Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 31 : Cường hôn ?…

Vừa rửa nhót xong, đột nhiên nhìn thấy Bone cầm một cái ống trúc chạy tới, nói:“Zimmer, chúng ta hôm nay bắt rất nhiều trùng trúc, ngươi nói có thể ăn, ăn như thế nào?” Tôn Chí Tân thò đầu nhìn ống trúc vui vẻ. ống trúc trong tay Bone đựng đầy trùng trúc mập mạp, giống nhộng giống toàn thân vặn vẹo, liếc nhìn một cái chỉ thấy một đống lúc nhúc ngọ nguậy ghê tởm. Nhưng Tôn Chí Tân biết, ngoạn ý này nhìn giống giòi bọ làm cho người ta không thích, trên thực tế là mỹ vị, thơm ngon không nói, còn đặc biệt dinh dưỡng, giàu anbumin, axít amin, axít béo, khoáng chất, vitamin, thật sự là thứ tốt, rất thích hợp dùng để nhậu. Tôn Chí Tân không phải nữ nhân, hắn là nam tử phi thường dương cương oai hùng, không sợ côn trùng mập ú dài dài mềm nhũn bò bò trườn trườn, ăn vào miệng một chút bóng ma tâm lý cũng không có. Trước kia lúc đi Nghiêm Trữ du lịch hắn đã từng nếm qua, giá còn đặc biệt đắt, lúc ấy thậm chí ăn chưa được đã miệng. Hơn nữa thứ được ăn ở Nghiêm Trữ là hàng người ta nuôi, nhìn giống như phát dục bất lương, nào được như một đống trong ống trúc của Bone này, hoàn toàn thiên nhiên không ô nhiễm, từng con từng con tất cả đều là màu trắng ngà, cực kỳ mập mạp. Về tiền sử dã nhân ở đây, sợ là càng không có bóng ma tâm lý ăn loại côn trùng ngoại hình đáng sợ này. Lần trước Buku và Lugaoren gặm đầu nai thì Tôn Chí Tân đã lôi hỏng rồi, cảm thấy cho dù là chính mình cũng không thể làm được như vậy. Cho nên suy ra, bọn họ có thể ăn trùng trúc. Không thấy Bone vui vẻ ra mặt kiếm trùng trúc, lại vui vẻ chạy tới hỏi Tôn Chí Tân làm ăn ? Thứ tốt a ! Trong lòng Tôn Chí Tân cao hứng hỏng rồi, bận rộn đun nước sôi, đổ nhộng trúc vào trụng cho chết hết, rồi đổi nước rửa sạch. Sau đó hắn rót mỡ vào trong nồi, đây là mỡ động vật hắn gần đây chế ra, nghĩ thường thường có thể chiên xào hoặc là phi cái gì cải thiện khẩu vị, lúc này vừa lúc lấy đến phi trùng trúc. Trùng trúc vừa cho vào, nhất thời nổ đốp đốp. Từng con béo mập trắng nõn bị mỡ đẩy quay cuồng cả nồi. Thủ pháp chiên mỡ này chưa ai từng thấy qua, mọi người đều cảm thấy có hứng thú vây quanh Tôn Chí Tân đứng nhìn. chóp mũi Khang thổi qua mùi thơm nồng đậm, nhịn không được trên mặt động dung, Zimmer nhà Naaru quả nhiên giống Auge nói, có một tay phương thức chế biến thức ăn thực đặc biệt. Cái thứ kia nhìn qua chỉ là sâu, bị hắn làm như vậy một cái đúng là thơm đến thần kỳ, lường trước hương vị hẳn sẽ rất ngon. Ước chừng khoảng ba phút, toàn bộ trùng trúc đều đã bị nổ thành màu vàng óng hơi ngả nâu. Suy xét đến độ đón nhận, Tôn Chí Tân chiên hơi quá lửa một chút, khẩu vị càng gần với thơm giòn hơi xém, sau đó chắt dầu còn dư ra. Trùng trúc hàm lượng mỡ cao, chiên xong cũng không tiêu hao dầu, ngược lại còn ra nhiều thêm. Lại rắc thêm muối, dùng sức xóc nồi cho muối thấm đều, xong bắc xuống bếp, chỉ đơn giản như vậy thôi. “Đến, thử xem.” Tôn Chí Tân chỉa chỉa trùng trúc chiên trong bát, cảm thấy đây là món ăn mình làm tối nhất từ khi đến nơi này. Bởi vì công đoạn chỉ có phi lên, gia vị cũng chỉ cần muối và hoa tiêu, không có tiêu thì muối thôi cũng được rồi. Nhờ có cách chế biến đơn giản cùng sự tươi ngon nguyên vị mới giúp cho chuyện trở nên dễ làm như vậy. trùng trúc chiên lên không hề mềm nhũn , mà là hiện lên từng khối thịt màu vàng kim, không còn dữ tợn mà chỉ làm cho người ta nổi cảm giác thèm ăn. Mọi người sớm đã mùi hương trong quá trình phi dẫn tới nước miếng bay tứ tung, vừa nghe nói có thể ăn, lập tức xông lên tranh mua. Dã nhân mà, ném hết lễ nghi ăn uống đi, ở nơi này mới không có mấy chuyện đó. Tôn Chí Tân thấy sói nhiều thịt thiếu, vội vàng lấy chén đá cướp một ít để lại cho Naaru. “A yêu ! thật thơm !” Litong ăn miệng đầy sinh hương, chỉ cảm thấy vừa thơm vừa giòn, hơi mang theo một cỗ hương vị xem xém, còn có vị mặn đậm đà, ăn vào miệng đúng là hồi vị vô cùng. “Ngô, ngô !” Buku miệng rõ ràng không rảnh, còn muốn khoe:“Ta nói rồi đi, Zimmer nhà ta làm đồ ăn ngon nhất !” bằng hữu của Auge vừa ăn một bên cảm thán:“Auge, Zimmer của ngươi thật sự là rất giỏi a……” Auge nâng nâng ngực, liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, tiếp tục vùi đầu khổ ăn, trên mặt khó lắm mới khống chế lộ ra bộ dáng kiêu ngạo. Khang thì tại vỗ đùi đại tán:“Ăn quá ngon ! Naaru, khó trách ngươi muốn đem hắn giấu đi, đổi là ta cũng thế ! tay nghề này, ta còn chưa thấy ai có.” cái đuôi của Tôn Chí Tân rất nhanh ngoe nguẩy hướng lên trời, bất chấp mình ăn, cầm chén chạy đến trước mặt Naaru, dùng đũa trúc tự chế gắp mấy con trùng trúc đưa đến bên miệng Naaru, nói: “Há mồm, ta uy ngươi.” đồng tử trong mắt Naaru co rút lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trùng trúc cách miệng mình càng ngày càng gần, trên mặt hơi lộ ra biểu tình kinh cụ chán ghét, lập tức lại ố gắng điều khiển tự khống chế, cười đến bộ mặt vặn vẹo, dùng khẩu khí ôn hòa nhất mà Tôn Chí Tân từng nghe ân cần nói:“Ta không ăn. Ngươi vất vả làm ra, ngươi ăn đi.” Auge giương mắt liếc nhìn Naaru một cái, rồi chôn mặt vào trong bát càng thấp hơn, đã nhịn không được muốn phì cười. Tôn Chí Tân hồn nhiên không nhìn ra, lại đem trùng trúc chiên để sát vào Naaru thêm vài phần, nhíu mày nói:“Cho ngươi ăn thì ăn đi! đẩy qua đẩy lại làm gì ? Ngươi không thấy đám sói đói bên kia cướp lợi hại thế nào sao, được một chút như vậy chục người chia nhau, lát nữa ngươi có muốn ăn cũng ăn không được!” Nhìn trùng trúc ngay tại bên miệng, Naaru rốt cuộc không thể che dấu biểu tình chán ghét của mình, không khống chế được liền quay đầu sang bên nôn khan. Ác ! quá ghê tởm , hắn luôn chịu không được cái loại sâu mềm nhũn lết lết bò bò này, vừa nhìn toàn bộ dạ dày đều ứa ra nước chua, da gà toàn thân muốn tạo phản. Tôn Chí Tân ngẩn ngơ, trong lòng nhất thời liền hiểu được , uồn cười đến hở hết cả răng phụt cười thành tiếng “A ? không phải đâu, Naaru ngươi sợ thứ này ?” “Ai…… Ai sợ ?” “Không sợ là tốt rồi. Ta còn thật lo lắng ngươi sợ ăn không được thứ ngon này.” Tôn Chí Tân lại để sát vào chút, trùng trúc chiên kề đến miệng Naaru. Naaru Đáng thương không tiện bỏ trốn, mà trốn cũng trốn không thoát, ghê tởm ngậm chặt miệng quay phắt đầu đi. “Đến thôi, đến thôi ~ đến, a ~ há mồm, gia uy ngươi.” Tôn Chí Tân biến thân thành ác bá đùa giỡn nam tử đàng hoàng. Tử huyệt đã bị điểm trúng, Naaru cũng mặc kệ , phất tay kêu lên:“Lấy ra! ta không ăn cái này. Ác, ta muốn nôn !” Tôn Chí Tân một bụng ý xấu dí nhộng càng thêm gần, tễ mi lộng nhãn nói: “Sợ cái gì? Chỉ là một loại sâu mà thôi.” “Đừng…… ghê tởm sâu !” Tôn Chí Tân chỉ cảm thấy nghẹn khuất bị đè suốt thời gian qua đang được tận hứng giải tỏa, càng giả nhân giả nghĩa hống Naaru:“Ăn đi, ăn đi, thử một cái, thật sự vừa thơm vừa ngon. Xem những con sâu này, mũm mĩm biết bao !” Naaru nhìn Tôn Chí Tân khuôn mặt càn rỡ tươi cười, sao có thể không rõ chủ ý ác độc của hắn? Đây là đang cố ý ghê tởm hắn. Hắn nhìn hết nổi cái bộ dáng bừa bãi đó của Tôn Chí Tân, quả đúng là nổi giận từ trong lòng, giận nhiều thành to gan, một ngụm cắn xuống mớ nhộng làm cho mình ghê tởm không thôi đó, ra sức nhai hai cái, còn chưa nếm ra hương vị liền một phen ôm lấy cổ Tôn Chí Tân, dùng miệng mình bịt luôn cái miệng đáng giận cứ mãi lải nhải kia của hắn, phun hết thứ trong miệng qua. Bị miệng Naaru áp chế, Tôn Chí Tân ngây người, chỉ cảm thấy môi Naaru không giống nữ tử, nóng bỏng mà nhiệt tình, cũng không mềm mại mà là trong vững vàng mang theo một cỗ hơi thở giống đực cường thế, hung tợn ép ngoài miệng mình lật trở đè nghiến. Lập tức môi bị đầu lưỡi Naaru chọc mở, cái đầu lưỡi ướt át trắng mịn kia liền vươn vào, mớm hết trùng trong miệng hắn qua miệng mình. trong lúc vô tình, đầu lưỡi Naaru đụng phải Tôn Chí Tân , hai người đồng thời cứng đờ, Tôn Chí Tân oàn thân đều tê dại cho không ra phản ứng nào, mắt trừng còn lớn hơn mắt trâu. Naaru lại nếm được ngon ngọt, nhanh chóng phản ứng, đầu lưỡi dày rộng nam tính không dừng lại chút nào quay qua, tìm kiếm đầu lưỡi Tôn Chí Tân dây dưa. Thẳng đến đầu lưỡi Naaru xoát qua từng góc miệng Tôn Chí Tân, kích thích đến đuôi xương sống của hắn tê dại như có một luồng điện chạy qua, Tôn Chí Tân mới ý thức được một vấn đề rất không xong: Mình bị cường hôn, đối phương là một gã đàn ông, lại còn ngay trước mặt rất nhiều người………… Tôn Chí Tân đại quẫn, lại không thể công khai trước mặt nhiều người như vậy diễn võ, càng sợ sử dụng bạo lực sẽ làm tổn thương thêm Naaru đang bị thương, gấp đến độ ngô ngô gọi bậy, ra sức đẩy bờ ngực của hắn. Naaru vẫn là lần đầu thưởng thức tư vị hôn môi, làm sao đồng ý buông ra? chỉ cảm thấy trong đầu hồn độn thành một mảnh, miệng giống như bạch tuộc hút lấy miệng Tôn Chí Tân, chụt chụt thành tiếng. Trùng trúc có vị thế nào hắn không cảm nhận được, nhưng thật ra lại nếm được miệng của Tôn Chí Tân ngon ngọt vô cùng, làm cho hắn muốn ngừng mà không được. Đột nhiên, trong lều có thể nghe được cả tiếng kim rơi, chỉ có thể nghe thấy tiếng chụt chụt đáng sợ do bạch tuộc quái thúc thúc ra sức hút vào. Tôn Chí Tân chỉ cảm thấy miệng mình bị đầu lưỡi thô lỗ của Naaru toàn thân đều dâng lên một cỗ khoái cảm làm cho người ta bất an. Dưới tình thế cấp bách loạn đẩy Naaru, lại sờ được đầu ngực nổi lên trên ngực hắn, tim xốc một cái, nhắm ngay cái thứ hình hạt kia ra sức nhéo mạnh. “Ôi !” Naaru kêu một tiếng, rốt cục buông miệng Tôn Chí Tân ra. miệng Tôn Chí Tân được tự do, nhanh chóng mở mồm to hít vào mấy hơi. Không biết thế gian có cách nói thiên tài hôn môi hay không, kỹ thuật hôn mà hắn vốn tự cảm thấy cũng không tệ lắm lúc đối mặt với Naaru một chút tác dụng cũng không có, bị cường hôn đến gần như hít thở không thông. Nhìn lướt qua Naaru, thấy ánh mắt hắn sâu thẳm, bao hàm nồng đậm tình dục, váy da thú bên hông đã kiêu ngạo cao cao dựng lên. Lại nhìn những người khác, toàn bộ đều vẻ mặt khiếp sợ há mồm trợn mắt. Khang sư phụ miệng há hốc, nước miếng cũng đã theo khóe miệng rộng chảy tràn ra bên mép. Tuy rằng trong lòng có một vạn ý niệm trong đầu kêu gào muốn chạy trốn, Tôn Chí Tân cuối cùng vẫn không chạy, cũng không lấy đao chém Naaru, mà là trấn định nhoẻn miệng cười:“ cò đầu bạc hấp muối đã chín, ai muốn ăn ?” nhân sĩ xuyên qua cường hãn Tôn Chí Tân, nhất định phải đỡ được hết. Khang sư phó ngẩn ngơ, sụp một tiếng cố sức hút nước miếng trở về, xoay người cất tiếng cười to. Auge đem mặt chôn trong bát, sớm đã cười đến rút cơ. Tôn Chí Tân ỗn độn trong gió, mặc kệ bộ mặt vặn vẹo, cố gắng chống đỡ:“Ai muốn ăn ? ân ?” cò đầu bạc hấp muối tỏa ra hương thơm độc hữu, ngay cả lớp bùn phủ khắp thân nó cũng chặn không được mùi này. Tôn Chí Tân đem cò đầu bạc hấp muối đã làm tốt ở trong lửa lấy ra, nhẹ nhàng lăn lộn đập đập trên mặt đất, bỏ lớp vỏ bùn ở mặt ngoài đi, lộ ra thịt cò đẫm mỡ bên trong. tính cách người tiền sử không khách sáo như người hiện đại, mọi người cười Tôn Chí Tân và Naaru một trận xong liền đem lực chú ý chuyển lên thức ăn, lúc này nhìn một đám vỏ bùn bị cắt, lộ ra thịt chim trắng nõn như tuyết bên trong, toàn bộ lại lóe ra ánh mắt như Thao Thiết lúc trước. Cò đầu bạc trong thân nó đã có chất thịt non mịn ngon lành, hàm lượng mỡ cũng có vẻ cao, đem bọc bùn trộn muối ném đến cạnh lửa hấp chín, mỡ sẽ chống lớp vỏ lên, nhẹ nhàng lăn lộn vỗ vỗ một chút là có thể hoàn toàn lột xác, lớp bùn đã bị hơi nóng làm khô rất dễ dàng lột xuống. động tác của Tôn Chí Tân cực nhanh xé mở chúng thành từng khối nhỏ, lúc này mới đưa cho mọi người ăn. động tác của Tôn Chí Tân rất thuần thục, tràn ngập sống động tự nhiên. Mỹ thực vốn là loại hưởng thụ lớn trong đời người, Tôn Chí Tân không chỉ thích ăn, còn thích tự tay chế biến thức ăn, đặc biệt khi tâm tình tốt. Vô luận ăn hay là chuẩn bị mỹ thực, cuối cùng lúc làm xong nhìn đến thành quả sắc hương hình vị vẹn toàn, lại ăn một ngụm, liền cảm thấy có thể điều tiết tâm tình. Hơn nữa thức ăn mình làm ra được người thích, cảm giác thành tựu trong lòng lại làm cho người ta phi thường khoái trá. Tôn Chí Tân nhiều năm một mình sinh hoạt, tự chiếu cố bản thân, bản thân lại có trụ cột chế biến thức ăn. Sau lại bởi vì thủ nghệ tốt được người khen qua vài lần, đồng thời cũng thích ăn ngon, liền bồi dưỡng ra loại ham thích này, bởi vậy lúc dã ngoại du lịch ngẫu nhiên thấy được món ăn thôn quê nào cũng đều là hắn động thủ. Sau này nơi đi qua càng ngày càng nhiều, đến đâu cũng thích xem người ta làm những món ngon của địa phương, chậm rãi học làm được rất nhiều thứ. Biết làm càng nhiều, cơ hội thể hiện cho người khác xem cũng càng nhiều, được tán dương đương nhiên cũng càng nhiều, cuối cùng Tôn Chí Tân còn chủ động đi xem sách dạy nấu ăn học làm món mới, làm cho nó trở thành một thú vui trong cuộc sống. Giống hiện tại, Bản thân Tôn Chí Tân cảm thấy rất bình thường, người khác lại lấy ánh mắt kinh dị vẫn nhìn hắn. Hơn nữa ánh mắt Naaru quả thực tập trung nhìn Tôn Chí Tân, vẫn dùng ánh mắt bao hàm dục vọng nhìn hắn, như là muốn đem Tôn Chí Tân chọc thủng một lỗ, làm cho Tôn Chí Tân mang lạt ở bối dường như khó chịu. chi cực là cái loại này làm cho Tôn Chí Tân khó chịu như bị chọc thẳng vào lưng.