Buổi chiều tiếp tục vào rừng tìm kiếm, ngoại trừ những thứ buổi sáng tìm được còn phát hiện vài loại rau dại có thể ăn. Tôn Chí Tân nhất thời không có biện pháp dự trữ chúng, chỉ tùy tiện ngắt lấy một ít định buổi tối dùng để thay đổi khẩu vị, còn lại để nguyên ở nơi đó Đến buổi tối khi thợ săn trở về, hầm trữ hàng số một đã nhồi đầy một nửa, hầm số hai vẫn đang được đào. Bởi vì có vũ khí mới là ống thổi tên giúp, thu hoạch của đám thợ săn đều rất phong phú, một đám mang theo con mồi trở về doanh địa đều ưỡn ngực rất là tự hào. Đặc biệt hôm nay tộc trưởng Naaru trở lại, lại có Tiger tộc trưởng của bộ tộc gió biển dẫn dắt bốn người gia nhập đoàn thợ săn, khiến cho năng lực của đoàn thợ săn tăng nhiều, thu hoạch so với bình thưòng nhiều hơn. Chỉ là hôm nay lại phát hiện không thấy tộc nhân hoan hô đón tiếp như mọi khi, mà là ai ai cũng bận rộn, làm những việc giống hoặc khác nhau, ngay cả trẻ con cũng ở bên bờ sông lật rửa đay, giống như một bầy kiến vất vả mà chăm chỉ. “Đây là làm sao vậy ?” Naaru hỏi. Tôn Chí Tân chào đón, nói:“Để dành qua mùa đông. thợ săn Các ngươi vì kiếm thức ăn mà hối hả, chúng ta tự nhiên phải làm tốt những việc khác. Ngươi đừng quản , nếu phái Qigeli tới phối hợp với ta chuẩn bị cho mùa đông, ngươi liền an tâm săn thú, những việc khác trong bộ tộc có ta ở đây. Đi đi đi !ra bờ sông rửa mặt một chút, mang theo Auge nghỉ ngơi, chờ ta làm tốt cơm tối rồi cùng ăn.” Tôn Chí Tân thẳng tính, nghĩ cái gì nói cái đó, một chút cũng không nhìn ra phản ứng của mình tựa như một lão công hiền lành ở nhà, ân cần, vụn vặt, còn lải nhải, quản hết những chuyện đâu đâu, chỉ thiếu điều xỏ cho Naaru vừa về đến nhà một đôi dép lê thoải mái– nếu có, có khi Tôn Chí Tân thật sự sẽ làm như vậy Naaru nghe Tôn Chí Tân nói, trên mặt kìm lòng không được mỉm cười, thỏa mãn nhìn Tôn Chí Tân và một mảnh doanh địa bận rộn . Mệt nhọc cả ngày, khi trở về có người để dựa vào, nấu cơm tối chờ đợi ngươi cùng ăn cảm giác thật tốt, làm cho người ta trong lòng dào dạt ấm áp, mềm mại thành một mảnh. “Ta không mệt. Ngươi thật có khả năng!” Naaru tán thanh, lại nói:“dự trữ được cái gì rồi? mang ta đi nhìn xem.” Hắn kỳ thật đã mệt chết đi , nhưng hắn muốn đi xem, không chỉ muốn hiểu tình huống, mà dùng hành động cổ vũ cố gắng củaTôn Chí Tân. Tiger liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, vì chuyện đêm qua còn có chút không tự nhiên. lại nghe Tôn Chí Tân và Naaru tùy ý thân mật đối thoại, không khỏi dâng lên một trận ghen tị, ánh mắt nhìn về phía Tôn Chí Tân lại nhiều thêm chút gì đó khang khác. Thấy Tiger trong lòng vẫn có chút khó chịu, Tôn Chí Tân không để ý đến hắn, dẫn Naaru đi xem hầm dự trữ thứ nhất, hiện tại có một ít khoai sọ, nấm đã phơi khô, dồi. Tiger cũng mặt dày đi theo, độ dày da mặt quả nhiên là cứng hơn hợp kim “Trước đem thức ăn cất giữ ở đây, sau đó tập hợp đem vào sơn động Tiger nói đến.” Tôn Chí Tân nói:“Thức ăn để ngoài sẽ bị hỏng, dùng hầm chứa tạm thời cất giữ là một lựa chọn tốt.” Hai người cẩn thận nghiên cứu hầm chứa, đều công nhận đó là một ý kiến hay. Thực hiển nhiên, thức ăn đã trải qua phơi nắng, sơ chế hoặc là các phương pháp xử lý khác để có thể dự trữ đều cần một nơi cất chứa tập trung như vậy. Vốn không định nói chuyện với Tiger, để Qigeli đến chỗ Tiger đòi người, nhưng Tiger hiện tại đứng trước mắt, không cần vất vả Qigeli. Tôn Chí Tân nhìn Tiger :“Ta cần một người biết đường đến sơn động. Ngươi cho ta một người, cho ta ít hôm để chuẩn bị xong xuôi, ta dự định xuất phát cùng Jigelli đi thăm dò sơn động đó.” Naaru bản năng há mồm phản đối, Tôn Chí Tân nói:“Việc này nhất định phải làm tốt, nếu không mùa đông đến sợ trở tay không kịp. Ngươi cảm thấy mọi người cái gì cũng không biết, cứ thế xông vào ở là xong? sự tình không dễ dàng như vậy. Hơn nữa có Qigeli đã quen dã ngoại, ngươi không cần lo lắng cho an toàn của ta. mà quan trọng hơn là rừng cây nhỏ này đã bị khai thác không ít, tài nguyên chỉ có thế, mà chúng ta để qua mùa đông còn thiếu nhiều thức ăn, công cụ, cho nên phải đem ánh mắt phóng tới những nơi xa hơn.” “Nhưng là……” Naaru còn do dự, không phải hắn xem nhẹ Tôn Chí Tân, mà là xuất phát từ bản năng che chở, thích một người sẽ kìm lòng không được muốn đem hắn chở che dưới cánh của mình, đem bất luận mưa sa bão táp ngăn trở bên ngoài. Tôn Chí Tân liếc hắn một cái:“Ngươi có thể vĩnh viễn đem ta giấu ở trong doanh địa không đi ra sao? thế giới bên ngoài quả thật rất nguy hiểm, nhưng nó thật sự rất mở mang, có rất nhiều thứ chờ đợi được khai quật, còn có rất nhiều kỳ ngộ đang chờ được nắm bắt. Chỉ dựa vào trước mắt, qua không được mùa đông. Đói chết, hoặc là mạo hiểm tìm kiếm cơ hội, Naaru, ta tin ngươi sẽ không thể nào không rõ sự khác biệt giữa chúng ” Tiger nhẹ giọng nói:“Vĩnh viễn thủ một chỗ không được, ta tán thành ý tưởng của Tôn Chí Tân.” Có chút ngoài dự kiến khiến Tôn Chí Tân nhịn không được nhìn hắn một cái, Tiger vội vàng lấy lòng nhìn hắn cười cười, giả thành thật. Tôn Chí Tân đảo cặp mắt trắng dã, không thể không thừa nhận ở một số phương diện Tiger mạnh hơn Naaru, giống câu nói vừa rồi, đã thực tiếp cận với bản chất của đạo lý biết chuyển thì sống, ánh mắt Tiger quả thật xa hơn so với Naaru, vĩnh viễn không cam lòng chỉ bám lấy một mảnh đất. Tiger ủng hộ thực đúng trọng tâm, thái độ của Tôn Chí Tân cũng thực kiên quyết không cho phép cự tuyệt, Naaru rốt cục miễn cưỡng đáp ứng , gọi Qigeli đến hảo hảo dặn dò một phen, nội dung không ngoài nếu Tôn Chí Tân thiếu một sợi lông, hắn sẽ bẻ gãy nốt cánh tay còn lại của Qigeli. Qigeli mặt nghiêm đáp ứng, trong lòng lại không cho là đúng, cái gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn, tộc trưởng quá coi thường năng lực của tất đạt lạp sát a tô. Hắn không phải là kẻ yếu đuối, toàn bộ tộc đều đã bởi vì hắn mà thay đổi. Bữa tối Tôn Chí Tân nấu một ít khoai sọ, vốn hắn không định nấu, bởi vì khoai sọ để được lậu , là thức ăn để qua đông rất tốt. Nhưng nghĩ đến một nhà Naaru ngoại trừ Buku lần trước từng nếm qua, còn lại mọi người chưa được thử qua hương vị của khoai sọ, cho nên mới nấu. Lần này nấu kiểu khác, không phải luộc chín lột vỏ ăn, mà là sắt miếng, cùng với thịt, rau dại đem nấu canh. Nó ngon, còn điền bụng, không thể tốt hơn được nữa.. Lại lấy thịt hôm nay săn về, cắt thành lát, thêm rau dại dùng phiến đá làm rau xào thịt. Hiện giờ trong tay hắn có con dao Thụy Sĩ, có thể đem thịt cắt thành lát cắt, vì thế còn làm ra được món mới. Còn đừng nói, rau dại là vừa hái , tươi mới vô cùng. trộn thịt đảo một cái, quả nhiên là hương khí nức mũi, bản thân Tôn Chí Tân ngửi thấy cũng chảy nước miếng. tiếp theo vẫn là rau dại, dùng nước nấu sôi nhúng một cái là chín, rắc bột nấm khô và nước gừng ép, thêm muối, ăn vào non giòn ngon miệng, phong vị hoang dại mười phần, cũng là một món ngon. Đang muốn đem canh rau khoai bắc xuống, Tiger dẫn theo một người vào làm quen với Tôn Chí Tân. Người nọ là thành viên bộ tộc gió biển, bộ dạng cao lớn khỏe mạnh, tướng mạo đôn hậu, gọi là Tamu, đó là người sẽ đưa Tôn Chí Tân sơn động. Tiger để Tôn Chí Tân làm quen xong, xoay người bước đi. Trải qua sự kiện tối hôm qua, hắn biết Tôn Chí Tân sợ là không có nửa điểm hảo cảm với hắn, mà người này tâm cao khí ngạo, giống như kia báo săn đầu đàn, tuyệt không chịu cúi đầu, tự nhiên là sẽ không tự tước thể diện đứng trước mặt Tôn Chí Tân chọc người chán ghét. Tôn Chí Tân thở dài, vẫn mềm lòng, kêu:“Tiger, chốc nữa nhớ lại đây ăn tối.” Tiger cước bộ dừng một chút, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười cao hứng ngay chính mình cũng chưa ý thức được, hai ánh mắt trong phút chốc liền sáng lên, cảm giác không thoải mái trong lòng cả ngày nhanh chóng biến mất. “Hảo !” Tiger ứng thanh, đột nhiên cảm thấy bước chân đi đường của mình như được gió đưa Bữa tối tự nhiên lại là một trận tranh đoạt, Naaru và Tiger không hợp, cho nên luận võ trên bàn ăn tiếp tục được triển khai, từ đầu cho đến lúc ăn xong hai người không có lấy một giây yên tĩnh, quả thực là chiến ý cuồn cuộn, khí thế thông thiên. miệng ăn , thức ăn trên tay, liền lấy ánh mắt trừng đối phương, hận không thể hóa mắt thành đao trực tiếp đem đối phương chém chết. Tôn Chí Tân học ngoan , tuyệt không chen vào hướng có khói thuốc súng, miễn cho lại bị đạn lạc không có mắt đoạt mạng. lúc Rau dại bưng lên mọi người có chút mắt to trừng mắt nhỏ, không nghĩ thứ giống như cỏ dại này cũng có thể ăn. Sau đó do Tôn Chí Tân yêu cầu đều ăn thử, thực ngoài dự đoán mọi người phát hiện chúng nó hương vị không tệ, nuốt trôi hoàn toàn không thành vấn đề – bởi vì vốn dĩ chờ mong dành cho món ‘cỏ dại’ này không cao, cho nên mới cảm thấy tốt hơn so với trong tưởng tượng. Chỉ là so với Tôn Chí Tân, bốn nam nhân còn lại hứng thú đối với rau dại cũng không lớn như Tôn Chí Tân, bọn họ vẫn thích ăn thịt. Bất quá lúc này điều kiện gian khổ, không có bất luận kẻ nào có thể kiêng ăn. rau dại vốn bởi vì khuyết thiếu nhiều thứ gia vị, chín rồi vẫn đang mang chút vị chát không thể bỏ được hoặc và mùi vị khiến người ta không thích, Tôn Chí Tân nói có thể ăn, mọi người liền đều ăn. Giống Auge, cực không thích ăn rau dưa, nhưng Tôn Chí Tân phân rau dại cho hắn hắn vẫn cau mày nuốt hết vào bụng, mừng đến nỗi Tôn Chí Tân rất muốn sờ hắn hai cái, khen hắn là đứa trẻ ngoan…… Buku thì cái gì cũng không kén chọn, còn rất thích ăn rau dại trộn, bởi vì đây là khẩu vị mới mẻ mà nó cho tới bây giờ chưa từng hưởng qua, trừ bỏ hơi có chút xáp xáp ra, ăn vào cảm thấy vừa giòn vừa sướng miệng, còn ngóng trông bữa sau tiếp tục được ăn. Tôn Chí Tân cảm thấy vẫn là tiểu hắc khuyển nhà mình đáng yêu nhất, rất muốn dùng sức thân hắn. Ngoài ra còn có canh khoai sọ, tất cả mọi người đều thích, loại vị nồng đặc thơm mịn này, uống vào miệng lại có thể nếm ra chất thịt, thật sự là một món quá ngon miệng. Cơm tối qua đi bốn người lớn nhỏ một nhà tất cả đều không chịu đi, rất tự giác cầm bình trúc của Tôn Chí Tân rót nước uống. Tôn Chí Tân lại rối rắm , ủ rũ phát hiện lúc mình làm theo thói quen thời không cũ chỉ làm bốn cái chén, trước mắt bốn người kia mỗi người cầm một cái, chính mình lại không có để dùng…… Cái này gọi là chuyện gì nhi ? rốt cuộc ai mới là chủ lều ? Sau đó đem ra con dao Thụy Sĩ, ngoại trừ Tiger còn có thể nhẫn nại ngồi im, ngay cả Naaru cũng không thể khống chế biểu đạt nhiệt tình thật lớn với nó, nếu thứ này không phải thuộc về Tôn Chí Tân, hắn thậm chí sẽ không biết xấu hổ không cần mặt mũi ra tay cướp đoạt. Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Tiger nửa điểm không đề cập đến chuyện trả dao. Tôn Chí Tân đương nhiên cũng không ngốc tự nhiên nói đến, bị đè rất vinh quang chắc ? chỉ là Naaru cũng không ngốc, trước kia chưa thấy qua thứ này , Tiger đến đây lại có , tự nhiên có thể đoán được là lúc đó mình cướp được người, Tiger nhặt được đồ. Bởi vậy ánh mắt hắn nhìn về phía Tiger lại càng không thoải mái, còn thoáng sinh ra một loại cảm giác nguy cơ, theo bản năng vây Tôn Chí Tân vào trong phạm vi của mình, bức sạch khí tức của Tiger đi. dao Thụy Sĩ tinh xảo, phức tạp làm cho Naaru khó có thể tưởng tượng, nguyên liệu tạo nên nó là kim loại hắn chưa từng biết đến, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy ngoại trừ tất đạt lạp sát a tô trời phái xuống, ai cũng không xứng có được nó . Mà Auge cùng Buku sớm đã ghen tị đỏ mắt, Auge còn có thể tự kiềm chế, Buku sớm đã giống chó Nhật nằm úp sấp trên người Tôn Chí Tân đòi chơi. “Không được !” Naaru đem Buku bám trên người Tôn Chí Tân như keo dán lôi xuống, nói:“Đó là của Zimmer của ngươi!” “Hắn còn không xác định là của ai !” Tiger tà mắt lạnh lạnh nói. Một bên nhìn chung quanh lều của Tôn Chí Tân, hắn còn chưa gặp qua ai có thể đem lều bố trí thành như vậy, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, ngồi xuống rồi sẽ không muốn động đậy nữa. Người như vậy, dựa vào cái gì mà để cho Naaru có được? Hắn hẳn phải đi theo mình mới đúng! Buku cố gắng leo trở lại Trên người Tôn Chí Tân, cầu xin nói:“Zimmer, ta không muốn lấy luôn. Cho ta mượn chơi một lát được khong? chỉ một lát thôi, ta cam đoan không làm hỏng nó.” Naaru trước trừng mắt liếc nhìn Tiger một cái mới quát con trai:“Đó là thứ có thể nghịch sao ? đó là thứ chỉ Zimmer của ngươi mới xứng có được. Toàn bộ những thứ trong bộ tộc cũng không quí giá bằng nó. Không được ngoạn !” Tôn Chí Tân đau đầu vô cùng, bốn vị gia này ăn đói uống đã cũng không chịu đi, ở nơi này làm ầm ĩ, hóa ra lều của mình thoải mái hơn so với lều của bọn hắn sao? lại thấy Auge đứa trẻ không được tự nhiên kia vẫn đỏ hai mắt nhìn chằm chằm con dao Thụy Sĩ trong tay mình không chịu nói, Tôn Chí Tân cuối cùng mềm lòng chịu không nổi khát vọng trong mắt hắn, đưa dao cho hắn, nói:“Cho ngươi mượn tước tên. Dùng xong trả lại ta. Trước nói rõ ràng, là mượn, đừng mơ ta sẽ cho ngươi.” Auge không ngừng gật đầu, nhận lấy rồi lại không biết dùng. Tôn Chí Tân cầm về mở dao ra rồi lại đưa qua, Auger nhận lấy, mới tước một cái liền hai mắt tỏa sáng! quá sắc bén ! Không cần tiêu phí khí lực, một nhát lướt qua ngay cả cảm giác trở ngại cũng không có, phiến trúc đã bị tước xuống. Hưng phấn thích thú xoẹt xoẹt vung tay, hai ba nhát là có thể vót ra một cái nhọn hoắt. So với nó, thạch đao chính là rác rưởi đến không thể rác rưởi hơn! Nhất thời hưng phấn, Auge hăng hái ra sức làm, cuối cùng ước chừng chế được hẳn một bó tên nhỏ, thẳng đến trong tay đã không còn tài liệu để làm mới lưu luyến không rời trả lại cho Tôn Chí Tân. Mà Buku liền thật cẩn thận lấy dao, bắt đầu dùng nó tước nguyên liệu Auge tước bỏ đi, thật cẩn thận sợ cắt phải mình, tựa như đang cầm thần khí vậy……