Sư thuyết

Chương 59

"Cái gì gọi là lầm đường lạc lối?" Thương Thanh Đại run giọng hỏi xong, lặng yên nắm chặt nắm tay, nhớ lại mẫu thân là người tri thức hiểu lễ nghĩa, là nữ tử ôn nhu, làm việc ngay ngắn, có lòng nhân ái, như thế nào bước vào lạc lối cái gì? Hứa đại phu ca thán nói: "Thế gian phân âm dương, luôn luôn luân thường, nhưng mà Nhược Mai nàng lại rơi vào ma chướng, lạc lối, cố tình đi yêu một nữ tử cổ y Nam Cương." Thân mình Thương Thanh Đại chấn động mạnh, "Ngươi nói cái gì?!" Hứa đại phu nhớ lại sự việc năm đó, đáy lòng nhiều cảm xúc phức tạp, phẫn nộ có, phân giải có, bi thương có, mất mác có, thậm chí còn có một tia hổ thẹn. "Năm ấy Nhược Mai không biết bị loại cổ trùng nào cắn, thuốc và kim châm đều cứu không được, đành phải dán bố cáo, cầu danh y cứu trị. Vì thế, liền chọc đến nữ nhân cổ y Nam Cương kia không biết liêm sỉ. Cũng không biết nàng hạ cổ gì cho Nhược Mai, khiến Nhược Mai tâm tâm niệm niệm chỉ nghĩ đến nữ nhân kia, đây đúng là việc hoang đường!" "Hoang đường?" Thương Thanh Đại run giọng hỏi một câu. Hứa đại phu còn tưởng rằng Thương Thanh Đại nhất thời không thể thừa nhận chuyện cũ của mẫu thân, gật đầu nói: "Âm dương có luân thường, tự nhiên là hoang đường! Cũng may, khi đó cha ngươi dẫn bà mối đến cầu thân, có thể nhập Linh Xu Viện, là chỗ tốt cỡ nào, ta đương nhiên là một lời đáp ứng." "Vậy nương đồng ý sao?" "Nàng bị ma quỷ ám ảnh, như thế nào đồng ý? Bất luận khuyên như thế nào cũng không lay động được nàng, đoạn ngày tháng đó thân mình nàng cũng không tốt, tinh thần luôn hỗn loạn, ta với bà ngoại ngươi xem ở đáy mắt, đau ở trong lòng, cũng không biết nên làm thế nào cho phải." "..." "Sau đó, Đông Nho ngàn dậm đem sính lễ đưa tới, hắn nhìn khí sắc Nhược Mai, cảm thấy không tốt, cho nên liền vì mẫu thân ngươi mà kê thuốc. Y thuật của Linh Xu Viện quả nhiên siêu quần, nương ngươi ăn dược này, khí sắc so với ngày xưa tốt hơn nhiều, nàng cũng không khóc nháo đòi rời nhà theo nữ nhân kia nữa. Ngay cả ánh mắt nhìn phụ thân ngươi cũng ôn nhu rất nhiều. Vì thế, ta liền yên tâm cho Đông Nho mang nàng ra ngoài đi chơi." Hứa đại phu nói tới đây, mỉm cười, "Người trẻ tuổi đến cùng vẫn khó tuân thủ quy củ, cho nên, Nhược Mai liền hoài thai ngươi, vì để trên phố ít lời đồn đãi gièm pha, chúng ta liền để cho Đông Nho cùng Nhược Mai bái thiên địa ở Lâm Hoài trước." Thương Thanh Đại âm thầm vì mẫu thân đau lòng, không thể cùng vợ gần nhau, đã là thống khổ, không được thân nhân lý giải, lại là đau xót, gả cho một người không thương, lại như thế nào hạnh phúc? Thế gian này như thế nào có loại dược đoạn tình tuyệt yêu? Đổi lại là Thương Thanh Đại nàng, không thể cùng A Nhược gần nhau một đời, là tuyệt vọng như thế nào? Lại như thế nào đột nhiên thích người khác? "Mẫu thân ăn dược gì?" Thương Thanh Đại khàn khàn hỏi một câu. "Đông Nho kê thuốc, ta tự nhiên là có nhìn qua, đó là đơn thuốc an thần tầm thường, hắn nói bỏ thêm một bí dược của Linh Xu Viện không truyền ra ngoài, đối với thân thể cũng không có hại. Linh Xu Viện có danh vọng, viện chủ há là người làm hại người khác, huống hồ, hắn đưa dược cho vị hôn thê của hắn, phương thuốc tất nhiên không có vấn đề." Hứa đại phu dừng một chút, lẳng lặng nhìn Thương Thanh Đại, "Thanh Đại, ngươi giống như là nghi ngờ phụ thân của ngươi." Thương Thanh Đại chua xót cười, "Mỗi người đều nói Thương viện chủ tốt, kỳ thật, hắn cũng không tốt như vậy, trời biết, đất biết, ta biết, mẫu thân nhất định cũng biết." "Thanh Đại, lần này ngươi mất tích, Đông Nho cho người đi tìm ngươi khắp nơi, ngươi cũng biết? Thiên hạ không có người phụ thân nào hại nữ nhi của mình, ngươi còn chưa có con, loại tâm tình này chờ ngươi trở thành mẹ, ngươi sẽ hiểu được khổ tâm của Đông Nho." Hứa đại phu nói lời thấm thía, khuyên một câu, cúi đầu nhìn vợ của mình hôn mê bất tỉnh như trước, "Thanh Đại, chuyện cũ đó có lẽ ngươi không tin, nhưng đó đều là sự thật, ngươi cũng nên biết chân tướng là cái gì, miễn cho luôn hiểu lầm Đông Nho, hiểu lầm ngoại công." "Hiểu lầm?" Thương Thanh Đại lạnh giọng hỏi lại một câu, đôi mắt hồng nhuận vô cùng, "Ta chỉ biết, nếu phụ thân của ta không phải là viện chủ Linh Xu Viện, có lẽ mẫu thân ta có thể vẫn còn sống!" "Thanh Đại, ngươi nói gì vậy?!" Hứa đại phu trợn mắt trừng Thương Thanh Đại, "Mẫu thân ngươi chết, không nên oán Đông Nho!" "Không oán hắn? Hắn trơ mắt nhìn mẫu thân bị người độc chết, sau khi biết rõ người hạ độc là ai, còn tiếp tục cho phép nữ nhân ác độc này chiếm hết những thứ vốn nên thuộc về mẫu thân! Ngươi bảo ta như thế nào không oán hắn?!" Hai mắt Thương Thanh Đại tràn đầy nhiệt lệ, nếu không phải vì giận, chỉ sợ là đã cuồn cuộn trào ra hốc mắt, "Ta chỉ biết, nương thường thường ở trong lòng phụ thân âm thầm kiềm nước mắt, thường thường lôi kéo ta ngồi ở trong đình ngẩn người, trước kia ta không hiểu vì cái gì, hôm nay, ta nghĩ ta đã hiểu được." "Thanh Đại!" Hứa đại phu gầm lên một tiếng, "Nương ngươi chết, ngươi nên oán nàng lén gặp gỡ nữ tử Nam Cương kia! Ngoại công nói lại với ngươi một lần nữa, không oán Đông Nho! Nhược Mai cùng nữ tử Nam Cương lén gặp lại, liền đột nhiên bệnh không dậy nổi, Đông Nho còn không kịp cứu, Nhược Mai liền buông tay nhân thế, ngươi có thể nào oán cha ngươi đây? Đông Nho lén nói cho ta biết, nương ngươi chết là vì nữ tử Nam Cương kia yêu không được mà hạ độc thủ, nhưng việc này sao có thể để cho người bên ngoài biết?" Thương Thanh Đại đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh, "Nguyên lai... Đây mới là nguyên nhân đích thực ngươi không muốn khai quan khám nghiệm tử thi." Hứa đại phu tức giận vô cùng, "Thiên hạ có người nam nhân nào có thể chấp nhận trong lòng thê tử có người khác, hơn nữa người này còn là một nữ tử? Đừng nói là Đông Nho không chịu nổi, Hứa gia ta cũng không chấp nhận nổi người như vậy!" "Cho nên, ngươi cũng không tin tưởng lời ta nói, cũng không tin tưởng nương là bị Tề Tương Nương hại chết, đúng hay không?" Thương Thanh Đại tuyệt vọng nhìn ngoại công, lắc đầu rồi lại lắc đầu, "Ta còn nghĩ, là do ta nhầm lẫn, nhiều năm qua đem oán khí trút lên người các ngươi, tối nay ta đến đây, vốn là muốn nói với ngươi một câu thực xin lỗi, ngoại công. Cũng không ngờ, nguyên lai, ta vẫn chưa từng sai!" Nước mắt trào ra hốc mắt, "Tề Tương Nương là hung thủ độc hại nương, vậy ngươi và Thương Đông Nho đều là đồng lõa!" "Ba!" Hứa đại phu hung hăng tát một cái vào mặt Thương Thanh Đại, nước mắt già nua tung hoành nhìn Thương Thanh Đại, "Thanh Đại, ngươi mê muội sao? Thế gian này nữ tử vốn là không nên yêu nữ tử! Đó là thái độ làm người của nữ tử, nên tuân thủ nữ tắc! Nếu luân thường đạo lí không tồn tại, thiên hạ hôm nay chẳng phải là đại loạn sao? Nhược Mai chính là lầm đường lạc lối, mới có thể tạo ra tai họa bất ngờ! Nàng không tuân thủ nữ tắc, là hành vi bất trung, rủ bỏ gia môn, là hành vi bất hiếu, Đông Nho không có bạc đãi hậu sự của nàng, đã là nhân từ, nghiêm khắc mà nói, vẫn là chúng ta có lỗi với Đông Nho..." Bất giác Thương Thanh Đại đột nhiên quỳ xuống, Hứa đại phu không khỏi hỏi, "Thanh Đại, ngươi đây là định làm cái gì?!" Thương Thanh Đại cũng không đáp lại lời hắn, nàng thẳng thắt lưng, chịu đựng nước mắt, mềm nhẹ xoa xoa tứ chi bà ngoại, run giọng nói: "Bà ngoại, tha thứ cho Thanh Đại về sau không thể phụng dưỡng..." "Lời này của ngươi là có ý gì?!" Hứa đại phu kinh sợ hỏi một tiếng. Thương Thanh Đại vẫn không phản ứng với hắn, lẳng lặng giúp bà ngoại đắp chăn cẩn thận, nặng nề hướng tới bà ngoại, khấu đầu ba cái, cuối cùng đứng lên, lạnh lùng thốt, "Hứa lão gia, ta phải đi, mong rằng ngươi đối xử tử tế với bà ngoại." "Ngươi... Ngươi gọi ta là cái gì?" Hứa đại phu khiếp sợ vô cùng, "Thanh Đại, ngươi đây là trách ngoại công đánh ngươi sao?" Thương Thanh Đại lạnh lùng nhìn hắn, "Không dám!" "Thùng thùng." Đang lúc Hứa đại phu chuẩn bị chất vấn, Đỗ Nhược bưng chén thuốc đến gõ cửa. "Ta không phải đã nói, không cho người quấy rầy sao?!" Hứa đại phu đem tất cả tức giận trút lên người Đỗ Nhược, ý muốn người gõ cửa bên ngoài biết điều lui xuống. Đỗ Nhược lại đẩy cửa phòng ra, lạnh nhạt đi đến, đầu tiên là mắt liền nhìn thấy trên mặt Thương Thanh Đại có dấu ấn năm ngón tay đỏ ửng, nhìn nàng thật sâu đau lòng, nặng nề nói với Hứa đại phu, "Hứa lão gia, chén thuốc này vừa nấu xong, lão phu nhân đây là trúng gió, nếu không sớm lưu thông máu, một khi có máu loãng tích tụ trong đầu..." Hứa đại phu gầm lên một tiếng, "Lão phu đều biết! Không cần con bé như ngươi múa rìu trước cửa Lỗ Ban!" Đỗ Nhược lạnh lùng quay đầu đi, nghiêm túc nói: "Nếu biết, vì sao không cho ta đưa thuốc lại đây? Hay là... Hứa lão gia căn bản không muốn cho lão phu nhân sớm ngày tỉnh lại?" "Làm càn!" Hứa đại phu tự biết đuối lý, chỉ có thể hung tợn rống một tiếng, "Một ngoại nhân như ngươi, dựa vào cái gì ở trong này nói chuyện không biết lớn nhỏ?!" "Nàng không phải..." "Phu tử..." Đỗ Nhược đánh gãy lời nói của Thương Thanh Đại, nghiêm nghị nhìn Hứa đại phu, "Ta nhớ rõ nhập môn là phải gánh vác giáo huấn của nghề y -- y giả, bất đắc dĩ cá nhân yêu ghét thì cũng phải cân nhắc sinh tử người bệnh, bất đắc dĩ cá nhân hỉ giận cũng không được trút lên người bệnh đúng sai, bất đắc dĩ tuổi lớn hay nhỏ cũng không được võ đoán y thuật người khác, làm nghề y không phải vì phát tài, cứu người không hỏi thị phi, cứu giúp không cầu phú quý. Không biết những lời này, Hứa lão gia có nhớ rõ?" "Ngươi..." Hứa đại phu sắc mặt xanh mét cực kỳ, nha đầu kia nói những lời này, đều là những câu vô lễ chỉ trích hắn. Đỗ Nhược học lại lời nói của Hứa đại phu, tiếp tục gằn từng tiếng nói: "Không để ý vợ có bệnh nặng hay nhẹ trong người, trễ thuốc và canh giờ châm cứu tốt nhất, là hành vi bất nhân! Người đã chết, lại ở sau lưng nghị luận bừa nói sai với người khác, đó là hành vi bất nghĩa! Cổ ngữ có câu, lấy đức thu phục người, Hứa lão gia xưa nay đức cao vọng trọng, phải làm sẽ không làm loại bất nhân bất nghĩa này, có phải hay không?" "Ngươi!" Nguyên lai nha đầu kia một mực ở ngoài cửa nghe một hồi lâu, lại không thể để Hứa đại phu quở trách nàng, dù sao trong lời nói Đỗ Nhược đã để lại bậc thang cho hắn xuống, nếu hắn không thuận thế xuống, cục diện càng thêm khó xử. Có chút mặt mũi, hắn phải tự mình lưu. Đỗ Nhược đặt chén thuốc lên bàn, cúi đầu thu thập hòm thuốc xong, nói với Thương Thanh Đại: "Phu tử, chúng ta cần phải trở về, chúng ta đã đáp ứng A Lương." Thương Thanh Đại gật gật đầu, không nghĩ đến hôm nay Đỗ Nhược nói chuyện và làm việc lại sắc bén như thế, trong lòng nàng vừa chua xót vừa chát, nói, "Nói không giữ lời, còn ra thể thống gì, A Nhược, nếu đã đáp ứng A Lương, ngươi ta đều phải làm được." "Chậm đã!" Thương Thanh Đại lạnh như băng nhìn hắn, "Hứa đại phu còn muốn cưỡng ép lưu ta?" Một câu nói nghiêm trọng như thế! Hứa đại phu hít một hơi, cắn răng nói: "Được, được, nếu lông cánh cứng rồi, ngươi muốn làm cái gì liền làm cái đó! Ta sao dám lưu ngươi?!" "A Nhược, chúng ta đi." Thương Thanh Đại gọi Đỗ Nhược một tiếng, Đỗ Nhược gật đầu đeo hòm thuốc lên, liền đi theo nàng ra khỏi phòng. "Thanh Đại, Hứa gia chúng ta có thể có một người bất hiếu, trăm triệu lần không thể có một người không biết thẹn, tổn hại luân thường đạo lí!" Hứa đại phu từng bước đuổi tới, cảnh cáo nói, "Hy vọng ngươi không cần bước theo khuôn rập của Nhược Mai." "Ta như thế nào bước theo khuôn của mẫu thân đây?" Thương Thanh Đại lạnh giọng hỏi một câu, tay kiên định nắm chặt tay Đỗ Nhược, cũng không quay đầu lại, đi đến hướng cửa lớn. Đáy lòng, vang lên mấy câu nói mạnh mẽ -- Chân tâm khó có được, một người như A Nhược, đã hơn vô số phu quân trên thế gian. Ta như thế nào lại bước theo khuôn của mẫu thân? Lại tiếp tục ngốc chết vì hai chữ luân thường ở phía trên! Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~~~ đi làm trộm viết một chương ~~ haha, mọi người đợi lâu ~ Đôi lời: hình như đàn ông trong truyện này chia ra 3 phe. Phe 1 là phe ngu dốt sĩ diện gồm ông Đông Nho với Hứa lão gia này, phe 2 là tàn bạo thích thể hiện là ông vua, phe 3 là nhân từ hiền lành, chính nghĩa Tống Vương điện hạ. :) Thương Nhược Mai quá đi. :<