Sự trả thù của mẫu đơn

Chương 53 : Về nhà mẹ

Anh không thèm để ý cô nữa, hậm hực nằm xuống, đưa lưng về phía Tuyết Vũ, quyết định nhắm mắt ngủ. Thật là, đang ngủ ngon lại bị đánh thức bởi chuyện gì đâu không! Anh đâu biết, ngay khi anh nằm xuống, vẻ mặt lạnh nhạt mạnh mẽ của cô lập tức xụp đổ. Hai giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ đôi mắt đang nhắm chặt, mặn chát, bi thương, khổ đau. Bàn tay để ở trước ngực cuộn tròn lại. Cô nhất định, sẽ khiến Lục Bạch Văn trả giá đắt! Chuyện nửa đêm, giờ mới đóng lại! Sáng ra, Lục Thần Hạo vẫn bày ra thái độ mặt lạnh với Tuyết Vũ. Đáng tiếc, Tuyết Vũ không để ý, mặc kệ ai kia làm mình làm mẩy như một tên ngốc. Sau khi cùng cả nhà dùng bữa sáng, Tuyết Vũ lên phòng chuẩn bị sửa soạn về nhà mẹ. Đoạn, cô cùng Lục Thần Hạo đi xuống tới cánh cổng nhỏ luôn bị khoá kín ở lầu hai, Tuyết Vũ nhìn về phía đó, bất chấp người nào đó vẫn còn dỗi, giọng tò mò: "Thần Hạo, tại sao khu phòng kia lại bị khóa lại vậy?" Lục Thần Hạo nhìn theo, sắc mặt không có chút gì gọi là mất tự nhiên, bình thản nói: "Chuyện này không được phép nhắc tới nhất là trước mặt ba, nhưng dù gì cô cũng là con dâu nhà này, biết cũng không sao. Khu phòng đó trước đó là phòng ngủ của gia đình chú Lâm, bạn thân của ba." Nói xong mới sực nhớ ra, mình đang giận cô chờ cô hạ mình xin lỗi và dỗ dành kia mà. Như thế nào người ta vừa hỏi đã quên mất mà nhanh mồm bắt chuyện rồi? Đúng là không có tiền đồ! Đáy lòng Tuyết Vũ run lên, không hề quản tới sự hờn dỗi con nít kia. Hắn vậy mà lại nói thật. "Kể tôi nghe chút đi." Lục Thần Hạo lần nữa không thắng nổi sự quyết tâm ban đầu, hẳng giọng: "Ngôi nhà này vốn là của nhà chú Lâm. Ba chỉ trông coi hộ mà thôi. Trước đây nó không rộng như vậy, chỉ có khu phòng ngủ của nhà chú Lâm và một nửa phòng khách dưới kia thôi." Ừ thì tuy rằng cô không nói xin lỗi, nhưng cô cũng đã chủ động mở miệng bắt chuyện với anh trước rồi, như vậy cũng được tính là cô biết lỗi đi. Anh là đàn ông, không nên tính toán chi li. Có người tự nhủ! Nội tâm Tuyết Vũ gào thét. Trông coi hộ? Nói dễ nghe nhỉ? Chứ không phải là do toàn bộ tài sản ba cô đã chuyển hết qua tên cô, lão già súc sinh đó không làm gì được mới lấy cái lí do này để che mắt thiên hạ sao. Cô chớp mắt, vờ ngây ngô hỏi: "Vậy giờ gia đình chủ ấy đâu rồi?" "Mất rồi!" Lục Thần Hạo hạ giọng, mang theo cảm xúc tưởng nhớ cùng tiếc nuối. Tuyết Vũ sững người. Lục Thần Hạo hắn đang thương tiếc cho ba cô? Không phải. Chắc chắn hẳn đang diễn kịch thôi. Đinh ninh là thế, cô tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc: "Mất rồi? Cả nhà sao?" Lục Thần Hạo không nghi ngờ gì, thở dài: "Mười sáu năm trước, gia đình chú Lâm bị kẻ thù sát hại chỉ trong một đêm, trừ cô con gái lớn ra không ai thoát được. Khi ba tôi đến thì đã muộn rồi." Bàn tay Tuyết Vũ giấu trong tay áo khoác măng tô âm thầm xiết chặt. Cái gì mà kẻ thù? Cái gì mà ba hắn đến thì đã muộn. Kẻ sát hại cả nhà cô chính là lão già ác nhân của hắn, người mà ba cô coi là anh em tốt, là tri kỉ đấy. Lục Bạch Văn, đồ lòng dạ lang sói đó vậy mà lại đổi trắng thay đen như vậy. Ông ta tưởng nói dối tráo trở như vậy, đội cái lốt người bạn tốt giữ lại mấy căn phòng ngủ đó thì có thể che được mắt người đời. Ông ta quên, cô vẫn còn sống ở đây à. Một ngày nào đó, cô sẽ cho cả thế giới biết, Lục Bạch Văn thực tế là một kẻ sát nhân tay dính đầy máu tuoi. Tuyết Vũ hận không thể hét vào mặt Lục Thần Hạo những suy nghĩ này ngay lập tức. Phải kiềm chế thắt cả tim gan, cô mới có thể giữ được bình tĩnh. "Tiếc nhỉ. Gia đình chú ấy thật bất hạnh." Cô chẹp miệng. Trái tim lại rỉ máu. "Đúng vậy, chú Lâm là một người tốt bụng, rất tài giỏi. Không ngờ.." Lục Thần Hạo cất giọng hoài niệm. Anh đã từng gặp chú Lâm vài lần, mỗi khi ông đến Macau công tác, đều ghé nhà anh chơi. Mỗi lần tới, chú Lâm đều mang quà cho anh em nhà anh. Ấn tượng của anh về chú Lâm chính là, một người đàn ông chu đáo, cẩn thận, giàu lòng thương người, đặc biệt rất phong độ, quyền uy. Thần tượng Lục Thần Hạo theo đuổi không phải ba mình, mà chính là chú Lâm. Từ sau khi biết chú Lâm, anh đã ước, sau này lớn lên sẽ giống như ông ấy, oai phong, thành đạt, chỉ cần nói một tiếng, không có ai dám không nghe, dang tay vá trời, đứng ở đâu cũng đều đặc biệt. Đáng tiếc, thuyền cao sẽ đón sóng lớn, nhân tài sẽ bị tiểu nhân hãm hại. Khi biết ông đã mất, anh thật sự rất buồn, còn buồn rất lâu. Tuyết Vũ nhìn biểu cảm hiếm có trên mặt Lục Thần Hạo, khinh bỉ càng sâu đậm. Cô cất giọng thăm dò: "Anh đã từng sống chung với gia đình chú ấy sao?" Nghe có vẻ như hắn cũng biết ba cô. "Không. Sau khi gia đình chú Lâm gặp chuyện, ba tôi nhận ủy thác của chú Lâm tiếp quản công ty Hải Vận, ông mới đón mẹ con tôi về đây sống." Ngày xưa, ba mẹ anh kết hôn ở Macau, sinh sống làm việc ở đó luôn. Mãi tới khi chú Lâm và ông lại nhau, cùng mở công ty, ông mới cùng về nước theo chú Lâm, để mẹ con anh sống ở Macau. Ủy thác? Tuyết Vũ thật muốn chửi thề con mẹ nó một phát. Ủy thác cái con cún nhà hắn. Là lão quỷ đội lốt người nhà hắn cướp của nhà cô. "Vậy con gái chú ấy... còn sống không?" Cô vẫn có thể tiếp tục dù vết thương cũ lại rách ra. Cô đau khổ quá nhiều rồi, thêm một lần nữa cũng không sao. "Tôi không biết. Nếu cô ấy còn sống, thì cũng bằng tuổi em." "Vậy sao. Anh đã từng gặp cô ấy?" "Một lần duy nhất. Hồi đó, nhà tôi còn ở Macau, chú Lâm đi công tác có dẫn em ấy đến nhà tôi chơi." Năm đó, Tường Lam mới bốn tuổi. Anh đã lên mười. Lục Thần Hạo vẫn còn nhớ, cô bé Tường Lam đó có khuôn mặt rất dễ thương, ánh mắt lanh lợi, tinh nghịch như pha lê, rất năng động hoạt bát, không sợ người lạ. Bằng tuổi cô, người ta lần đầu đến làm khách sẽ khép nép đứng sau lưng ba, một ly không rời. Còn cô, vừa chào người lớn xong đã xông xáo khám phá mọi ngóc ngách nhà anh. Còn bắt anh làm ngựa để cưỡi, bắt anh đi thả diều, còn đòi anh đi mua kem. Rất nghịch ngợm. Bỗng dưng gặp biến cố lớn như vậy, không biết em ấy đã trải qua thế nào? Chắc là đau khổ lắm! Tuyết Vũ trầm mặc. Cô và hắn từng gặp nhau sao? Sao cô không nhớ gì hết? Mà gặp thì đã sao. Cũng chẳng thể thay đổi được gì cả. Mối thâm thù đại hận này, dù trời có sập xuống, cô cũng phải trả! Không chỉ Lục Bạch Văn, mà cả Lục gia, đều phải gánh chịu! Thấy con gái về, hai ông bà Trần đều vui mừng ra đón. Tuyết Vũ gạt hết mọi ưu tư, ôm lấy bà Trần, nhõng nhẽo: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm." Bà Trần cốc trán cô, mắng yêu: "Ghớm cô. Lớn đi lấy chồng rồi mà còn làm nũng" Tuyết Vũ mặc kệ, vẫn toét miệng cười. Trở về nhà là thoải mái nhất. Ông Trần lắc đầu cười, nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều của người cha dành cho con gái. Ông nhắc: "Được rồi, đứng đứng đây mãi nữa, mau vào nhà đi." "Phải rồi, vào nhà đi. Mẹ có làm món bánh quy La Trinitaine con thích ăn nhất đấy." Bà Trần hồ hởi dắt tay con gái vào nhà. "Thế ạ. Con biết mẹ thương con nhất mà." Nghe có món bánh quy mình thích, đôi mắt Tuyết Vũ lấp lánh sáng ngời, vui vẻ cùng bà Trần vào trong nhà. Ông Trần, Lục Thần Hạo theo sau. Từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu anh thấy cô cười vui như vậy, có chút lạ lẫm, mà cũng cảm thấy rất đáng yêu. Hoá ra, đây mới là con người thật của cô!.