Sử thượng tối ngưu phò mã gia
Chương 538 : Xả hơi (1+2)
Sự tình Vương Luân rất phiền toái, nhưng vẫn có một chút hi vọng giải quyết.
Đầu tiên là Vương Luân đã phối hợp, chỉ có lúc Vương Luân phối hợp với mình, nói ra tất cả mọi chuyện, như vậy mới có thể để cho Nhân Tông tin tưởng, trong sự tình phản loạn lần này, Vương Luân chỉ là một tiểu tốt xung phong hãm trận, chỉ là đồ ngốc bị người khác lợi dụng.
Nói như vậy, mới có thể để cho tội của hắn nhẹ hơn một ít, có thể cam đoan để cho một mình Vương Luân khiêng tội danh, không phiền lụy đến vợ con của hắn, nhưng có lẽ là Vương Luân nhất định phải chết.
Trần Nguyên chuẩn bị trở về cầu xin Nhân Tông, xin Nhân Tông khai ân, chấp thuận tại trước khi Vương Luân chết, được gặp mặt thê nhi một lần, điều kiện này, chắc là Nhân Tông sẽ đáp ứng.
Chỉ cần Nhân Tông đáp ứng rồi, có thể ngăn chặn thời hạn thi hành án của Vương Luân.
Muốn làm cho một người chết biến thành còn sống ở Tống triều, ngoại trừ "tám nghị" ra, còn có một đường có thể đi, cái này là may mắn của những người bị tử hình, vừa vặn đụng phải lúc hoàng thượng đại xá thiên hạ.
Lúc đó, tất cả tội phạm đều được giảm xuống, Vương Luân có thể được cải biến thành "đợi hỏi chém."
Đây là một loại phương thức trì hoãn cái chết ở Tống triều, thì ra là tranh luận về một vài phạm nhân, xem hắn nên sống hay chết, thu bản án về quan phủ, điều tra lại, hỏi rõ ràng, sau đó mới quyết định chém hay là không chém.
Đây là cơ hội sống sót duy nhất của Vương Luân.
Hiện tại Nhân Tông có đầy đủ lý do đại xá thiên hạ, bởi vì Tống triều đã nếm tư vị thắng lợi xa cách đã lâu, còn có một việc, vì để năm nay có thể có một mùa mưa thuận gió hoà, đại xá thiên hạ thì rất hợp tình hợp lý.
Đề nghị này, Trần Nguyên không thể nói, nên do quan viên Tư thiên giam nói thì càng thích hợp hơn.
Y theo năng lực hiện tại của Trần Nguyên, đi cửa sau qua Tư thiên giam, cũng không phải là việc gì khó.
Nhìn lang trung xử lý tốt miệng vết thương của Vương Luân, Trần Nguyên nói: "Đi thôi, Văn Bác Ngạn tất nhiên sẽ cáo trạng trước, đợi chúng ta đến kinh sư, không thể thiếu một phen trắc trở."
Bọn hắn dùng thời gian bảy ngày, tụ hợp cùng mấy người Lưu Bình, lại qua mười ngày, mới tới thành Biện Kinh.
Lúc này đây, Nhân Tông tự mình ra khỏi thành mười dặm đón chào, trong triều, đủ loại quan lại phân ra hai bên đứng đợi.
Từ khi Tống triều khai triều đến nay, chỉ có thời điểm Đại tướng Tào Bân diệt Nam Đường từng có đãi ngộ như vậy, kể cả trước đó, lần Phạm Trọng Yêm trở về, Nhân Tông cũng chỉ là ở cửa thành nghênh đón một tý là được rồi.
Bọn người Trần Nguyên cũng không nghĩ tới, Nhân Tông rõ ràng tự mình đi ra, đặc sứ cũng không nói cho bọn hắn biết, cái này lại làm cho hai người Đổng Khuê cùng Đạo Chiếm lần đầu tiên tận mắt trông thấy Nhân Tông rất là bối rối, té ngã một cái, từ trên ngựa rơi xuống, quỳ rạp trên mặt đất, rõ ràng quên cả việc thông báo cho các tướng quân đằng sau.
Nhân Tông còn nhớ rõ Đổng Khuê, lúc này đây hắn có thể báo ra tên Đổng Khuê rất rõ ràng: "Đổng Khuê, cắn người cẩu, trẫm nhớ rõ ngươi!"
Những lời này lại làm cho Đổng Khuê hết sức kích động, không biết mình nên nói cái gì cho phải, trong lúc nhất thời, hắn cảm giác đời này mình sống rất đáng giá, hoàng thượng nhớ rõ tên của mình rồi, đời này còn có gì truy cầu nữa sao?
Trần Nguyên và Lưu Bình chạy tới rất nhanh, xuống ngựa quỳ gối, bái kiến Nhân Tông.
Trên mặt Nhân Tông đều là dáng tươi cười, cái này lại để cho Trần Nguyên yên tâm hơn không ít, điều này nói rõ sự tình Văn Bác Ngạn cáo trạng không phá hư tâm tình tốt của Nhân Tông.
Trần Nguyên mang Vương Luân đi, cái này ở trong mắt Văn Bác Ngạn là vấn đề lớn, nhưng ở trong mắt Nhân Tông, cũng không nghiêm trọng như Văn Bác Ngạn nói trong tấu chương.
Hắn là hoàng thượng, hắn muốn, chính là giang sơn yên ổn, loạn trong giặc ngoài, hiện tại cũng đã bị giải trừ, về phần là ai giải trừ, ở trong mắt hoàng thượng, thật sự là không quan trọng.
Nhân Tông thuận miệng nói: "Tất cả đứng lên đi, trên đường đi cũng vất vả các ngươi, hiện tại nghỉ tạm trước một lát, lúc này đây trẫm đã chuẩn bị tiệc ăn mừng cho các ngươi, mặc dù nói hiện tại Đại Tống rất khó khăn, nhưng chỉ cần các ngươi đánh thắng trận, trẫm sẽ khao thưởng tam quân!"
Trần Nguyên tạ ơn đầu tiên: "Tạ ơn vạn tuế!"
Ba quân tướng sĩ cùng hắn hô lên câu đó, đợi Trần Nguyên đứng dậy, bọn hắn mới bắt đầu đứng dậy.
Nhân Tông nhìn Trần Nguyên, nói: "Thế Mỹ, ngươi quả nhiên là mỗi lần làm việc đều không để cho ta thất vọng, ngươi nói ở tấu chương, có phải là cuối cùng, Lý Nguyên Hạo đã tự sát?"
Trần Nguyên gật đầu, nói: "Vâng, vốn thần muốn mang hắn trở về, giao cho vạn tuế xử trí, nhưng hắn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, cuối cùng không thấy còn hi vọng, liền sợ tội tự sát, thần nói với Dã Lợi Kiến Ca, để cho hắn dựa theo dùng phong tục quy cách bình dân Đảng Hạng, mai táng Lý Nguyên Hạo, không được theo quy cách Đại vương."
Nhân Tông hiển nhiên rất là thoả mãn đối với cách xử lý như vậy, nói: "Ừm, không tệ, ngươi nghĩ coi như chu đáo."
Trần Nguyên nhìn tâm tình của hắn rất tốt, lập tức nói: "Còn có một việc, thần muốn bẩm báo vạn tuế, nhi tử Lý Nguyên Hạo, thần đã dẫn đến đây."
Trữ ca nhi là nhi tử của Lý Nguyên Hạo, mà quan hệ giữa Đảng Hạng và Đại Tống rất đặc thù, nói là phiên thuộc quốc, Lý Nguyên Hạo đã phản Tống.
Nói là hai quốc gia, nhưng Tống triều chưa từng thừa nhận Đảng Hạng, tính toán là phiên thuộc quốc mà nói, Lý Nguyên Hạo chính là phạm thượng làm loạn, vậy hẳn là phải tru di cửu tộc.
Trần Nguyên biết rõ Nhân Tông sẽ không giết một đứa trẻ con tám tuổi, nhưng vấn đề này phải nói rõ ràng mới được, nếu để ngày sau, tất có phiền toái không cần thiết.
Hắn quay đầu lại ngoắc ngoắc: "Trữ ca nhi, tới đây, dập đầu với hoàng thượng."
Trữ ca nhi đi tới, nhìn hai mắt Nhân Tông, rõ ràng không quỳ xuống, bên cạnh, sắc mặt một đám Tống triều đại thần lập tức hiện lên vẻ khó coi.
Nhân Tông lại là một bộ dạng không sao cả, nhìn Trữ ca nhi đang ngóc đầu lên, rất nhẹ nhàng hỏi một câu: "Ngươi là nhi tử của Lý Nguyên Hạo?"
Trữ ca nhi gật gật đầu.
Nhân Tông từ trong ánh mắt và khuôn mặt của hắn, phảng phất như đọc hiểu cái gì, lại hỏi tiếp: "Ngươi, có phải là trong lòng rất hận chúng ta đã giết phụ thân ngươi?"
Trữ ca nhi lại gật gật đầu.
Một bên, Bàng Cát vừa sải bước đi lên, nói: "Vạn tuế, thằng nhóc này và Lý Nguyên Hạo là dạng lòng muông dạ thú, không nghĩ đến chuyện Đảng Hạng hắn sai lầm, còn nghĩ chúng ta bức tử phụ thân nó, đáng chết!"
Nhân Tông khẽ lắc đầu, nói: "Thái sư, lời này quá mức rồi, hắn mới tám tuổi, hắn có thể phân rõ thị phi sao? Hắn có thể phân rõ sở đúng sai sao?"
Nói xong, Nhân Tông vươn tay, muốn sờ đầu Trữ ca nhi một tý, Trữ ca nhi vô ý thức tránh né một chút.
Tay Nhân Tông ngừng lại, thở dài một tiếng, nói: "Ai, đứa trẻ tám tuổi, hắn nhìn xem cha hắn mẹ chết ở trong tay chúng ta, tự nhiên sẽ hận, Thế Mỹ, ngươi có ý định an bài hắn như thế nào?"
Trần Nguyên nói: "Tìm một học đường, để cho hắn đọc sách thánh hiền, hi vọng hắn có thể làm một người hiểu chuyện."
Nhân Tông gật đầu, nói: "Tốt, ngươi an bài đi, dùng đãi ngộ phiên bang thần tử trích bổng lộc mỗi tháng cho hắn."
Tống triều là rộng lượng, rộng lượng có chút quá mức, thành lập bang giao với Tống triều, những quốc gia kia phần lớn đều phái sứ giả thường trú ở Tống triều, dựa theo đạo lý mà nói, chi tiêu của những sứ giả này đều nên để những quốc gia kia tự mình xuất tiền túi mới đúng, nhưng Tống triều không giống bình thường, vì biểu hiện ra là chiếu cố đối với phiên bang, mỗi tháng bọn hắn đều dựa theo một vài danh ngạch, cung cấp một số sinh hoạt phí rất khả quan cho những sứ giả kia.
Cái quy củ này cũng không có người nào buộc bọn hắn phải làm, là đám sĩ phu tự mình ký kết.
Nếu để cho Trữ ca nhi hưởng thụ cái đãi ngộ này mà nói, như vậy, vấn đề hắn ăn uống không cần lo nữa rồi, có thể vượt qua một loại cuộc sống thư thái của con ông cháu cha.
Trần Nguyên nói: "Vạn tuế nhân từ."
Nhân Tông nhìn hắn, bỗng nhiên giảm thấp thanh âm xuống, nói: "Đừng nói dễ nghe như vậy, sự tình Vương Luân rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi phải cho trẫm một cái công đạo mới được."
Tuy thanh âm của hắn rất thấp, nhưng những trọng thần bên cạnh kia vẫn nghe được, ánh mắt của bọn hắn đều nhìn về Trần Nguyên, từ trong ánh mắt của bọn hắn, Trần Nguyên có thể nhìn ra, có mấy người đang chờ đạp mình một cước.
Lúc này Trần Nguyên cũng nhỏ giọng nói: "Hồi bẩm vạn tuế, thần là sợ Văn Bác Ngạn đại nhân nhất thời không tra xét, giết chết Vương Luân, chuyện cũng nói không rõ ràng.”
“Tại trước khi Vương Luân tạo phản, Phạm đại nhân đã từng nói qua với thần, tất có người ủng hộ Vương Luân, người này đang ở ngay trong triều đình, thần cho rằng, người này nguy hại hơn nhiều, đáng sợ hơn rất nhiều so với Vương Luân, cho nên, thần mới cả gan làm ra sự tình bực này."
Nhân Tông nhớ ra, Phạm Trọng Yêm cũng đã nói qua cùng mình như vậy, chẳng qua là lúc đó tình hình Đại Tống rất nghiêm trọng, phải lập tức bình định Vương Luân, nếu không hậu quả sẽ không chịu nổi, cho nên hắn cũng không có thời gian và tinh lực đuổi theo, tra xét những này.
Bây giờ vừa nghe Trần Nguyên nói, gương mặt Nhân Tông lập tức bắt đầu nghiêm túc, hỏi: "Hỏi được chưa?"
Trần Nguyên gật đầu, nói: "Hắn đã nói, chỉ là, vi thần không biết là thật hay giả, vi thần cho rằng, cứ đem bọn người Vương Luân giao cho Bao đại nhân thẩm vấn qua, sau đó lại xử phạt mức cao nhất theo pháp luật."
Hạ Tủng nghe đến đó, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng, Trần Nguyên mang người về, lại giao cho Bao Chửng, cái này về tình về lý đều nói thông suốt, hắn không bắt được bất luận nhược điểm gì.
Về phần Văn Bác Ngạn, tiểu tử này có chút quá đần, lúc đưa tấu chương đã nói rõ: "Thần có ý chém giết Vương Luân, bêu đầu để chấn nhiếp loạn dân..." Đây không thể nghi ngờ là làm tròn lời nói, trợ giúp cho Trần Nguyên.
Nhân Tông nghe xong liền gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Bao Chửng, nói: "Bao ái khanh, sự tình giao cho ngươi xử lý."
Bao Chửng đáp: "Vi thần tuân chỉ."
Bởi vì tâm tình Nhân Tông rất tốt, hai việc nhỏ Trần Nguyên tự ý làm, cứ như vậy mà được hoàn tất, hắn không nghĩ đến chuyện có thể làm cho Trữ ca nhi thoáng một tý đã quên hết thù hận, cũng không nghĩ đến chuyện lập tức cứu bọn người Vương Luân ra, sự tình phải làm từng bước một.
Chỉ cần một bước này thuận lợi, chính mình cố gắng làm bước tiếp theo là được.
Kế tiếp là tiệc ăn mừng theo thông lệ rồi, đây là lần thứ ba trong hai năm, Nhân Tông tổ chức tiệc ăn mừng, những việc khác không nói, chỉ lần này thôi, cũng đủ để cho Nhân Tông cảm giác được sự hãnh diện.
Càng làm cho Nhân Tông cao hứng hơn chính là, tiệc ăn mừng hai lần trước, đều là đại thần cùng tướng sĩ, còn lần này, những sứ giả phiên bang kia cũng tới, thậm chí ngay cả Liêu quốc cũng phái sứ giả đến, mượn danh nghĩa chúc mừng Tống triều chiến thắng để trình quốc thư mới.
Tại sao bọn hắn tới, trong lòng Nhân Tông rất rõ ràng, đặc biệt là Liêu quốc, hiện tại Tống triều đã hóa giải nguy cơ, chỗ chiến đấu giữa Liêu quốc và Mông Cổ cùng với Nữ Chân, tuy đã tiến vào khâu cuối cùng, nhưng nguy cơ lương thực của bọn hắn càng ngày càng nghiêm trọng, đã có một loại tư thế sắp bước theo gót Đảng Hạng, lúc này, Liêu quốc đã sợ.
Liêu quốc cũng sợ mình sao? Vấn đề này, trước kia Nhân Tông nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng lần này, thái độ sứ giả Liêu quốc rất khiêm tốn, rất quy củ trình quốc thư, chúc mừng Tống triều chiến thắng Đảng Hạng, bọn hắn sợ hãi, đối với Nhân Tông mà nói, Liêu quốc hi vọng song phương Tống Liêu đều có thể tuân thủ minh ước lúc trước, vĩnh viễn không phát sinh chiến tranh, kết chuyện tốt trọn đời.
Nhân Tông cảm giác có chút tự hào, cũng có chút buồn cười, minh ước đã bị Liêu quốc nhiều lần sửa chữa, nhìn không ra bộ dáng lúc trước rồi, hiện tại bọn hắn mới nhớ tới chuyện tuân thủ? Từ lúc mình kế vị, đã bắt đầu bị Liêu Hứng Tông khi dễ, hiện tại hắn muốn kết chuyện tốt trọn đời cùng mình?
Nhân Tông nhìn chung quanh đều là người tin được, lập tức rất là hưng phấn hỏi: "Chư vị ái khanh, năm nay nếu mưa thuận gió hoà, đợi sang năm biên chế lính mới hoàn thành, trẫm muốn hoàn thành di chí của Thái tổ hoàng đế, thu phục mười ba châu chưa từng được thu phục, chư vị nghĩ như thế nào?"
Quần thần kinh hãi.
………….
Trở về thành, Lưu Bình dẫn những quân sĩ kia về quân doanh trước, cất kỹ hành lý, đồng thời cũng được xả hơi mấy canh giờ, nhà ở phụ cận có thể trở về thăm người nhà, nhà xa muốn trở về cũng được, chỉ cần nói một tiếng cùng trưởng quan, tiệc ăn mừng buổi tối sẽ không có vị trí của hắn.
Kỳ thật, tiệc ăn mừng là một loại hình thức, nhưng đối với những binh lính bình thường này mà nói, một cơ hội để cho bọn họ thấy hoàng thượng như vậy, không người nào muốn bỏ qua, nhà thật sự quá xa, trễ một ngày trở về cũng không có gì khác nhau, cho nên, những người tham gia quân ngũ kia, trên cơ bản đều thư giãn ở trong thành một tí, sòng bạc, thanh lâu, quán rượu, là địa phương bọn hắn thích đi nhất.
Trà lâu thì không được, vật đó không hợp khẩu vị của bọn hắn, mấy thứ điểm tâm ăn lại ăn không đủ no, còn đắt tiền, xa hoa, bọn hắn chưa bao giờ đi chỗ đó.
Lương Hoài Cát bây giờ đang ở trong trà lâu, hắn nâng chung trà lên, rót chén nước trà cho người đối diện, nói: "Ta đang ở trong quân đội rồi, Trần đại nhân muốn trùng kiến kỵ binh, Bạch Ngọc Đường làm giám quân của hắn té bị thương rồi, ta biết viết sổ, muốn đi làm giám quân cho hắn."
Ngồi ở hắn đối diện chính là Lý Vĩ, vết sẹo trên đầu Lý Vĩ rất rõ ràng, run run nhúc nhích, hỏi: "Như thế nào?"
Lương Hoài Cát trở về, chuyện làm thứ nhất chính là đi tìm Lý Vĩ, Lý Vĩ cho rằng Lương Hoài Cát lại cùng mình tranh đoạt đại Công Chúa, nhưng hiện hắn tại rất rõ ràng, vấn đề này nên vậy lại để cho đại Công Chúa chính mình quyết định, nếu như đại Công Chúa muốn đi, mình tuyệt đối không giữ lại.
Nếu như đại Công Chúa lựa chọn gương vỡ lại lành cùng với mình, Lương Hoài Cát còn dám thốt một tiếng đòi người, mình sẽ giết chết hắn.
Nhưng hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện Lương Hoài Cát muốn rời đi, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Lương Hoài Cát cười một chút, nói: "Lần thứ nhất lên chiến trường, ta rất bội phục ngươi, nghe các huynh đệ nói, lúc ấy ngươi đối mặt với mấy ngàn kỵ binh Đảng Hạng, ta thật sự không biết ngươi kiên trì như thế nào. Thời điểm ta lên trên chiến trường, nghĩ nhiều nhất đúng là chạy trốn, ta rất muốn bỏ chạy trong chớp mắt, thật sự, thân thể của ta rất nhiều lần xoay qua chỗ khác."
Lý Vĩ gật đầu, nói: "Ta cũng đã nghĩ qua, nhưng ta phát hiện người Đảng Hạng rất nhanh, căn bản ta không chạy nổi."
Lương Hoài Cát thở dài một tiếng, thân thể ngửa về phía sau một chút, hai cái đùi không tự chủ mà chuyển hướng, động tác này có vẻ rất nam nhân, là hắn học những binh lính trong quân doanh kia, hắn ưa thích động tác này, mặc dù nhìn về phía trên có chút không nhã nhặn.
"Sự tình trước kia, là ta sai rồi, hi vọng ngươi có thể quên những việc đó, đối xử với Công Chúa tốt hơn một ít, trò chuyện nhiều cùng nàng, kỳ thật, nàng rất cần người khác chiếu cố."
Lương Hoài Cát nói tới chỗ này, thanh âm bỗng nhiên có chút run rẩy, hắn lập tức ngừng lại, hít một hơi thật dài, sau đó mới nói: "Ta không biết hiện ra tại bên người Công Chúa, ta cảm thấy trong quân đội không tệ, ít nhất những huynh đệ kia cho rằng ta là một người bình thường, ngày mai ta cũng muốn giống ngươi, từ trên chiến trường lấy một đứa trẻ, coi như con ta."
Hắn cười rồi, là cái loại dáng tươi cười rất vui vẻ.
Lý Vĩ hất đầu lên, nói: "Ta cũng có ý định về nhà, kỳ thật, lần này ngươi đã để cho ta hiểu được một việc."
Lương Hoài Cát hỏi: "Chuyện gì?"
Lý Vĩ dựa thân thể về phía sau, nói: "Cho dù ta là Phò mã, ta cũng muốn làm chuyện của mình, mặc dù không làm thành công, ít nhất ta cũng muốn giống một nam nhân chủ nhà. Ta muốn để cho Công Chúa cảm giác được ta là một người chồng, mà không phải một người phụ thuộc bên cạnh nàng, bằng không thì, tuy lần này ngươi đi, nhưng khó tránh khỏi việc có một Lí Hoài Cát mới xuất hiện."
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
127 chương
33 chương
107 chương
25 chương
16 chương
126 chương