Sử thượng tối ngưu phò mã gia

Chương 585 : Nuôi rắn

Tiểu Bằng hừ một tiếng, nói: "Ta làm sao biết được? Địch nhân đến, đừng dong dài với lão tử, tranh thủ thời gian chuẩn bị cung nỏ chiến đấu đi." Hơn ba mươi người canh giữ ở cửa động, bọn hắn biết rõ, phải bảo vệ thật chặt cửa động này, nếu như địch nhân xông vào được, bọn hắn liền xong rồi. Lâm Vũ nhìn về phía trước, hỏi: "Còn có cả nữ nhân? Nữ nhân cũng giết sao?" Tiểu Bằng nhắm nỏ đến phía trước, trong miệng nhỏ giọng nói: "Người cầm đao đều giết, nếu ngươi không giết nàng, nàng sẽ tới chém ngươi." Lâm Vũ thở dài một tiếng, nói: "Thực sự có điểm không nỡ, nếu có thể kéo một người đến, huynh đệ chúng ta cũng có thể khoái hoạt một phen." Lời nói thì nói như thế, nhưng trên tay hắn lại không có chút do dự nào, ngón tay bóp cò, tên nỏ quân Tống phóng ra, tiếng xé gió đặc biệt mạnh, lấn át cả tiếng kêu của người Đông Doanh. Tiểu Bằng chứng kiến một nữ nhân Đông Doanh trúng tên đúng vào mi tâm, lực xuyên thấu cường đại lại làm cho tên nỏ bắn xuyên qua cái trán nàng, não trắng, xương văng ra phía sau. Đầu của nàng ngửa về phía sau một chút, sau đó cổ mất đi lực chèo chống, rủ xuống trên bờ vai, kế tiếp mới là thân thể và chân, giống như đi lực lượng, mềm oặt, sụp đổ xuống. Tất cả mọi việc, chỉ phát sinh trong một khắc, Lâm Vũ không muốn giết nữ nhân, bởi vì hắn không coi việc giết nữ nhân trở thành sự tình để khoe khoang. Nhưng hiện tại bọn hắn cần thi thể của nàng, chuẩn xác mà nói, cần làm cho tất cả những người đang cầm đao xông lại biến thành thi thể. Kỳ thật, những nữ nhân Đông Doanh này cũng thật là đáng thương, các nàng lên trên chiến trường, cũng không phải bởi vì cánh tay các nàng cường tráng, mà là vì những nam nhân Đông Doanh kia cần thân thể của các nàng. Ban ngày các nàng là nam nhân, cầm lấy đao giống như nam nhân, xung phong lên phía trước hém giết. Buổi tối các nàng lại là nữ nhân, nằm ở trên giường, tiếp nhận mấy, hoặc là mười mấy nam nhân xung phong trên người của các nàng. Nhưng trên chiến trường chính là như vậy, không có người nghèo hay người giàu có, không có người đáng thương hay không người đáng thương, cũng không có nam nhân hay nữ nhân, chỉ có người chết, hoặc là người sống. Nếu như ngươi muốn tiếp tục làm một người sống, phải làm cho đối thủ của ngươi biến thành người chết. Bên người bọn Tiểu Bằng, vô luận là đồ ăn hay là vũ khí, đều thiếu thốn nghiêm trọng, cũng may địa hình sơn động cực kỳ tốt, có thể để cho bọn hắn chậm rãi đánh. Vốn là dùng tên nỏ từ cự ly xa bắn chết địch nhân, đợi cho thời điểm địch nhân tới gần, xông vào bên trong, chỉ cần hai tấm chắn và vài cái câu liêm thương, cũng đủ để bảo vệ cho cái cửa động này. Địch nhân cũng có ý đồ ném chưởng tâm lôi đến, nhưng quân Tống rất có kinh nghiệm đối với việc ứng phó chưởng tâm lôi, hơn nữa địa hình bên ngoài sơn động rất rộng lớn, không có chỗ để cho đối phương có thể thong dong đợi đến thời điểm chưởng tâm lôi sắp nổ tung rồi vứt ra. Người Đông Doanh công kích nửa canh giờ, cuối cùng vứt xuống trăm cỗ thi thể mới lui đi. Lúc này Tiểu Bằng mới thở dài một hơi, quay đầu nói với các huynh đệ trú đóng ở ngoài sơn động: "Không được, chúng ta đánh như vậy thì không kiên trì nổi, phải phái một người đi lên, nói cho Võ Minh, chúng ta còn sống, nói cho hắn biết vị trí của chúng ta, nhờ hắn hỗ trợ một chút, chúng ta mới có thể lên được." Lâm Vũ nói: "Nhưng mặt ngoài động đều là địch nhân, đi ra ngoài như thế nào đây?" Tiểu Bằng nuốt từng ngụm nước miếng, nói: "Đợi buổi tối đi, đợi buổi tối phái huynh đệ đi ra, có lẽ có thể thành công." Bọn hắn vừa mới nói xong, chợt nghe một người chiến sĩ đằng sau phát ra một tiếng kêu kinh hoảng: "Có rắn!" Mọi người vốn sững sờ, tiếp theo liền giơ bó đuốc, mang theo đao, chạy tới hướng tiếng kêu truyền đến. Tiểu Bằng nói: "Rắn có cái gì đáng sợ sao?" Thời điểm chứng kiến con rắn, tất cả mọi người lại ngây ngẩn cả người, đứng nguyên tại chỗ. Thân thể con rắn kia phải dài hơn một trượng, kích thước bề ngang so với bắp đùi của hắn còn muốn tráng kiện hơn nhiều, đây không phải rắn, là trăn, con trăn to lớn. Ánh lửa chiếu rọi xuống, lại làm cho con trăn to lớn có chút sợ hãi, thân thể quận thành một đống, đầu lưỡi đang phun ra nuốt vào, phảng phất như cảnh cáo những quân Tống tiến vào sơn động này, nếu như đi xa hơn, nó sẽ không khách khí. Lâm Vũ vỗ vào cánh tay một huynh đệ bên cạnh mình, nói: "Lão Trâu, trước kia không phải ngươi từng bắt rắn sao? Lên đi." Lão Trâu kia lui một bước, nói: "Lên? Ngươi đừng có nói giỡn, tư nhỏ cho tới bây giờ, chưa thấy qua con rắn nào lớn như vậy, người ta nói đánh rắn đánh giập đầu bảy tấc, trong các ngươi, ai có thể tìm bảy tấc của nó ở nơi nào?" Lâm Vũ cầm tên nỏ trong tay, nói: "Lão tử bắn chết nó!" Lão Trâu vội vàng kéo lại hắn, nói: "Ngàn vạn lần không được hành động, ngươi bắn một mũi tên này ra ngoài, nó sẽ nổi giận, đến lúc đó, chúng ta đều không chạy được!" Tiểu Bằng cảm thấy hơi sợ hãi, dù như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, cái sơn động mình tạm thời cư trú này lại có chủ nhân, chủ nhân của nó còn là con trăn hung hãn như thế. Con trăn to lớn kia hiển nhiên đã không nhịn được, bắt đầu vặn vẹo thân hình khổng lồ, phảng phất như muốn tùy thời phát động công kích. Trong sơn động quá mức hẹp, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, lúc này đối đầu với một con trăn to lớn, tỷ số thắng rất thấp, vẫn không bằng giết ra ngoài, chém giết cùng những người Đông Doanh kia. Con trăn to lớn càng ngày càng luống cuống, không thể nằm yên, nó dần dần thích ứng với ánh lửa, đã bắt đầu làm một ít động tác thăm dò, nếu như không có cách nào khác mà nói, một hồi người rắn đại chiến là không thể tránh được. Bỗng nhiên, một người chiến sĩ đằng sau nhỏ giọng hô: "Tránh ra, mau tránh ra, để cho ta thử xem!" Mọi người tránh ra một ke hở nhỏ, binh sĩ kia cõng một thi thể người Đông Doanh đi tới. Người Đông Doanh này là người vừa mới bị trường thương đâm chết lúc muốn xông vào bên trong, cả khu vực hang động tràn đầy hương vị huyết tinh. Mùi vị kia hiển nhiên rất kích thích con trăn to lớn, càng lúc nó càng không an phận, toàn bộ thân hình bắt đầu không ngừng vặn vẹo. Binh sĩ đặt thi thể trên mặt đất, một đao chặt bỏ một cánh tay, ném về hướng con trăn to lớn: "Cho ngươi!" Con trăn to lớn men theo vùi vị huyết tinh, một phát đã đem nuốt cả cánh tay xuống bùng, thậm chí mọi người có thể chứng kiến bụng của nó đang nhúc nhích. Yết hầu Tiểu Bằng bắt đầu không ngừng khởi động, hắn cảm giác mình sắp nôn ra rồi. Một cánh tay hiển nhiên không đủ để thỏa mãn khẩu vị con trăn to lớn, đầu của nó lại tìm kiếm một chút. Người lính kia cũng không cắt nữa, ném toàn bộ thi thể còn lại vào trong, miệng nói: "Cho ngươi!" Con trăn to lớn chậm rãi cắn nuốt người Đông Doanh đã chết này, binh sĩ quân Tống nhìn thi thể Đông Doanh biến mất từng chút từng chút ở bên miệng con trăn to lớn, trong lòng cảm thấy cực kỳ khủng bố. Con trăn to lớn hiển nhiên đã cảm thấy no rồi, cả người lại bắt đầu quấn lại, cái đầu trăn kia nhìn những quân Tống này một chút, cuối cùng cũng rụt lại. Lão Trâu thở dài ra một hơi, nói: "Tốt rồi, nó đang đi ngủ đấy, một giấc này ít nhất cũng phải ngủ cả một ngày, ngày hôm nay chúng ta đã an toàn." Lâm Vũ đánh cho Tiểu Bằng một quyền, nói: "Ngươi xem ngươi tìm được cái sơn động gì đây, bên trong lại có tên súc sinh này, bây giờ thì tốt rồi." Tiểu Bằng ngồi cả người xuống mặt đất, nói: "Hiện tại có ba con đường, thứ nhất là giết ra ngoài, dốc sức liều mạng cùng mấy ngàn người Đông Doanh bên ngoài, phỏng chừng chúng ta không có bao nhiêu cơ hội có thể còn sống, vọt tới Võ chỗ Minh. Thứ hai, xử lý tên súc sinh này, nhưng nó cuộn thành một đống, chúng ta không có biện pháp ra tay, vạn nhất dã tính của nó bốc lên, chúng ta nhất định sẽ bị thiệt hại." Lâm Vũ hỏi: "Con đường thứ ba thì sao?" Tiểu Bằng cúi đầu xuống, nói: "Giống như hôm nay như vậy, mỗi ngày cho nó một ít thức ăn, chúng ta nuôi nó." Mọi người nghe xong, đều cảm thấy kinh ngạc, lão Trâu rất là buồn bực nói: "Có người nuôi rắn, nhưng cho tới bây giờ, ta chưa từng nghe nói có người nuôi dưỡng mãng xà lớn như vậy, chúng ta phải ở cùng một chỗ với tên súc sinh này ngốc thời gian bao lâu đây?" Tiểu Bằng suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu có cơ hội, Võ Minh sẽ phái người tới đón chúng ta, nếu hắn không tới đón chúng ta, ta nghĩ, chúng ta phải kiên trì một tháng." Lão Trâu thở dài một tiếng, nói: "Buổi tối tranh thủ thời gian phái huynh đệ đi lên, bảo Võ Minh xuống tiếp ứng chúng ta, các ngươi biết đấy, con trăn này rất hung ác, sống chung một chỗ với hắn? Lúc ngủ cũng không yên ổn." Hơn ba mươi binh sĩ im lặng, cả sơn động rất im ắng, chỉ có tiếng thở dốc của con mãng xà ngủ say kia ngẫu nhiên phát ra, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. …………. Thái độ của Trần Nguyên ở trên triều đình là đứng ở bên người Đông Doanh, cực lực chủ trương Đại Tống lập tức thiết lập quan hệ ngoại giao cùng Đông Doanh, hơn nữa là cái loại quan hệ ngoại giao sâu hơn một tầng so với bang giao cùng Triều Tiên. Lý do của hắn rất đơn giản, Đại Tống cần một người giúp đỡ trong chiến tranh chế trụ Liêu quốc, mà người Đông Doanh đã dùng hành động của bọn hắn chứng minh rồi, bọn hắn thích hợp hơn so với Triều Tiên. Trên triều đình, rất nhiều đại thần đều không tán thành cái nhìn của Trần Nguyên, bởi vì trong mắt bọn hắn, Đại Tống là đất nước quân tử, thành lập bang giao cùng Triều Tiên trước. Hiện tại Triều Tiên gặp phải khốn cảnh, bọn hắn không muốn vì Triều Tiên mà phát động một cuộc chiến tranh, nhưng cũng không muốn ở lúc này thừa nhận Đông Doanh chiếm lĩnh Triều Tiên, quân tử không thể bỏ đá xuống giếng. Loại tư tưởng này là tư tưởng chủ lưu ở Đại Tống triều, vốn nếu như đại đa số người đồng ý mà nói, Vương Huy có thể được Tống triều ủng hộ rồi, nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, Phò mã gia Đại Tống chính mình đắc tội này rốt cuộc có bảo nhiêu lực lượng trong tay. Vương Huy muốn để cho người ta thoáng tuyên truyền một tý về sự hung ác của người Đông Doanh, để kích động người Tống đồng tình đối với hắn, tranh thủ giọng nói dân gian. Nhưng Trần Nguyên lại đăng sự tình người Đông Doanh bồi thường tổn thất cho người Tống sau khi chiến tranh xảy ra trên báo chí. Đồng thời, hiệp hội buôn bán của Trần Nguyên cũng bắt đầu chính thức mua bán với người Đông Doanh, rất nhiều hạng mục hợp tác đều đang trao đổi. Cái này lại làm cho Vương Huy rất sợ hãi, hắn vô cùng bất mãn đối với việc này, không riêng gì trên triều đình, còn ở trước mặt rất nhiều đại thần trong triều, bắt đầu phàn nàn kêu ca, hy vọng có thể có người ra mặt ngăn cản những thương nhân này giao dịch cùng người Đông Doanh. Làm cho Vương Huy không nghĩ tới, chính là sĩ phu không hề đứng ra ngăn cản. Những năm này Trần Nguyên không chạm đến chính sách nuôi dưỡng sĩ phu, nguyên nhân ở chỗ, tuy cái chính sách này của Tống triều có chút không thể nào nói nổi, nhưng dù sao nó cũng cam đoan quan viên làm việc liêm khiết. Nói thí dụ như Bao Chửng, vì cái gì người khác tặng lễ, hắn chưa bao giờ muốn? Bởi vì hắn không thiếu tiền, Bao Chửng thu vào một năm, Trần Nguyên đã tính toán qua, tiền tài và vật dụng thực tế, tăng thêm tiền thuê đất công điền, ba năm trước đây, đại khái khoảng chừng hai vạn quan gì đó. Mấy cái chữ này, với một người thương nhân bình thường, tương đương với việc làm tốt vài cuộc mua bán. Hơn nữa, tiền này của Bao Chửng là ổn định lợi nhuận, không bị bồi thường, trừ phi hắn là người ngu, bằng không thì tuyệt đối sẽ không làm cái loại sự tình đập chết bát cơm của chính mình. Mấy năm này, bổng lộc quan viên Đại Tống cũng có chỗ gia tăng, hiện tại trong vòng một năm, Bao Chửng đã có thể cầm được bốn năm vạn quan. Đám sĩ phu bọn họ cũng biết, tiền của bọn họ có thể gia tăng, là vì hiện tại mùa màng Đại Tống tốt rồi, không riêng gì một mẫu hai phần mà có thể sinh sản nhiều ra thêm một ít lương thực, chính yếu nhất là thương nhân có thể cung cấp rất nhiều tiền tài cho bọn họ, dùng để triều đình gia tăng bổng lộc trong tay bọn hắn, dùng cho địa phương xây dựng đường. Cho nên, tới bây giờ, không chỉ nói Âu Dương Tu và một ít sĩ phu tư tưởng sáng chói kia, chính là Tư Mã Quang, người thuộc phái bảo thủ, cũng không đi chạm vào vấn đề thương nhân, bọn hắn và Trần Nguyên phảng phất như đã tạo thành một loại khế ước ăn ý, tận lực hộ giá hộ tống cho những thương nhân kia, điều kiện là, thương nhân không thể uy hiếp địa vị của bọn hắn. Hiệp hội buôn bán cũng thủ vững bổn phận của mình, trong ba năm này, Trần Nguyên mang tư cách hội trưởng hiệp hội buôn bán, chưa từng có phát biểu ý kiến gì trong tranh luận triều đình, cho dù Trần Nguyên dốc hết sức, tại công cuộc phổ biến tân chính, hắn cũng lặng yên lui ra ngoài. Những kia sĩ phu không muốn ngăn cản hành vi của các thương nhân, theo ý nào đó đi lên, trong lòng bọn hắn còn ủng hộ đối với Triều Tiên, nhưng đó là xuất phát từ một cái hứa hẹn cũng không quá chính thức lúc trước. Vương Huy biết rõ, một khi dân gian kết giao mật thiết với nhau, khả năng Đại Tống khai chiến đối với Đông Doanh đã không còn tồn tại. Thẳng đến hiện tại, Vương Huy mới cảm giác mình nhất định phải đi chào hỏi Phò mã gia Đại Tống này. Mặt mũi? Mặt mũi đã không còn quan trọng, nếu thật sự để cho người Đông Doanh bình định phản kháng cả Triều Tiên rồi, một Vương tử tại Tống triều, căn bản không đáng một xu, điểm này, hắn thập phần rõ ràng. Thời điểm Vương Huy đặt danh thiếp ở trên mặt bàn Trần Nguyên, Trần Nguyên cười một chút, tiện tay ném vào trong lò lửa đặt một bên, nói: "Không gặp." Bàng Hỉ khuyên: "Có lẽ là gặp một lần thì tốt hơn, nếu như lúc này không gặp hắn, sẽ để cho người khác nói là ngươi quá tuyệt tình." Trần Nguyên suy nghĩ một chút, ánh mắt nâng lên xem xét Fujiwara Đệ Tam Lang ngồi bên cạnh mình. Fujiwara Đệ Tam Lang cười một tiếng, nói: "Đại nhân, người quản gia này của ngài giống như có thể quản rất nhiều sự tình của ngươi? Tại Đông Doanh chúng ta, chưa từng có người dám nói chuyện với chủ nhân như vậy." Bàng Hỉ nhìn hắn một cái, không lên tiếng, nhưng Trần Nguyên lại cười nói: "Hắn không là quản gia của ta, hắn là huynh đệ của ta, huynh đệ sinh tử." Sắc mặt Fujiwara Đệ Tam Lang lập tức thay đổi, rất là cung kính, khom người chào Bàng Hỉ: "Tại hạ thất lễ." Trần Nguyên phất tay, nói: "Bàng huynh, ngươi đã cho rằng ta nên gặp hắn, liền thay ta an bài một cái thời gian, ta phỏng chừng không đến nửa canh giờ đâu, bởi vì ta và hắn không có chuyện gì để nói." Fujiwara Đệ Tam Lang cầm bầu rượu lên, nói: "Phò mã gia, mời ngài nếm thử rượu Đông Doanh chúng ta." Trần Nguyên uống một ngụm, xa xa không ngon miệng bằng rượu Nhật Bản trước kia mình từng uống, chắc hẳn đám người Đông Doanh này vẫn chưa có kỹ thuật ngày sau. Chỉ là, hắn lại gật gật đầu, nói: "Không tệ, rất mềm mại, có một loại hương vị khác." Fujiwara Đệ Tam Lang thấy Trần Nguyên uống xong, lại rót cho hắn một chén, Trần Nguyên lên tiếng: "Lúc nào các ngươi mới có thể bình định toàn bộ Triều Tiên?" Fujiwara Côn Tam Lang không có cái loại tật xấu nói mạnh miệng của người Triều Tiên, suy nghĩ một chút liền nói: "Muốn hoàn toàn bình định người Triều Tiên phản kháng, không thời gian hai năm căn bản là không làm được, có thể sẽ dài hơn một ít. Chỉ là, Phò mã gia yên tâm, không đầy nửa năm, chúng ta tất nhiên có thể tiêu diệt quân đội chủ lực của người Triều Tiên." Trần Nguyên gật đầu, nói: "Không phải ta sốt ruột, Đại Tống chúng ta thế nào, ngươi cũng thấy đấy, hiện tại có rất nhiều người phản đối thiết lập quan hệ ngoại giao cùng Đông Doanh." Fujiwara Côn Tam Lang nói: "Những người kia căn bản không biết về người Đông Doanh chúng ta, kỳ thật chúng ta rất ngưỡng mộ Đại Tống, một ngày nào đó những người này sẽ biết, lựa chọn của Phò mã gia hôm nay là vô cùng chính xác ." Trong lòng Trần Nguyên thầm nghĩ, nếu người khác ngưỡng mộ Đại Tống, vậy thì là chuyện tốt, bị các ngươi ngưỡng mộ, liền không dễ chơi rồi. Nhật Bản luôn luôn ưa thích làm cái loại cúi đầu cung kính này, sau đó bỗng nhiên rút dao găm ra giết chết đối thủ. Trần Nguyên liếc nhìn Fujiwara Côn Tam Lang: "Chuyện này cũng không có thể trách bọn họ, Đại Tống chúng ta là quốc gia quân tử, luôn luôn tha thứ đối với minh hữu và phiên thuộc quốc, ai, lúc này đây ngươi tới quá muộn, nếu sớm hơn ba năm, qua Đại Tống thiết lập quan hệ ngoại giao mà nói, mậu dịch giữa chúng ta căn bản không thể gián đoạn ba năm." Fujiwara Côn Tam Lang khom người chào: "Phò mã gia yên tâm, ngày sau chúng ta tất nhiên sẽ hợp tác, để cho chúng ta quên hết những chuyện không vui này." Trần Nguyên như là đang trầm tư, hơn nửa ngày không nói gì, cuối cùng lắc đầu một cái, nói: "Không được, hiện tại ta không nắm chắc thuyết phục hoàng thượng, ta có thể đáp ứng các ngươi, ta tuyệt đối không để cho Đại Tống xuất binh, cho dù làm, cũng chỉ là chút ít bộ dáng cho người Triều Tiên nhìn, chúng ta sẽ không mang đao thật thương thật đánh nhau." Fujiwara Côn Tam Lang tỏ vẻ mình có thể giải thích nỗi khổ tâm của Trần Nguyên, nói: "Phò mã gia có thể làm được như vậy, tại hạ đã vô cùng cảm kích, ta đại biểu Thiên hoàng chúng ta, còn có cả tướng quân của chúng ta, tỏ vẻ cảm tạ với Phò mã gia!” “Đợi ngày sau chúng ta giải quyết Triều Tiên, mấy cái gì đó ngăn cản tại giữa chúng ta sẽ tự nhiên biến mất, ngày thiết lập quan hệ ngoại giao, chúng ta tất nhiên sẽ mời Phò mã gia đi Đông Doanh, coi như là cảm tạ." Trần Nguyên gật đầu nói: "Những việc này thì không cần nói, ta chỉ hi vọng các ngươi có thể tuân thủ lời hứa, nếu tương lai chúng ta và Liêu quốc có chiến sự mà nói, hi vọng quý quốc xuất binh tương trợ.” “Tuy điều kiện ta hứa với các ngươi, không có nghĩa là ý kiến hoàng thượng chúng ta cũng thế, nhưng xin ngươi tin tưởng ta, chúng ta chỉ cần Yến Vân mười ba châu, khu Liêu Đông còn lại, chúng ta có thể thương lượng." Điều kiện này cực kỳ mê người, hơn nữa tại Fujiwara Côn Tam Lang còn cảm thấy rất hợp lý. Tống triều cùng Liêu quốc là kẻ thù truyền kiếp, lúc trước chính là vì kiềm chế Liêu quốc, mới một năm cho người Triều Tiên mấy chục vạn quan để thiết lập quan hệ ngoại giao. Hiện tại bọn hắn đánh bại Triều Tiên, người Tống triều lựa chọn bọn hắn, với tư cách minh hữu mới để thương nghị chiến tranh tương lai, trong này không có chỗ nào đáng để hoài nghi. "Ta đã viết thư cho tướng quân của chúng ta, ta nghĩ hắn cũng sẽ đồng ý với ý kiến của Phò mã gia." Hai người vừa nói, vừa uống rượu, bất tri bất giác, hai bầu rượu liền đi xuống bụng. Trần Nguyên cảm giác toàn thân nong nóng, liền không uống nữa mà nói: "Tốt rồi, đã như vầy, có lẽ là mời tôn sứ trở về đi, trong tình thế hiện tại, ngươi ở chỗ của ta thời gian quá dài sẽ không tốt.” “Quân đội của chúng ta lập tức sẽ đến biên cảnh Liêu quốc, người Liêu quốc chắc chắn cảm thấy khẩn trương, bọn hắn sẽ không còn lòng dạ thanh thản đi quản sự tình giữa các ngươi và Triều Tiên, các ngươi có thể buông tay ra làm, nhớ kỹ, động tác nhanh một chút." Fujiwara Côn Tam Lang đứng dậy cáo từ: "Tuân lệnh " Đợi tiểu tử này vừa đi, Bàng Hỉ lại từ bên ngoài tiến đến, nói: "Phò mã gia, Địch Thanh tướng quân và Lưu Bình đã chờ đợi thời gian rất lâu rồi." Trần Nguyên nhìn chằm chằm vào phương hướng Fujiwara Côn Tam Lang biến mất, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, người Đông Doanh là loại người rút đao sau lưng, Trần Nguyên cũng thế. Trò chơi này chính là kiểu như vậy, so xem ai càng vô sỉ, càng hạ lưu so với người khác. Chỉ cần càng vô sỉ hơn một ít, ngươi có thể ra tay nhanh hơn một ít so với đối phương, chỉ có càng hạ lưu hơn một tý, mới có thể tại thời điểm xuất đao, làm cho đối phương vô pháp phản ứng. Cái trò chơi này, Trần Nguyên biết chơi, Phạm Trọng Yêm không biết, Nhân Tông cũng sẽ không, bọn hắn đều quá quân tử, đặc biệt là Nhân Tông, thời điểm Trần Nguyên nói kế hoạch này với hắn, rõ ràng hắn còn hỏi Trần Nguyên, tìm cớ gì khai chiến với người Đông Doanh mới phù hợp? Đây là chuyện không cần lấy cớ, ít nhất tại trước khi đấu võ diễn ra, không thể có bất kỳ cái cớ nào. Phải làm cho người Đông Doanh tin tưởng Đại Tống thật sự muốn kết minh cùng bọn họ, ý đồ cùng nhau chia cắt Liêu quốc, cũng phải cho Liêu Hứng Tông biết, người Đông Doanh đã kết minh cùng Đại Tống. Mặc dù Nhân Tông có cái nhìn đối với hành vi này, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp tục tin tưởng Trần Nguyên. Sự tình Triều Tiên cùng Đông Doanh vẫn là Trần Nguyên làm, hiện tại đã hơi chệch đường ray rồi, nhưng Nhân Tông vẫn tin tưởng Trần Nguyên có năng lực chỉnh lại, bởi vì, Trần Nguyên chưa từng để cho hắn thất vọng. Địch Thanh đi đến trước mặt Trần Nguyên, nói: "Phò mã gia, hoàng thượng đưa mật chỉ xuống, bảo ta nghe theo ngươi điều khiển, rốt cuộc có chuyện gì muốn làm, có phải là tham gia chiến tranh Triều Tiên không?" Trần Nguyên không dấu diếm hắn: "Đúng, Địch đại ca, các ngươi theo ta vào đây." Địch Thanh và Lưu Bình cùng hắn đi vào giữa phòng, Bàng Hỉ lập tức mở một bức bản đồ ra, là địa đồ Đông Doanh. Trần Nguyên đặt tay trên bốn đảo nhỏ, nói: "Đông Doanh hiện tại có tổng nhân khẩu gần ngàn vạn, dựa theo tỉ lệ nam tử vừa độ tuổi để tính toán mà nói, bọn hắn nhiều nhất có thể động tám mươi vạn quân đội. Đây là con số nói về hướng lớn nhất, bình thường quân đội chắc có khoảng ba bốn mươi vạn, theo tình báo ta có được, thực tế cách mấy cái chữ này không xa." Địch Thanh không nói gì, lần này hắn tới, là Nhân Tông bảo hắn đến, nhiệm vụ cuả hắn là nghe Trần Nguyên nói, sau đó làm như thế. Tay Trần Nguyên lại chuyển qua vị trí Triều Tiên, nói: "Những năm này người Triều Tiên và người Đông Doanh đánh nhau, song phương tử bị thương không ít người, hiện tại có mười vạn quân đội Đông Doanh đã bước lên Triều Tiên, còn có cả quân đội đang trên đường vận chuyển, trong khoảng thời gian này, ta trao đổi một ít vật tư mua bán cùng bọn họ, từ việc bọn hắn chuẩn bị mua sắm vật tư để xem xét, quân đội tại Triều Tiên tuyệt đối không ít hơn hai mươi vạn." Địch Thanh cau chân mày lại, nói: "Rất khó đánh." Hai mươi vạn quân đội, cho dù đại đa số người Đông Doanh chỉ có một thanh đao, cũng đủ để đánh với quân Tống. Huống chi quân Tống vượt biển tác chiến, đây là phương thức chiến tranh bọn hắn chưa từng thử, trong lòng Địch Thanh không nắm chắc bao nhiêu phần thắng. Trần Nguyên gật đầu nói: "Nhưng Triều Tiên lại rất dễ đánh, nếu như không thể giải quyết nhanh, một khi Liêu quốc nhúng tay, sự tình sẽ biến thành cực kỳ không xong, cho nên, ta muốn đánh Đông Doanh, trực tiếp xử lý Thiên hoàng bọn hắn, bức bách người Đông Doanh tiến hành hải chiến." Địch Thanh trầm tư một hồi, đánh Đông Doanh, đây cũng là một biện pháp tốt. Chỉ cần quân Tống công kích Đông Doanh, những người Đông Doanh kia phải trở về trợ giúp, thủy sư Tống triều có thể dựa vào ưu thế số lượng triển khai hải chiến cùng người Đông Doanh, lúc kia, thiết kỵ Liêu quốc không có khả năng vọt tới biển rộng, cho dù Liêu Hứng Tông muốn giúp cũng không giúp được. Hải chiến, Trần Nguyên có phần nắm chắc. Bởi vì trên mặt số lượng, thủy sư Tống triều vượt xa Đông Doanh, năng lực sản xuất chuẩn bị cũng mạnh hơn gấp trăm lần người Đông Doanh, tuy kinh nghiệm quan binh thủy sư tác chiến không phải thập phần phong phú, nhưng theo chiến đấu, tất cả đều sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp. Quan trọng nhất là, hải chiến, Trần Nguyên có chi kì binh Hô Diên Khánh, bốn mươi chiếc chiến thuyền, tuyệt đối là một cỗ lực lượng có thể quyết định thắng bại chiến tranh.