Sau khi thảo luận bất thành, hai bên xảy ra xung đột ngày càng nghiêm trọng. Cứ để như vậy thì có lẽ sẽ phải thật sự rút kiếm đánh nhau. Cuối cùng cũng có người lên tiếng. - Các ngươi có lật tung cả Lục Sơn cũng không tìm thấy sư tôn của ta đâu ! - Ngươi là ai ? __ Một người nghi hoặc hỏi. - Ta là đệ tử của sư tôn ! __ Tần Thiên trả lời. - Sư tôn nào cơ ? - Thế các ngươi đang tìm ai thì đó là sư tôn của ta ! __ Tần Thiên trợn mắt. Bố tổ sư cái bọn ngu, không có học thức. - À, vậy sư tôn ngươi đi đâu rồi ? __ Không ở trong môn phái thì chắc là đi lịch luyện đâu đó, dù sao nghe nói đó mới chỉ là một hài tử. - Sư - tôn - ta - đi - lấy - Chồng - rồi ! Các ngươi có tìm thì đến nhà chồng người ta mà tìm ! Cuối cùng cũng kết thúc bằng một câu như vậy đấy. Nhóm trưởng lão của các môn phái lúc đi thì hết hình lúc về hết hồn. Tần Thiên trong não kêu gào : Cháu bán chú rồi ! Cháu bán chú rồi a ! Ngàn vạn lần chú phải bình an vô sự aaaa !!! … Tại hoàng cung Thánh quốc, phượng nghi cung. - A…a, ngươi dừng… dừng… vẫn chưa xong ư… Cơ Hàn mặc kệ Lăng Xuyên nói cái gì, thân vẫn theo bản năng di động kịch liệt. Trong đầu thì nghĩ : Sao vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì, trẫm yếu quá hay sao ? Vẫn chưa có hài tử, phải nhanh chóng sản xuất ! Lăng Xuyên hiện tại đã bật khóc nức nở, tóc tai ướt đẫm vì mồ hôi và nước mắt. Cơ thể không đâu là không lành lặn. 5 lần rồi, 5 lần rồi đấy, sao vẫn còn tiếp tục ? Y sắp không chịu được nữa rồi. Sau khi một dòng ấm nóng chảy vào trong bụng, Cơ Hàn cũng chịu dừng lại. Hắn ôm y vào lòng đi vào dục trì, tắm rửa kì cọ hết vật ô uế trên người. Nhưng mà sờ sờ nắn nắn làn da mịn màng, hắn lại cứng. Quyết không để mình bị thiệt, hắn lại tiếp tục. - A… hỗn chướng… a… Giọng y bây giờ cực kì khàn, nói ra chỉ như muỗi kêu. Hai người ở trong dục trì lăn lộn một hồi, cuối cùng cũng kết thúc. Hôm sau, Lăng Xuyên bệnh. Cơ Hàn thấp thỏm thấp thỏm ngồi bên cạnh giường, gương mặt nhăn nhó như sắp khóc tới nơi, như một hài tử làm sai sợ bị trừng phạt. Nhìn người đang sốt nằm trên giường, hắn sờ sờ tóc, gãi gãi đầu như muốn gãi trọc đầu mình. Trẫm hình như quá mạnh tay thì phải, làm sao đây làm sao đây ? Sư tôn có đập trẫm không, sư tôn có giết trẫm không ? A… phải đi mua quà xin lỗi mới được. Nhưng trong hoàng cung cái gì cũng có, kim ngân tài bảo chắc sư tôn không cần đâu… Ngồi trước giường bệnh, vị bệ hạ này đang sầu bi khổ não vì không biết nên dùng quà gì đến xin lỗi. Lăng Xuyên mơ mơ màng màng, y đã tỉnh nhưng vì cơn sốt nên đầu rất đau, cả người cũng ê ê ẩm ẩm. Biết có người ngồi bên cạnh y cũng chẳng thèm để ý, quay phắt lưng về phía hắn. Lơ hắn luôn. Giám làm ta đến bệnh, lần này xem ngươi làm thế nào ! A… giận rồi giận rồi ! Làm thế nào bây giờ làm thế nào bây giờ ? Sư tôn giận rất khó dỗ a. - Sư tôn… __ Cơ Hàn mang theo giọng mũi gọi gọi. Gi, này là sắp khóc đúng không. Y bị đau y bị bệnh y còn chưa khóc )) hắn dựa vào đâu mà đòi khóc. Hắn dựa vào đâu a… Bởi vì giận dỗi, cho nên Lăng Xuyên từ chối Cơ Hàn bón thuốc bón đồ ăn cho mình. Đến tối thì đạp hắn xuống giường không cho ngủ cùng. Mặc dù y cũng chả biết y kiếm sức đâu ra mà đạp hắn nữa. Một khi Lăng Xuyên bệnh, là bệnh đến 10 ngày nửa tháng. Nửa tháng sau rốt cuộc cũng khỏi bệnh. Lăng Xuyên gầy đi một vòng (( Cơ Hàn đưa y sang bàn ngồi, sau đó từ trong giới chỉ lôi ra rất nhiều thứ. Hắn đã đi dạo một vòng trong thành, thấy có cái gì ăn ngon hay đồ chơi thú vị đều mua hết về. Kẹo hồ lô, đồ chơi bằng đường, bánh bột, kẹo kéo, trống lắc, chong chóng, diều, mặt nạ, quạt, trâm cài tóc, ngọc bội, đèn lồng, tượng đất, mấy convật làm bằng trúc nhỏ nhỏ xinh xắn… nói chung là tạo thành một ngọn núi nhỏ. Lăng Xuyên : Đây là… lấy lòng ? Cơ Hàn ngồi mãi không thấy y đụng vào bất cứ thứ gì, trong lòng càng hoang mang. Hắn đẩy đẩy gói bánh sang một chút, thấy y vẫn chưa có động tĩnh lại đẩy đẩy một chút cho đến khi đẩy đẩy đến tay y thì thôi. Mắt thì nhìn chằm chằm vào bàn tay ngọc ngà không một động tĩnh. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đẩy đẩy kẹo hồ lô sang, sau đó lại đẩy đẩy đồ chơi làm bằng đường. Bây giờ y mới nhìn kĩ, đồ chơi làm bằng đường là hình của y. Có vẻ nghệ nhân này rất khéo tay. Hắn còn cầm cái trống lắc mà trẻ con hay chơi lên lắc lắc mấy cái sau đó đẩy sang tay y. Phì… Lăng Xuyên phì cười, y cảm thấy, tên này hình như ngày càng thú vị. Cơ Hàn kinh ngạc nhìn nụ cười hiếm có này của y. Đột nhiên cảm thấy một trận xuân về hoa nở. Mĩ nhân trước mắt, môi nhếch lên một độ cong hoàn mĩ, đôi mắt phượng chứa đầy ý cười. Chính là nụ cười mang theo gió xuân khiến bất kì ai nhìn thấy cũng phải sụp đổ. Hắn cảm thấy thật may mắn vì mình là người duy nhất có thể thấy được trọn vẹn nụ cười của mĩ nhân như bước từ trong tranh ra. Cơ Hàn ngắm mãi không thấy chán, mặt tự nhiên nóng lên, mũi hình như nong nóng. Sau đó thấy vẻ mặt thoáng ngạc nhiên của người đối diện thì hắn trì độn, nghiêng nghiêng đầu không hiểu chuyện gì. Lăng Xuyên lại phì cười tiếp, vì không muốn để mình thất thố nên y đã gục mặt xuống bàn, mặc dù vậy nhưng vai y vẫn run run… này là phải rất rất cố gắng nhịn cười. Thằng nhóc to xác trước mặt, mặt tự nhiên đỏ lên kéo đến tận mang tai tưởng chừng như sắp chín, đầu bốc khói, mũi chảy ra hai hay đường đỏ đỏ dần dần đi xuống. Vẻ mặt ngốc nghếch trì độn nghiêng nghiêng đầu nhìn vô cùng đần độn. Thậm chí vệt máu còn theo độ nghiêng của đầu mà chảy lệch đi. Này bảo sao không buồn cười cho được. Cơ Hàn cảm thấy không đúng, quyệt mũi mình một cái thấy tay toàn máu. Mắt mở to, lúng ta lúng túng mà lấy khăn lau máu đi. - Ha ha ha… Cơ Hàn nhìn ngươi ngu quá ! - Ách… ngu… ngu… sư tôn nói… nói gì cũng đúng ! __ Hắn mặt nóng phừng phừng, đầu bốc khói nghi ngút. Thậm chí không biết từ đâu chui ra một chỏm tóc ngốc trên đầu trông càng thêm ngốc. Lăng Xuyên tò mò hỏi : - Ấy, ngươi từ khi nào có cái này ? __ Lại còn rất hứng thứ mà đưa tay sờ sờ nghịch nghịch. - Cái… cái gì cơ ? __ Hắn đưa tay sờ trên không trung, đúng là bắt được một chỏm tóc thật. Vẻ mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì sảy ra. Có lẽ do nửa tháng nay hắn gãi đầu nhiều quá nên nó mọc lên… chắc là vậy. Lăng Xuyên thì cảm thấy rất thích thú với chòm tóc mới lạ kia, cảm xúc gì của Cơ Hàn đều bị chỏm tóc kia bán đứng. Y vừa cắn đồ chơi làm bằng đường vừa nghịch chỏm tóc kia như một món đồ chơi thú vị. Mà Cơ Hàn thì lại rất hoan nghênh. Cảm thấy sư tôn không giận hắn nữa, chỉ cần không giận hắn nữa thì sư tốn muốn gì đều được. Hắn cười cười, nhưng không phải nụ cười làm điên đảo chúng sinh, mà là… - Ngươi cười cái gì ? Nhìn ngốc chết ! A… cuối cùng cũng lấy lòng thành công !.