Sử thượng tối ngưu phò mã gia
Chương 236 : Kéo người (1)
Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia
Tác giả: Nã Cát Ma
Chương 230: Kéo người (1)
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: metruyen.com
Trần Sư Sư hiểu rõ nam nhân, nàng sẽ không để cho Liễu Vĩnh tiếp tục thương cảm như vậy, lập tức làm nũng, nói: "Vậy thì có sao, như vậy không tốt sao? Ít nhất ta có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ với Thất Lang, nếu ngươi làm đại quan, tất nhiên sẽ quên người ta."
Liễu Vĩnh cười ha ha một tiếng: "Nếu như ta làm đại quan, nhất định sẽ tiếp ngươi vào phủ, để cho ngươi làm hạo mệnh phu nhân một lần."
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cổ nhạc, Trần Sư Sư vội vàng đứng dậy từ trên đùi Liễu Vĩnh, đẩy cửa sổ ra, hướng đầu nhìn lại phía ngõ, chỉ thấy hai đội chiêng trống cùng nhau gõ, đi vào ngõ nhỏ, mặt mũi nàng lập tức tràn đầy hưng phấn, nói: "Đến rồi, đến rồi, Thất Lang, ngươi cứ ngồi trước, ta xuống dưới lấy tiền, ha ha."
Liễu Vĩnh cũng đi tới, không đợi hắn nói cái gì, phía dưới đã truyền đến thanh âm một đám kỹ nữ thét to: "Trần Sư Sư, Trần Sư Sư, mau xuống đây!"
Liễu Vĩnh tự mình bò lên trên bệ cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, phất tay nói với Trần Sư Sư: "Ngươi đi đi."
Hai đội chiêng trống đứng thẳng tại hai bên cửa Bách Hoa lâu, sau đó cứ tiếp tục gõ.
Chính giữa là một mảnh đất trống, bọn người Thiết An Ha Mã Thai và Tô Đồ chuẩn bị nã pháo, hai tiểu nhị khuôn mặt tương đối thanh tú mang một cái rương, đi theo đằng sau lưng Trần Nguyên, đi đến phía trong Bách Hoa lâu.
Tú bà vội kia vàng ra đón, nói: "Ai ui, Trần chưởng quỹ đến rồi? Khách quý ít gặp, khách quý ít gặp, cho tới bây giờ, ngài vẫn chưa ăn nằm ở chỗ chúng ta đâu!"
Trần Nguyên còn một điểm đồng tình đối với kỹ viện kỹ nữ, nhưng đối với tú bà, lại không có ấn tượng gì tốt, lập tức không nói cái gì nhiều cùng nàng, xuất ra 500 văn tiền, đặt ở trong tay tú bà, nói: "Mặc dù chưa tới, nhưng là quy củ thì ta hiểu, đây là lễ gặp mặt đưa cho ngươi, Sư Sư cô nương đâu rồi?"
500 văn làm lễ gặp mặt, xem như thuộc về dạng người ra tay xa xỉ rồi, loại người như tú bà này chỉ nhìn tiền, chưa bao giờ xem sắc mặt người khác, chỉ cần tiền tới tay, ngươi mắng mẹ ruột nàng, nàng cũng không cãi lại, nếu như ngươi không có tiền, cho dù nàng chính là mẹ ruột ngươi, cũng sẽ không để cho ngươi đi vào tìm cô nương.
"Sư Sư, Sư Sư, mau tới đây," tú bà một mặt đem tiền nhét vào hầu bao của chính mình, một mặt cười cười gọi Trần Sư Sư tới: "Ngươi và Trần chưởng quỹ trò chuyện nhiều một hồi, ta đã nói với ngươi, Trần chưởng quỹ là khách quý, ngươi cũng phải cẩn thận tiếp đãi đó!"
Nói xong, lại cầm khăn bước tới trước mặt Trần Nguyên, õng ẹo nói: "Trần chưởng quỹ nhìn xem, cô nương tại chỗ chúng ta, tuyệt đối là tốt nhất Biện Kinh, chỉ là, nha đầu kia bị ta làm hư rồi, thiếu khuyết cấp bậc lễ nghĩa, huống hồ, khuya hôm nay, Lô công tử đã muốn lật bài tử Sư Sư ra rồi, bằng không ta tất nhiên sẽ để cho nàng từ từ hưởng thụ cùng ngươi, ta biết rõ ngươi là người vội vàng, càng là vội vàng, càng nên đến thoải mái mới được nha, có muốn ta cho giới thiệu mấy cô nương đứng đầu bảng chỗ chúng ta hay không?"
Trần Nguyên phất phất tay, hắn biết rõ, nếu để cho tú bà này nói tiếp, tuyệt đối có thể nói một canh giờ, không ngừng một phút nào, lại tiện tay xuất ra hai trăm tiền, nói: "Được rồi, ngươi còn bận việc của ngươi, ta chính là đến đưa tiền cho Sư Sư cô nương, cảm tạ cô nương đặt cho sơn trang của ta một cái tên rất hay."
Tất cả khách làng chơi và kỹ nữ ở phía trong Bách Hoa lâu đều duỗi đầu ra, bọn hắn đều muốn nhìn một chút, hai ngàn quan có phải là thật hay không.
Trần Thế Trung cực kỳ có ánh mắt, vung tay với đám người bên ngoài, nói: "Đốt pháo!"
Đợi thanh âm pháo đốt bắt đầu vang lên, lại để cho hai tiểu nhị kia buông thùng, mở ra, tiền đầy suốt nửa thùng sáng loáng.
Bên trong Bách Hoa lâu, lập tức phát ra một chút bối rối và tiếng thở dài hâm mộ, phải biết rằng, hai ngàn quan là một số lượng không nhỏ, cũng đủ khiến cấp bậc kỹ nữ như Trần Sư Sư tiếp khách một năm.
Trần Sư Sư đương nhiên cũng rất cao hứng, hai con mắt nhìn tiền cũng trở nên sáng như tuyết, chỉ là, nàng có lẽ vẫn giả bộ như rất không thèm để ý, hơi khẽ chào, nói: "Đa tạ chưởng quỹ, làm phiền ngài giúp ta chuyển đồ vào trong phòng."
Trần Nguyên gật đầu: "Theo lý phải vậy, đâu thể bắt cô nương làm việc tốn sức như thế?"
Sai khiến hai tiểu nhị giơ thùng lên, đưa vào trong phòng Trần Sư Sư, Trần Sư Sư bỗng nhiên cười một tiếng, nói: "Năm trước, tại tiệc cưới Nhan trạng nguyên đã nhìn thấy Trần chưởng quỹ, tiểu nữ tử chỉ biết ngài nhất định không phải nhân vật bình thường, lúc này mới trôi qua không đến một năm, Trần chưởng quỹ đã là gia tài bạc triệu, ngày sau mong rằng ngài chiếu cố tiểu nữ tử nhiều hơn mới được."
Trần Nguyên ứng phó bằng cách gật đầu, trong lòng thầm suy đoán, năm trước hình như nàng căn bản không thèm phản ứng chính mình, toàn bộ chú ý đều đặt ở trên người những tài tử phong lưu kia.
Nghĩ đến đó, lại chẳng thèm để ý tới nàng, ánh mắt lại đang đánh giá bố cục cái kỹ viện này, tích lũy một ít kinh nghiệm để chính mình sau này kiến tạo kỹ viện.
Trần Sư Sư nhìn hắn mang một bộ dạng không yên lòng, đầu óc vừa chuyển, lập tức hỏi: "Chưởng quầy có phải là ghét bỏ nơi đây của chúng ta thấp kém? Như thế nào lại mang một bộ dạng không thèm nhìn vậy?"
Vấn đề này hỏi vô cùng đột nhiên, cũng hơi có một tia khiêu chiến.
Trần Nguyên lập tức ý thức được, nếu như mình trả lời không tốt vấn đề này, như vậy, Trần Sư Sư có thể sẽ rất uyển chuyển đuổi hắn ra ngoài.
Nàng thật sự có thể làm như vậy, bởi vì, nếu như náo loạn như vậy, đối với thanh danh Trần Sư Sư, chỉ có lợi chứ không hại, không có chỗ nào xấu, nhưng đối với Trần Nguyên, liền không giống như vậy.
Cũng may, hắn phản ứng rất nhanh, lúc này liền cười một chút, nói: "Xin hỏi cô nương, cái gì gọi là thấp kém?"
Tú bà là người rất khôn khéo, nàng dĩ nhiên muốn để cho Trần Sư Sư lưu khách nhân như Trần Nguyên lại, lập tức thoáng xô đẩy Trần Sư Sư một tý, nói: "Tiểu nha đầu, không cần phải thiếu cấp bậc lễ nghĩa, nào có đạo lý để cho khách nhân đứng ở sảnh đường nói chuyện? Còn không dẫn Trần chưởng quỹ đi lên trên lầu nghỉ ngơi sao?"
Trên mặt Trần Sư Sư hiện ra vẻ mỉa mai, nói: "Ta chỉ sợ Trần chưởng quỹ ghét bỏ, không chịu đi vào trong phòng ta."
Trần Nguyên không nói thêm gì nữa, nện bước chân đi lên lầu, nói: "Mời cô nương chỉ đường cho tại hạ."
Tú bà hung hăng liếc về hướng Trần Sư Sư, sau đó thay một bộ dáng tươi cười, nói với đám người Trần Thế Trung: "Mấy vị tiểu ca, mời vào trong nghỉ ngơi một lát, ta sẽ bảo người ta đưa nước đến cho các ngươi."
Trần Sư Sư đi theo sau Trần Nguyên, Trần Nguyên hơi nghiêng thân sang bên cạnh, để cho nàng đi qua trước, dù sao cũng là đi vào gian phòng của nàng, phải để nàng mở cửa.
Trần Sư Sư cũng không tiếp tục làm khó dễ, dẫn Trần Nguyên tới cửa, mở cửa phòng ra, nói: "Trần chưởng quỹ, mời!"
Trần Nguyên đi vào gian phòng Trần Sư Sư, mhững kỹ nữ này đều có hai gian phòng, một là địa phương để các nàng nghỉ ngơi, một là địa phương để buổi tối các nàng tiếp đãi khách nhân.
Trần Sư Sư dẫn Trần Nguyên đến gian phòng này, hiển nhiên chính là gian phòng nàng tiếp khách.
Bên trong có một mùi thơm thanh nhã, trên ngọn nến màu đỏ có một cái chụp đèn màu đỏ úp lên, làm cho cả gian phòng này đều tràn ngập không khí lãng mạng.
Màn lụa mỏng như cánh ve kia rũ xuống trước giường, mọi thứ bên trong giường bị đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch, làm cho người ta có một loại dục vọng lăng không bay lên.
Trần Nguyên nhìn thoáng qua hoàn cảnh bốn phía, khẽ mỉm cười, nói: "Cô nương, gian phòng này cũng có vẻ lịch sự tao nhã rất khác lạ."
Trần Sư Sư rót một chén trà, đưa đến trước mặt Trần Nguyên, nói: "Chưởng quầy, không cần phải nói một đằng nghĩ một nẻo, từ biểu lộ vừa rồi của ngươi, ta có thể nhìn ra, lòng ngươi có khúc mắc đối với nữ nhân như chúng ta."
Truyện khác cùng thể loại
933 chương
83 chương
195 chương
79 chương
5 chương
145 chương