Sử thượng tối ngưu phò mã gia

Chương 353 : Thầy miễn phí (2)

Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia Tác giả: Nã Cát Ma Chương 340: Thầy miễn phí (2) Nhóm dịch: hungvodich9490 Nguồn: metruyen.com Âu Dương đại nhân, quả nhiên là khách quý ít gặp, từ lúc tiểu điếm khai trương đến nay, tuy Thế Mỹ nhiều lần mời đại nhân đi tới, lại luôn luôn không có cái vinh hạnh này, không biết hôm nay là cơn gió nào thổi đại nhân tới? Âu Dương Tu đối với cách Trần Nguyên làm người, mặc dù có chút khinh bỉ, nhưng cũng không có cái gì phản cảm, nguyên nhân chủ yếu là xuất thân của Trần Nguyên, trong mắt hắn là hèn kém, khinh thường không thèm tới làm bạn. Chỉ là, Trần Nguyên lập tức làm Phò mã rồi, hoàng thượng đã chọn lựa ngày cát tường, cho nên, dù ghét, cũng nên cho chút ít mặt mũi mới được. Hắn kéo một người học sinh tuổi còn trẻ bên người tới, nói: Trần đại nhân, ta đến giới thiệu cho ngươi một tý, vị này là đệ tử của ta, Tô Thức. Tô Thức? Trần Nguyên nhìn thoáng qua, phát hiện khuôn mặt Tô Thức lại khá tiêu sái. Tô Thức liền ôm quyền về hướng Trần Nguyên, nói: Đệ tử bái kiến Trần đại nhân. Không cần khách khí, tìm được chỗ ở chưa? Không được thì cứ ở chỗ này của ta. Trong lòng Trần Nguyên lại đang thầm tính toán, nếu để cho Tiểu Tô này chuyển đến làm môn hạ của mình, ngày sau, người ta nhắc tới đại văn hào Tô Đông Pha, vừa hỏi thì ra thì là môn sinh Trần Thế Mỹ, vậy thì quả thực là một chuyện tốt, cảnh tượng vô cùng huy hoàng rồi. Cho nên thái độ Trần Nguyên cực kỳ hòa ái, nụ cười trên mặt thập phần thân thiết, rất giống với thời điểm bọn buôn người lừa gạt mấy đứa trẻ. Tô Thức thập phần cung kính nói: Không dám làm phiền Trần đại nhân quan tâm, tại hạ đối với Trần đại nhân, cũng là ngưỡng mộ đã lâu, đại nhân sáng tác thủ « nước điều ca đầu » kia, đệ tử đọc rất nhiều lượt, quả nhiên là rung động đến tâm can, có thể nói là một đại cự đầu trong đương kim văn đàn! Trần Nguyên ngượng ngùng cười một tiếng, nói: Hắc hắc, quá khen, quá khen. Hắn cảm giác hắn có chút giống cây gậy, chuyên cầm thứ gì đó của người khác ra để khoác lác, bất đồng chính là, cây gậy khoác lác mặt không đỏ, hiện tại, Trần Nguyên đối mặt với Tô Thức, quả thực cảm thấy trên mặt có chút nóng rát. Vạn phần xấu hổ, Trần Nguyên quyết định chuyển dời cái đề tài này sang chỗ khác, nói: Âu Dương đại nhân, hiện tại đám học sinh cũng đã đến đầy đủ, không phải chúng ta có thể làm chuyện gì đó cho bọn họ? Hắn quăng ánh mắt về hướng Âu Dương Tu, chính là nói cho những người khác, những người lớn cần nói chuyện đứng đắn rồi, bọn nhỏ đi một bên chơi. Âu Dương Tu sửng sốt một chút, hỏi: Trần đại nhân muốn làm cái gì? Trần Nguyên cười một chút, nói: Thế Mỹ năm đó gia cảnh bần cùng, đến Biện Kinh, trong người không có đồng nào, rơi vào đường cùng mới bắt đầu mua bán, mặc dù nói là chó ngáp phải ruồi thôi, nhưng ta cuối cùng cũng không hi vọng từng người học sinh ở đây giống như ta. Thế Mỹ muốn lập mấy gian nhà gỗ giản dị trên đất trống ở bên ngoài, để cho những học sinh bần hàn kia có một cái chỗ để dung thân và học tập. Sắc mặt Âu Dương Tu lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn Trần Nguyên cũng hoàn toàn không giống với lúc trước, cả người hắn đứng lên, nói: Nếu như vậy, xin Trần đại nhân của ta một lễ! Nói xong, cả người đã cúi xuống hành lễ. Trần Nguyên vội vàng tiến lên, đỡ lấy hắn, nói: Âu Dương đại nhân, ngươi làm cái gì vậy? Tại hạ còn chưa nói hết mà, còn có một số việc, cần mời Âu Dương đại nhân hỗ trợ. Cái gọi là quân tử, chính là như vậy, khi bọn hắn cảm thấy ngươi cũng là lo quốc lo dân, thái độ của bọn hắn đối với ngươi sẽ có chỗ chuyển biến. Mặc dù nói đoạn thời gian này, Trần Nguyên vẫn đang tiếp tục làm mua bán của hắn, hơn nữa còn làm mua bán càng lớn, nhưng khi chính bản thân hắn xuất tiền túi cho Tôn Công Sáng gom góp kinh phí, vì đám học sinh nghèo trong thư viện mà đưa áo bông chăn bông đi. Hai chuyện này cũng làm cho đám người Âu Dương Tu cho rằng, Trần Thế Mỹ này, mặc dù là một thương nhân, cũng không phải cái loại thương nhân hơi tiền đầy người. Hôm nay, Trần Nguyên đưa ra ý nghĩ này, thật sự khiến cho Âu Dương Tu cảm giác vạn phần hổ thẹn, ngẫm lại chính mình đọc đủ thứ thi thư, rõ ràng còn không nghĩ chu đáo bằng một người thương nhân, chính mình thật sự chưa từng nghĩ tới phương diện này. Hắn lúc này liền vỗ ngực một cái, nói: Trần đại nhân có chuyện, cứ mở miệng, nếu làm ý định tốt cho chút ít đám học sinh này, Âu Dương Tu muôn lần chết cũng không chối từ, chỉ là, hiện tại ta đã không có chức quan ở trong kinh thành, hoàng thượng bảo ta tháng sau liền đi Xa Chu châu tiền nhiệm, ngày giờ không nhiều, chỉ sợ không xuất ra được bao nhiêu khí lực. Trong nội tâm Trần Nguyên cười một chút, vấn đề này, Âu Dương Tu có thể ra mặt là được rồi, hắn liền nói: Âu Dương đại nhân, ta nghĩ ngươi cũng biết, có rất nhiều học sinh căn bản không có kinh nghiệm đi thi, vào trường thi khó tránh khỏi khẩn trương, đối với đọc đề cùng đáp đề, cũng sẽ xuất hiện lệch lạc. Ta muốn thiết lập một chỗ phòng học, sau đó chuyên môn mời Âu Dương đại nhân, Tống Kỳ đại nhân, những người lớn đã trải qua khoa kiểm tra như vậy tới đó, nói một chút kinh nghiệm cho những học sinh đi thi này, không biết Âu Dương đại nhân có thể chối từ hay không? Nói tới chỗ này, hắn lại bỗng nhiên bắt đầu nổi máu con buôn: Đại nhân yên tâm, các ngươi tới giảng bài, ta sẽ tuyệt đối không để cho các ngươi đến không, cần bao nhiêu tiền, cứ mở miệng là được rồi. Hàng năm, đều có vài ngàn học sinh đến đi thi, nhiều thì không dám nói, nhưng có một hơn nửa là nghe giảng bài, cho dù dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất để thu phí mà nói, mỗi lần đi thi, thu được vạn quan, hẳn không phải là vấn đề. Mấu chốt là, một chuyến nghề nghiệp này rất ổn định nha, không cần bao nhiêu tiền vốn, phòng ở không cần xây, thuê một chỗ phù hợp là được rồi, sau đó mời mấy giảng sư, tại Tống triều, thậm chí ngay cả chứng nhận cho phép quản lý trường học cũng không cần phải làm. Nếu như năm thứ nhất, mình làm ra danh vọng, có thể từ phía trong lớp huấn luyện đào tạo ra trạng nguyên thám hoa gì đó, vậy thì năm sau, sinh ý liền tốt hơn nhiều. Trần chưởng quỹ chính là người như vậy, có sinh ý, hắn liền làm, chỉ cần có thể kiếm tiền, quản nó là sinh ý lớn nhỏ khỉ gió làm gì. Nhưng Âu Dương Tu hiển nhiên là nhìn Trần Nguyên quá thanh cao rồi, hắn cho rằng, tất cả việc Trần Nguyên làm, đều là miễn phí, đều là phục vụ cho chút ít đám học sinh này. Nghe xong lời Trần Nguyên nói, sắc mặt Âu Dương Tu tái nhợt lại, nghiêm túc nói: Trần đại nhân đừng tưởng rằng, khắp thiên hạ chỉ có một mình ngươi suy nghĩ cho chút ít đám học sinh này, tuy Âu Dương Tu ta không dám nói phẩm chất mình cao bao nhiêu, nhưng nếu như ngươi nói học đường thật sự có rồi, ta tất nhiên sẽ đến giảng cho chút ít học sinh hàn môn này một phen, tiền đi lại? Hừ, ngươi quá xem thường người đó! Nói xong, hắn muốn phẩy tay áo bỏ đi, trong lòng Trần Nguyên mừng rỡ, nói: Ai nha, ngươi không cần sao, rất vừa vặn, ta đang cần tìm một giảng sư miễn phí, đến lúc đó, ngươi cũng đừng nói ta kiếm tiền không cho ngươi một phần! Hắn vội vàng kéo Âu Dương Tu lại, tuyệt đối không thể để giảng sư miễn phí đi, hắn chửi mình hai câu được rồi, coi như là bị đồng tiền đập vào mặt thôi. Âu Dương đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận, ta chỉ là một thương gia, ngài đừng tức giận với ta, đến ngồi xuống nói chuyện đi, ta chịu tội với ngài còn không được sao? Uống trà, uống trà đã. Trần Nguyên nói xong, liền tự mình rót một chén nước trà cho Âu Dương Tu, sắc mặt Âu Dương Tu dễ nhìn hơn một ít, nói: Trần đại nhân, ngươi nói những lời này, đã khiến cho ta thất vọng, vốn ta đã thay đổi ấn tượng với ngươi, bây giờ lại trở về như cũ, xem ra, ngươi chính là một thương nhân, sự tình gì cũng nói về tiền! Âu Dương đại nhân nói lời này không sai, Trần chưởng quỹ đương nhiên chính là một thương nhân, chỉ là, hắn coi như một thương nhân tương đối có lương tâm. Sài đại quan nhân loạng choạng xếp quạt đi tới. Toái Càn Khôn