi sẽ tự giải quyết – Kyo không nghe mà kiên quyết đuổi tất cả đi.
- Kyo nghe anh hai nói, em không phải là con của ông ta – Minh không thể dấu thêm được nữa lên tiếng trước khi Kyo tự làm tổn thương mình.
- Anh đừng gạt em! – Nó hét vào mặt Minh, nhưng vẫn cảnh giác nhìn xung quanh để không bị mấy người kia tới gần.
- Thật ra con của ông ta chính là………..
*Chương trình sẽ trở lại sau phần quảng cáo….* – tiếng của chị phát thanh viên lại 1 lần nữa phát ra cho chương trình tạm thời ngưng để quảng cáo, và 1 lần nữa mọi người lại muốn xách đá ném cái đứa nào đó tên Kenz, nhưng đừng quá xúc động mà ném vỡ đt hay laptop hoặc cái gì mà các bạn đang dùng ko thì Kenz lại mang tội.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
9 chương
21 chương
14 chương
39 chương
111 chương