Sư tôn của ta là một tiểu hài tử
Chương 142
Sau khi biết được tin độc có thể giải, Lăng Xuyên cùng Thất Sát rất vui.
Hai người luôn phải đấu tranh với độc dược lâu như vậy, tưởng chừng như không còn cơ hội có thể sống tiếp.
Nhưng mà người đó nói y đến để giải độc cho hai người, làm cho cha con họ có thêm hi vọng.
Hi vọng mình không phải rời xa thế giới này, không phải rời xa người mình yêu thương nhất.
Cho dù có là lừa gạt thì bọn họ cũng chấp nhận tin.
Vì ngoài người đó ra chẳng ai có thể giải độc cho họ cả.
Lộ Bạch là tên của y, cơ thể nhiều năm bị tra tấn từ lâu đã khô quắp, có thể giữ được hơi tàn và chạy được tới đây là may mắn lắm rồi.
Tĩnh dưỡng nhiều ngày cùng với được dùng thuốc tốt coi như đã khá hơn nhiều.
Lăng Thịnh Nam muốn để y khỏe hơn rồi mới nghĩ đến việc giải độc.
Nhưng y đợi không được.
Mỗi thời mỗi khắc y nằm trên giường đều tràn ngập sự lo lắng cùng sợ hãi.
Chỉ muốn nhanh nhanh đi cứu người kia của mình.
Sau khi lần lượt bắt mạch cho Lăng Xuyên cùng Thất Sát.
Y kê ra hai đơn thuốc cho mỗi người.
Thuốc này uống vào là để cơ thể hai người thích ứng trước.
Vì quá trình giải độc rất đau đớn, có chuẩn bị trước sẽ đỡ được phần nào.
Vì độc trong người Lăng Xuyên nặng hơn, đã đến giai đoạn cuối nên sẽ ưu tiên giải độc cho y trước.
Quá trình chi làm 3 giai đoạn.
Giai đoạn 1: Ngâm thuốc - trâm cứu - vận công ép độc.
Giai đoạn 2 và 3 cũng như vậy. sau cả 3 giai đoạn thì chỉ cần uống thuốc là có thể loại bỏ tàn dư của độc dược.
Quá trình rất đau đớn, cả quá trình Cơ Hàn đều đứng bên cạnh y, chỉ cần y rên lên một tiếng là hắn lại sốt sắng.
Tay hắn nắm chặt tay y, một tay cầm khăn lau mồ hôi trên mặt y vì đau mà tiết ra.
Hắn chả thể chịu đau thay y, chỉ có thể ở bên cạnh làm động lực cho y mà thôi.
Nếu lần một gần như rút cạn nước mắt của hắn thì lần cuối cùng chinh là lấy luôn cái mạng của hắn rồi.
Hắn lo đến nỗi ngồi đơ một chỗ cả ngày.
Hai tay bọc lấy bàn tay gầy gò nhỏ nhắn, mắt đăm đăm nhìn gương mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền vì đau mà nhăn nhó nọ.
Nếu không phải biết tuổi tác thật của y thì hắn cũng tưởng là y chỉ mới 15 tuổi.
Y không lớn được nữa, thân thể thiếu niên gầy gò mà ốm yếu bị độc hành hạ lại như chỉ còn da bọc xương.
Khi nào Lăng Xuyên chưa tỉnh thì khi đó Cơ Hàn vẫn ngồi đơ ở đó.
Lộ Bạch chứng kiến cả quá trình cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.
Mà nhiều hơn là những dòng cảm xúc phức tạp.
Nhìn thấy họ như vậy y lại nhớ đến người kia, không biết người nọ sống hay chết.
Liệu có đợi được y tới không nữa.
Cứu người kia quan trọng, nhưng cứu hai người nơi này cũng quan trọng.
Y không dám tưởng tượng nếu nhìn thấy người mình yêu thương nhất ra đi ngay trước mắt thì sẽ là tràng cảnh gì.
Bởi vì, y sợ, mình cũng sẽ phải gặp phải tình huống đó không xa.
Đợi đến lúc Lăng Xuyên tỉnh thì đã là ngày hôm sau.
Cơ Hàn vẫn ngồi như vậy mãi cho đến khi y tỉnh.
Lăng Xuyên nhìn gương mặt bơ phờ phóng đại của hắn thì hơi giật mình.
Mấy lần trước cũng có như vậy đâu.
Lần này mắt của hắn tuy nhìn đăm đăm y nhưng lại không có tiêu cự, một mảnh trống rỗng.
Lăng Xuyên giật mình ngồi dậy, nhưng vì đau đớn mà nhăn mặt lại.
Y muốn rút tay mình ra nhưng không được, bàn tay bị hắn nắm đến tê cứng cả ra rồi, chả còn nghe có cảm giác gì.
Y sờ một tay cử động được lên mặt hắn.
Sau đó nhẹ nhàng gọi.
- Cơ Hàn !
Gọi lần một không phản ứng, y gọi lần hai, lần ba mới thấy mắt hắn nhúc nhích.
Cơ Hàn há miệng, mấp máy môi sau đó nói.
- Sư tôn, người tỉnh rồi sao ?
Lăng Xuyên lúc này mới an tâm.
Y sờ má hắn, sau đó xoa xoa đầu hắn nhẹ giọng nói.
- Ừm, ta tỉnh rồi ! Ngươi bị sao vậy, tay ta tê cứng rồi.
Cơ Hàn lúc này mới phát giác ra được mình vì quá lo lắng mà nắm tay y lâu như vậy.
Nhưng hắn cũng chả biết là đã qua bao lâu.
- Sư tôn, trời tối rồi sao ? Sao lại không đốt đèn ?
Lăng Xuyên nghe xong, nhìn bên ngoài cửa.
Mặt trời từ cửa sổ chiếu vào sáng chói, đã gần đốt đến mông hắn mà hắn còn bảo trời tối.
Y nhận ra không ổn ở đâu.
- Cơ Hàn, không nhìn thấy gì sao ?
Cơ Hàn lắc lắc đầu.
Lăng Xuyên mím môi.
Tên này… mù rồi.
Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác có người lo quá hóa mù thì phải làm biểu cảm gì bây giờ, online chờ gấp.
Lăng Xuyên bắt mạch cho hắn, sau đó vạch mắt hắn ra xem thử.
Mạch tượng rối loạn quá, tên này có phải quá lo lắng cho y rồi hay không.
Bóng ma tâm lí gì vậy, khó hiểu ghê.
Với cái tình trạng này thì chỉ có thể để cho hắn tự khỏi thôi, chứ uống thuốc thì cũng chỉ để cho no bụng.
Cơ Hàn sau một lúc cũng đã biết mình bị thế nào, hắn xó chút sợ hãi, sợ sau này không nhìn thấy được gì nữa, không được nhìn thấy y nữa.
- Sư tôn, ta…
Lăng Xuyên xoa xoa đầu hắn an ủi, cúi đầu hôn môi hắn một cái, sao đó là một cái ôm ấm áp.
- Không sao đâu, chỉ là tạm thời thôi.
Vài hôm nữa là khỏi rồi.
Cả người y vẫn còn đau nhức, mệt mỏi mà vẫn phải an ủi cái tên bệnh nhân mới này.
Hầy, còn chả biết ai mới là người bị bệnh đâu.
Y ôm hắn một lúc, hắn cũng ôm lấy y một lúc, môi hắn thả từng nụ hôn xuống mặt y như muốn xin lỗi, sau đó tìm được miệng rồi thì hôn sâu không tha.
Không khí đang ái muội như vậy mà bị tiếng " Ọt ọt ~ " sát phong cảnh.
Từ bụng của Lăng Xuyên, y cảm thấy đói rồi.
Mặt của y hồng chín luôn, nhưng may mà hắn không có nhìn thấy.
Nhưng mà vẫn nghe thấy.
Ai, mặt mũi của tui.
Cơ Hàn hấp tấp đứng dậy, nhưng vì đứng dậy quá nhanh nên đầu đã chọt trúng cằm y, Lăng Xuyên " Oái " một tiếng, sau đó ôm cằm nằm ngửa ra giường.
Đau quá, gẫy răng mất thôi.
Đầu tên này làm bằng sắt à.
Cơ Hàn nghe thấy tiếng y, lo lắng ríu rít.
- Ta không sao, ta muốn ăn cơm.
Ngươi như vậy không thích hợp xuống bếp, nhờ người nấu đi.
- Dạ, ta… ta đi ngay.
Lăng Xuyên thở dài nhìn bóng lưng của hắn, vì chạy nhanh mà hắn bị vấp vào chân ghế, sau đó ra đến cửa lại đập đầu vào cánh cửa, rồi vấp một cái ngã uỵch ra đằng kia.
Hắn lồm cồm bò dậy, đứng một lúc xác định phương hướng rồi mò mẫn then vách tường mà đi.
Lăng Xuyên mắt lăng lăng nhìn trần nhà, mặt xám xịt lại.
Sao y có thể có một đồ đệ kiêm tướng công ngu si như vậy.
Mặt mũi của y bị vứt hết rồi còn đâu.
* Tác giả có lời muốn nói.
Xuyên Xuyên : Nên ly hôn rồi
Hàn Hàn : /Khóc nức nở ôm chân/ Hu hu sư tôn, đừng bỏ Hàn Hàn mà.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
16 chương
73 chương