Hắn là tặc, là bại hoại, là cây củ cải hoa tâm, là tiểu tử ngỗ nghịch. Hắn lại là anh hùng, là hảo hán, là tình thánh, là nghĩa sĩ, là hiếu tử. Hắn là chưởng môn nhân phái Thục sơn, hắn là một trong Thục sơn Thất Thánh, đồng thời hắn cũng là một. . . người đáng thương. Hắn một đời ngự kiếm rong ruổi khắp thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa khắp nơi, trảm yêu trừ ma cho thế nhân. Cho dù tâm lực hắn đã quá mệt mỏi, thế nhưng hắn vẫn tận lực vì thiên hạ bảo vệ muôn dân. Trên thế gian này trên, hắn chỉ yêu một người. Bởi vì, hắn từ lâu định ra một nguyên tắc với bản thân, một khi hắn gặp gỡ được tình yêu chân chính của đời mình, hắn sẽ thật tâm đối đãi với nàng không hai lòng chút nào. Người kia, chính là Linh Nhi. Hắn gọi là Lý Tiêu Dao, chính là Lý Tiêu Dao được rất nhiều người mong muốn trở thành! Hắn lấy việc bảo vệ thiên hạ muôn dân làm nhiệm vụ của mình, nhưng cuối cùng hắn lại phải chạy trốn cái nhiệm vụ đó và sống cô độc tới cuối đời. Hậu nhân từng phát hiện trong Thiên Quyền cung của phái Thục sơn có một cuốn sách Thánh linh châu bên trong có một chút ghi chép bị nước mắt nhuốm đến chữ mơ hồ không rõ, ghi một bài thơ ". . . Quay đầu lại, . . . Không quên, . . . Tự Thủy Vô Ngân. . ." Có hay không còn nhớ, có người đã từng vì ngươi mà cảm động? Diệp Thần nhìn người thanh niên tóc trắng đang trước mặt mình nơi đây, trên mặt hắn cũng là lộ ra một tia phức tạp nho nhỏ. Bởi vì, hắn cũng từng vì nhân vật này mà cảm động. Năm đó, hắn cũng từng rất ảo tưởng, nếu như mình có thể trở thành Lý Tiêu Dao, cho dù có chết cũng sẽ không để cho Linh Nhi chịu một tia thương tổn nào! Nhưng mà bây giờ nhìn người thanh niên tóc trắng phơ này, đáy lòng Diệp Thần lại đột nhiên nổi lên một tia cay đắng. Hắn chỉ là một người ngoài cuộc đứng xem, thế nhưng còn có loại cảm giác đến chết cũng không muốn Linh Nhi bị thương tổn chút nào, huống chi là bản thân Lý Tiêu Dao? Tại một khắc Linh Nhi chết trong lòng Lý Tiêu Dao, cõi lòng hắn đã tan nát tới cỡ nào? Diệp Thần lắc đầu thở dài một tiếng, đem những tâm tình bi thương này cất đi, đến thời điểm nào đó khi linh thạch đầy đủ hơn, hắn sẽ đem Linh Nhi cùng Nguyệt Như sáng tạo ra, coi như là vì Lý Tiêu Dao bù đắp một hồi tiếc nuối cho hắn. "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là người của Thiên Linh tông ta, gọi ta là tông chủ." Diệp Thần quay về Lý Tiêu Dao nói rằng. Lý Tiêu Dao khẽ gật đầu, quay về Diệp Thần cung kính nói rằng: "Tông chủ." Diệp Thần nói tiếp: "Ngươi trước tiên ra ngoài làm quen một chút với thế giới này đi, ngày mai ngươi sẽ theo ta đi tới Thái Hành sơn." Sau đó Diệp Thần liền sắp xếp một gian phòng cho Lý Tiêu Dao, còn hắn cũng trở về bên trong gian phòng của mình. Trong phòng, Diệp Thần ngồi xếp bằng trên giường, tự lẩm bẩm: "Lý Tiêu Dao, nhân vật bên trong thế giới tiên kiếm, coi như là trung đẳng rồi đi cũng cần ba mươi viên linh thạch để sáng tạo ra, nói vậy thực lực của hắn chắc sẽ không khiến mình phải thất vọng!" Sau đó Diệp Thần bắt đầu nhắm mặt lại yên lặng tu luyện Di Thiên Thần Quyết, hắn nỗ lực đem toàn bộ chân khí của chính mình tụ tại trong đan điền. Bây giờ chân khí trong đan điền của Diệp Thần, chỉ chiếm cứ một phần ba đan điền, nếu như hắn có thể đem khí hải trong đan điền toàn bộ rót đầy, liền có thể bắt đầy cân nhắc đến việc ngưng luyện chân nguyên. Tu sĩ bình thường, căn bản không thể tu luyện ra cái chân nguyên gì, mà chỉ có thể tu luyện ra chân khí. Trừ phi hắn đã đạt đến cảnh giới Nguyên Thần, đạt đến Linh cảnh, mới có thể đem chân khí toàn thân hóa thành linh lực, từ đó thu được sức mạnh càng cao thâm hơn. Trên con đường tu luyện khô khan này, gần như không có điểm kết. Võ đạo tổng cộng có ba tầng cảnh giới: Luyện thể, luyện khí, luyện thần. Bên trên võ đạo tam tầng, còn có Tiểu Tam thần cảnh: Thông thần, hóa thần, Nguyên Thần. Còn bên trên thần cảnh, thì có linh cảnh: Thông linh, hóa linh, nguyên linh. Ở Linh cảnh, liền có thể đem chân khí hóa thành linh lực, một khi ngươi đã tu luyện ra Linh lực thì sức mạnh gia trì sẽ càng thêm cường hãn hơn trước rất nhiều. Mà chân nguyên bên trong Di Thiên Thần Quyết, chính là loại nguyên lực ở giữa chân khí cùng linh lực, nó không mạnh mẽ bằng linh lực, thế nhưng so với chân khí thì cường hãn hơn rất nhiều. Một khi đã tu luyện ra chân nguyên, thì so với người ở cùng cảnh giới, thì hắn lại mạnh mẽ hơn không chỉ mấy lần! Diệp Thần bây giờ đã là cảnh giới luyện thần tiền kỳ, khoảng cách tu luyện tới linh cảnh còn quá xa vời, do đó căn bản không cần nghĩ tới loại Linh lực loại này nữa. Một khi tu luyện ra chân nguyên, hắn liền có thể vô địch ở cùng cấp, thậm chí có thể lấy tu vị luyện thần cảnh, đi chiến với tu sĩ thông thần cảnh. Đương nhiên, thời điểm Diệp Thần tu luyện ra chân nguyên, chí ít cũng cần tới cảnh giới luyện thần hậu kỳ. Luyện thần hậu kỳ, dựa vào sự hung hăng của chân nguyên, hắn vẫn có thể đi chiến với chân khí của thông thần cảnh. "Luyện thần cảnh, ta không chỉ muốn tu luyện ra chân khí, mà còn muốn tu luyện lực lượng tinh thần, chỉ có khi tu luyện ra thần thức, mới có thể đột phá đến thông thần cảnh!" Diệp Thần một bên tu luyện, một bên thấp giọng tự nói, suy nghĩ về con đường tương lai của chính mình. Thần thức, đối với tu sĩ mà nói là tồn tại vô cùng trọng yếu, bởi vì khi ngươi có thần thức mạnh mẽ, thì sẽ đại biểu cho linh hồn của ngươi cũng mạnh mẽ, cũng có thể nói là bản nguyên của ngươi mạnh mẽ! Nếu như một người có thần thức đủ mạnh, thì hắn thậm chí có thể dùng một ánh mắt, là có thể đem địch nhân tiêu diệt. Hơn nữa Diệp Thần tin tưởng chỉ cần mình tu luyện ra thần thức, liền nhất định có thể nắm giữ được môn tuyệt học Kinh Hồn Độ này. Quan trọng nhất chính là, chỉ cần hắn tu luyện ra thần thức, một khi tu vi đến cảnh giới luyện thần đỉnh phnog, là có thể nhất cử thông quan đột phá đến cảnh giới thông thần. Bởi vì thần thức chính là bình cảnh đột phá của cảnh giới thông thần, ngươi càng sớm tu luyện ra thần thức, đối với tương lai của ngươi càng có ưu thế rõ ràng hơn. "Ngày mai đi tìm Nhiếp Phong, từ hắn học tập Băng Tâm quyết mới được." Diệp Thần đột nhiên nghĩ đến Băng Tâm quyết của Nhiếp Phong liền thì thào tự nói. Bởi vì Băng Tâm quyết, chính là tâm pháp có thể rèn luyện ý chí của bản thân, đây chính là công pháp dùng để tu luyện thần thức. Một đêm trôi qua, Diệp Thần yên lặng tu luyện Di Thiên Thần Quyết, chân khí trong cơ thể cũng tăng trưởng hơn trước không ít. Ngày thứ hai, công việc đầu tiên của Diệp Thần là đi tới từ đường, từ trên người Nhiếp Phong học tập Băng Tâm quyết, sau đó liền triệu tập Lý Tiêu Dao cùng huynh muội Tử Phong, chuẩn bị đi tới Thái Hành sơn. Lần này Diệp Thần cũng không có mang người khác theo, bởi vì Hoàng Thiên bí cảnh lần này rất khả năng sẽ có nguy hiểm nào đó không tên, người đi theo nếu chỉ có thực lực bình thường không những không trợ giúp được gì, mà còn có thể trở sẽ biến thành phiền toái không cần thiết cho đoàn đội. Trên thực tế nếu như không phải là Tử Kỳ nằng nặc đòi đi theo, thì Diệp Thần hắn cũng không muốn dẫn nàng đi vào. Bộ Kinh Vân cùng Nhiếp Phong, tuy rằng thực lực cao cường, thế nhưng vẫn phải trấn thủ Thiên Linh tông, phòng ngừa có bọn đạo chích bất ngờ tới xâm lấn. Cho tới Tây Môn Xuy Tuyết, bây giờ tuy rằng có đã có sức chiến đấu với cao thủ luyện thần trung, thế nhưng vẫn là chưa đủ, vì vậy Diệp Thần vẫn để cho Tây Môn Xuy Tuyết tiếp tục bế quan tu luyện. Thiên tư trác tuyệt của Kiếm thần tự nhiên là không ai có thể nghi ngờ, Diệp Thần đã đem Di Thiên Thần Quyết dạy cho Tây Môn Xuy Tuyết, không những thế, Diệp Thần còn để Bộ Kinh Vân truyền thụ Thánh Linh kiếm pháp cho Tây Môn Xuy Tuyết. Thánh Linh kiếm pháp của Bộ Kinh Vân, hắn cũng chỉ có thể tu luyện tới chiêu thứ hai mươi hai. Còn chiêu mạnh nhất chiêu thứ hai mươi ba, Bộ Kinh Vân cũng không học được, chỉ có Kiếm thánh Độc Cô Kiếm mới có thể tu luyện được nó. Có điều Diệp Thần tin tưởng, lấy thiên phú kiếm đạo của Tây Môn Xuy Tuyết, không những có thể học được chiêu kiếm hai mươi hai, mà còn nhất định có thể xuất ra hai mươi ba kiếm hoàn chỉnh. Mà một khi đã có Di Thiên Thần Quyết cùng Thánh Linh kiếm pháp, Diệp Thần tin chắc chắn rằng đến khi Tây Môn Xuy Tuyết xuất quan, nhất định sẽ là thoát thai hoán cốt tiến lên một tầng cao mới! Dựa theo ước định giữa các đại tông chủ Nguyệt Thai thành, Diệp Thần mang theo Lý Tiêu Dao cùng huynh muội Tử Phong, hướng về Thái Hành sơn đi đến. Thái Hành sơn cách Nguyệt Thai thành về phía đông khoảng 100 dặm, khoảng cách này cũng không tính là xa. Không tới nửa ngày, Tử Phong liền chỉ vào một tòa núi cao cách đó không xa, quay về phía Diệp Thần nói rằng: "Tông chủ, phía trước chính là Thái Hành sơn!"