Sự trả thù của mẫu đơn
Chương 26 : Mình cô là đủ rồi.
Trần Khắc Dương không đưa Tuyết Vũ về nhà, chạy xe tới một quán bar cao cấp, kéo cô đi thẳng vào trong khu phòng Vip, Tuyết Vũ không phản kháng, cũng không có gan phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo. Cả đoạn đường, không ai dám cản đường, ngược lại, đám bảo vệ thấy anh còn cúi đầu chào một tiếng: "Cậu chủ, cô chủ."
Bởi lẽ, quán bar này thuộc sở hữu của Trần gia. Kéo Tuyết Vũ vào căn phòng anh hay ngồi, cửa vừa đóng sầm lại, Tuyết Vũ còn chưa kịp thở, hai bên vai đã bị anh túm lấy.
"Nói đi, tại sao không nghe lời anh? Tại sao lại lấy Lục Thần Hạo? Em quên những gì anh đã nói hết rồi sao? Em có biết chui vào hang cọp nguy hiểm thể nào không? Em có nghĩ tới hậu quả chưa, nếu một ngày Lục Bạch Văn phát hiện em có vấn đề, lão chắc chắn sẽ giết em đấy, có biết không?"
Một loạt câu hỏi bay ra vèo vèo tự miệng Khắc Dương, giọng anh hơi mất kiểm soát, không còn bình tĩnh như khi nãy nữa.
Anh vừa xuống sân bay cách đây hơn một tiếng, tính tạo bất ngờ cho cô nên không hề báo trước. Kết quả, người bị bất ngờ lại là anh.
Khi nghe mẹ nói, cô đã lấy Lục Thần Hạo, anh thấy bầu trời như sắp sụp đổ vậy.
Rõ ràng cô biết đó là con đường rất nguy hiểm, tại sao lại vẫn dấn thân vào? Tại sao lại không đợi anh về, anh có thể giúp cô trả thù mà không cần phải dùng cách mạo hiểm này.
Tuyết Vũ bị anh hỏi đến choáng váng, ngẩn ngơ. Cô chưa từng thấy anh mất bình tĩnh như vậy, Khắc Dương mà cô biết, dù trời có sập xuống cũng vẫn ung dung, điềm tĩnh. Cô vốn dĩ đã lường trước anh sẽ giận khi biết mình bị dối gạt, nhưng không nghĩ tới, anh lại giận tới mức này. Cô mím môi, cúi đầu nhận lỗi:
"Em xin lỗi. Việc em lấy Lục Thần Hạo không nói với anh là em không đúng. Nhưng mà, không vào hang hổ, sao bắt được hổ đây? Đây là cách tốt nhất, nhanh nhất để em lấy lại công ty và trả thù cho ba mẹ. Em đã đợi mười sáu năm rồi, em không muốn đợi thêm nữa."
Bây giờ cô đã dần lấy được sự tín nhiệm của Lục Bạch Văn rồi, đoạn đường để lấy lại Hải Vận đã rút ngắn đi một đoạn, sẽ rất nhanh thôi, kế hoạch của em sẽ thành công. Trần Khắc Dương không cho là vậy:
"Đâu phải chỉ có mỗi cách này, chúng ta có thể nghĩ ra cách khác mà, Tuyết Vũ, nghe lời anh, hãy rời khỏi Lục gia đi, anh sẽ giúp em trả thù mà không cần phải luồn cúi trước mặt đám người khốn khiếp đó. Chỉ cần em muốn, ngày mai anh có thể san phẳng Lục gia, lấy công ty trả lại cho em."
Trần gia bây giờ có thể nói là dù quyền lực hay tiền bạc đều hơn Lục gia một chút, nếu đánh một trận sống còn, Trần gia chưa chắc sẽ thua. Cần gì cô phải tự làm khổ mình như vậy, việc cô giả lấy Lục Thần Hạo vốn là một hạ sách trong hạ sách.
Mà nếu không thắng, anh thà chết cũng không để cô ẩn Tuyết Vũ kinh hoàng, lắc đầu:
"Không, anh Hai. Anh không được làm vậy. Em không muốn anh vì em mà tay dính đầy máu tanh. Chuyện này là của một mình em, em muốn tự mình trả thù lấy. Anh không được can thiệp vào."
Chính vì cô biết anh sẽ làm như vậy nên mới bảo ba mẹ giấu, không cho anh biết đấy. Ơn Trần gia cưu mang, nuôi dưỡng, dạy dỗ cô, cô còn chưa báo đáp được, sao có thể để người thừa kế duy nhất của Trần gia vì chuyện riêng của cô mà để rơi vào nguy hiểm được.
Chuyện trả thù này để một mình cô làm là được, không cần phải kéo theo nhiều người, liên lụy tới những người không liên quan. Nếu có chuyện gì, một mình cô chịu là đủ rồi.
Trần Khắc Dương đanh mặt: "Cái gì là chuyện riêng? Chả lẽ em không coi anh là người nhà sao?"
"Ý em không phải vậy. Anh hiểu ý em mà, đúng không? Anh là người anh trai em yêu quý nhất, sao em có thể để anh làm chuyện giết người phóng hỏa được. Em không cho phép tay anh dính máu nếu không phải tình huống bắt buộc. Nếu anh có chuyện gì, ba mẹ phải làm sao? Nếu anh thật sự coi em là em gái, vậy thì anh chỉ cần ở phía sau ủng hộ em là được rồi.
Em cũng không phải cô nhóc bảy tuổi năm xưa ăn hại, bất lực, em giờ đã lớn, em có đủ khả năng bảo vệ mình. Em tuyệt đối sẽ không để bản thân xảy ra chuyện, anh hãy tin em và ủng hộ em, có được không?"
Trần Khắc Dương còn muốn nói, nhưng cuối cùng lại biến thành tiếng thở dài, bất lực:
"Được rồi, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với anh trước đấy, không được giấu anh nữa, biết không?"
Đôi mắt đen long lanh ánh nước, Tuyết Vũ mím môi, gật đầu:
"Em biết anh Hai thương em nhất mà. Anh yên tâm, có chuyện gì em sẽ nói anh đầu tiên."
Trần Khắc Dương đau lòng, lấy khăn giúp cô chấm giọt nước bên hốc mắt:
"Còn Lục Thần Hạo, hắn đối xử với em thế nào? Không làm gì quá đáng với em chứ?"
"Không có. Bọn em có một thỏa thuận nước sông không phạm nước giếng, không ai đụng chạm ai, chung sống hoà bình."
Trần Khắc Dương gật đầu: "Vậy thì tốt. Nếu hắn dám đối xử tệ bạc với em, phải nói anh biết, anh sẽ thay em dạy dỗ hån."
Tuy không thể ra tay chém giết, nhưng lấy danh nghĩa anh Vợ dạy dỗ em rể thì quá được.
"Cái này anh không cần lo, nếu hắn dám làm gì em, em sẽ tẩn cho hẳn trước. Anh quên em đai đen Karatedo hả." Cô khổ công học võ mười sáu năm mà còn để Lục Thần Hạo đè đầu nữa thì chẳng phải có lỗi với bản thân lắm sao.
Trần Khắc Dương không nói gì, từ từ kéo cô vào lòng, giấu đi ánh mắt đầy xót xa, lo lắng.
Làm sao anh có thể không lo được đây. Đừng tưởng nhìn bề ngoài Lục Thần Hạo vô hại như vậy, nhưng thực tế hắn với Lục Bạch Văn không khác nhau là mấy, thủ đoạn tàn ác, ra tay tuyệt tình, máu lạnh tàn nhẫn. Những người phản bội hắn, tuyệt đối không có kết quả tốt.
Nếu một ngày, chẳng may hắn phát hiện ra thân thể của Tuyết Vũ, chỉ e hắn sẽ xử không thương tiếc.
Lục Thần Hạo không biết mình bị sao nữa, rõ ràng nói sẽ cùng với Tư Linh, vậy mà lúc tới nơi lại không muốn lên nữa, kêu tài xế chạy xe về nhà. Về rồi, hỏi giúp việc mới biết Tuyết Vũ chưa về.
Chưa về? Một nam một nữ đi chung lại chưa về nhà, vậy thì đi đâu?
Chắc chắn là tìm nơi nào hú hí với nhau rồi. Mợ nó, bảo không thích anh hoá ra là thích thẳng cha đó rồi. Hắn là thằng nào? Đẹp trai tài giỏi giàu có hơn anh sao? Anh lôi điện thoại ra gọi cho cô lần nữa, nhưng vẫn là ò í e.
Còn chưa mở nguồn cơ đấy.
Anh điên người, ném luôn điện thoại vào tường, nhưng điện thoại được dán cường lực chống va đập, không bị làm sao cả, màn hình vẫn sáng trưng như muốn trêu ngươi anh.
Lục Thần Hạo bực, điện thoại tốt quá cũng không nên. Anh đi nhặt nó về, gọi cho người khác. "Cậu đi tra xem tối này thiếu phu nhân đi cùng ai. Một tiếng sau không có kết quả, ngày mai đừng để tôi thấy mặt nữa."
Bên kia run sợ dạ dạ mấy tiếng liền, vội vàng đi làm việc. Nghe là biết vợ chồng cậu chủ có chuyện rồi, đáng sợ quá. Lục Thần Hạo vừa cúp máy, đã nghe thấy tiếng xe hơi dừng bên ngoài cổng. Anh đi tới sát lan can ngoài ban công, thấy rõ người xuống xe trước mở cửa xe là một tên đàn ông mặc đồ vest lịch lãm nhé, còn người xuống sau, đích thị là cô vợ hào môn của anh rồi.
Trần Tuyết Vũ!
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
17 chương
48 chương
72 chương
69 chương
148 chương
81 chương