Sử Thượng Tối Cường Tông Chủ
Chương 7
Kiếm của ta không phải dùng để xem!
Khi ngươi một chiêu kiếm đâm vào cổ họng của bọn họ, mắt thấy hoa tuyết ở dưới kiếm ngươi tràn ra, trong nháy mắt đó nếu ngươi có thể thấy được vẻ xán lạn và huy hoàng đó, thì sẽ biết được loại mỹ vị kia là tuyệt vời thế nào. Không có bất cứ chuyện gì có thể so sánh được với nó.
Hắn cho rằng giết người là một loại nghệ thuật, một loại nghệ thuật mà không có bất kỳ thứ gì trên đời này có thể so sánh với vẻ đẹp tuyệt mỹ đó.
Bảy tuổi học kiếm, bảy năm thành công, một đời chưa từng rời kiếm, đến nay chưa gặp được địch thủ!
Hắn được người ta gọi là Kiếm thần, Nhất Kiếm Tây Lai, thiên ngoại Phi Tiên.
Hắn tên là Tây Môn Xuy Tuyết!
——————————
Nhìn thấy Tây Môn Xuy Tuyết xuất hiện, Diệp Thần trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Diệp Thần thật sự muốn xem vẻ mặt khó chịu Dương Thiểu Phong khi bị đánh bại, bày ra một bộ mặt trâu bò, tỏ vẻ lãnh khốc với tất cả mọi người xung quanh.
Mà khi nghe được câu nói kia của Tây Môn Xuy Tuyết "Ở trước mặt ta, ngươi không xứng rút kiếm", Diệp Thần cảm giác cả người lỗ chân lông thư giãn, thoải mái đến tận sâu trong linh hồn.
Cái gì gọi là tinh tướng? Đây mới gọi là tinh tướng.
Cái gì gọi là trâu bò? Đây mới là trâu bò.
Một mình ngươi một tên tiểu lâu la Dương Thiểu Phong, cùng người trong truyền thuyết được mệnh danh là Kiếm thần thật so ra có chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm!
Nhìn thấy một sát na Tây Môn Xuy Tuyết bước ra, Dương Thiểu Phong trong đầu bỗng nhiên dâng lên một trận lạnh giá.
Đây là một kiếm khách, là một tên kiếm khách so với mình còn lãnh khốc, kiêu ngạo hơn vô số lần!
"Ngươi là ai?" Dương Thiểu Phong khiếp sợ hỏi, hắn có thể cảm giác được đối phương là một cao thủ, để hắn kinh ngạc chính là cái tên cao thủ áo trắng như tuyết này vì sao lại từ trong phòng Diệp Thần bước ra.
Tây Môn Xuy Tuyết không thèm để ý đến Dương Thiểu Phong, mà là quay đầu nhìn về phía Diệp Thần, tựa hồ đang hỏi dò ý kiến của Diệp Thần.
Diệp Thần thản nhiên nói: "Giết sạch bọn họ đi !"
Đối với người muốn giết mình, Diệp Thần sẽ không có chút lòng dạ mềm yếu đàn bà nào cả, vừa vặn thừa cơ hội này, tới xem một chút thực lực của Tây Môn Xuy Tuyết.
Nghe được ý của Diệp Thần, Tây Môn Xuy Tuyết mới đưa ánh mắt chuyển qua trên người Dương Thiểu Phong, trên mặt của hắn vẫn không có một chút vẻ mặt nào, ngữ khí thản nhiên nói:
"Ta là ai không trọng yếu, trọng yếu chính là ngươi sẽ chết dưới kiếm của ta."
Dương Thiểu Phong cười gằn, hắn nổi giận rồi, đồng thời phẫn nộ không hề nhẹ.
Hắn ở Thiên Linh tông này là một đời thiên kiêu, mới có ba mươi tuổi cũng đã đạt đến luyện khí cảnh giới, được toàn bộ tông môn cung kính, tán thưởng, từ trước đến giờ đều chỉ có hắn xem thường người khác thôi.
Bây giờ, hắn lại bị một người khinh bỉ! Hắn có thể cảm giác được Tây Môn Xuy Tuyết biểu hiện không giống làm bộ, đối phương là xuất phát từ nội tâm xem thường chính mình !!
"Diệp Thần, mặc kệ ngươi tìm được ai giúp đỡ, ngày hôm nay đều khó thoát khỏi cái chết." Dương Thiểu Phong cũng không thể tiếp tục duy trì khuôn mặt lãnh khốc được nữa, bởi vì hắn nổi giận, vì lẽ đó sắc mặt hắn tự nhiên có một tia vặn vẹo.
"Ha ha, ngươi cho rằng tìm người trợ giúp liền có thể trở mình? Chờ ta giết người này, lại đến lấy mạng chó của ngươi!"
Dương Thiểu Phong ánh mắt lạnh lùng, đằng đằng sát khí, hắn tuy rằng có thể cảm giác được Tây Môn Xuy Tuyết là một cường giả, thế nhưng hắn cho là mình càng mạnh hơn, đây là từ nhỏ đến lớn hắn nuôi thành sự tự tin vô địch.
"Chết!" Gầm lên một tiếng, Dương Thiểu Phong hai tay cầm kiếm, lao về phía Tây Môn Xuy Tuyết chém xuống một kiếm.
Ánh kiếm bắn ra bốn phía, sát cơ rung động, từng đạo từng đạo kiếm khí bén nhọn từ trên mũi kiếm bắn nhanh ra, tựa hồ đem bốn phương tám hướng đều phong tỏa ngăn cản lại, không có một góc chết nào.
Chiêu kiếm này cực kỳ kinh diễm, trong hư không tựa hồ cũng rung động ra từng đạo từng đạo dư âm kiếm ngâm, lượn lờ không dứt.
Trong đại sảnh khách quan còn chưa kịp rời đi đều bị chiêu kiếm này làm cho chấn kinh rồi, bởi vì chiêu kiếm này thực sự là quá chói mắt, như là có thể khắc sâu vào trong linh hồn của mỗi người.
Mười tên đệ tử nội môn được Dương Thiểu Phong mang đến trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, bởi vì bọn họ nhận thức chiêu kiếm này, đây là Dương Thiểu Phong (người và chiêu kiếm trùng tên nhé), chiêu kiếm này nhiều năm trước tới nay chưa bao giờ bại!
Dưới cái nhìn của bọn họ, Dương Thiểu Phong dùng ra một chiêu này,tên Bạch y nhân phía đối diện kia chắc chắn phải chết.
Tiểu Đông Bắc nằm ở địa phương cách đó không xa, cả khuôn mặt dại ra, hắn cũng bị chiêu kiếm này chấn cho kinh ngạc đến ngây người, cảm giác được chiêu kiếm này bên trong bao hàm uy lực kinh khủng, trong đầu không khỏi tràn ngập tuyệt vọng.
" Kiếm ý thật mạnh, chiêu kiếm này đã đạt đến cảnh giới đăng đường, khoảng cách vào thất cũng chỉ kém một bậc a!" Ngoài cửa lớn khách sạn, có một người trung niên đi ngang qua, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Kiếm pháp có thể đạt đến đăng đường nhập thất cảnh giới, nhất định là thiên kiêu một đời, thực lực vượt xa tu sĩ cùng cấp.
Tất cả mọi người đều bị thu hút bởi chiêu kiếm kinh diễm này, cho rằng người áo trắng chắc chắn phải chết, chỉ có một cái ngoại lệ, đó là Diệp Thần.
Từ đầu tới cuối, Diệp Thần trên mặt đều là mang theo ý cười nhàn nhạt, bên trong ý cười này tràn ngập tự tin.
Mà người ở bên trong tiêu điểm này, Tây Môn Xuy Tuyết càng là không buồn không vui, trên mặt vẫn là cái dáng dấp không lộ vẻ gì cả thản nhiên đến cực điểm, hắn nhìn trường kiếm đối phương hướng mình chém xuống, không chỉ không có căng thẳng cùng cấp thiết, trái lại còn có thời gian mở miệng nói chuyện.
"Ta nói rồi, ở trước mặt ta, ngươi không xứng rút kiếm!" Ngữ khí vẫn là lãnh đạm như vậy, hoàn toàn không đem một chiêu kiếm tuyệt diễm này khiến mọi người khiếp sợ để ở trong mắt.
Dương Thiểu Phong cười gằn, hắn tựa hồ đã thấy hình ảnh Tây Môn Xuy Tuyết bị một chiêu kiếm của chính mình chém giết, hắn không khỏi cười nhạo nói: "Chết đến nơi rồi, ngươi còn có mặt mũi ăn nói ngông cuồng sao, đi chết đi cho ta."
Trường kiếm trong tay của hắn khoảng cách cách gò má Tây Môn Xuy Tuyết chỉ có ba tấc, hắn tựa hồ đã thấy được cảnh tượng huyết hoa phun ra.
"Leng keng!" Một tiếng kiếm reo vang lên.
Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm.
"Xì xì ~~" trong nháy mắt một dòng máu bắn ngang qua, ở giữa không trung bay xuống, hóa thành từng đoá từng đoá huyết hoa.
Dương Thiểu Phong rất tự tin với chiêu kiếm này, hắn tựa hồ đã thấy dáng dấp của Tây Môn Xuy Tuyết chết thảm, thế nhưng một chiêu kiếm tràn đầy tự tin này của hắn lại bị Tây Môn Xuy Tuyết vô tình phá hủy.
Huyết hoa, là máu của Dương Thiểu Phong, điên cuồng từ bên trong yết hầu hắn phun ra.
Một kiếm đứt cổ!
Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm ra khỏi vỏ rất nhanh, vào vỏ cũng rất nhanh, tựa hồ rút kiếm ra khỏi vỏ sau đó liền lập tức trở vào bao. Không có ai nhìn thấy dấu vết kiếm pháp của hắn, không có ai nhìn thấy chiêu kiếm đó của hắn là kinh diễm tuyệt luân cỡ nào, khuynh thế cỡ nào **.
Kiếm pháp của hắn nhanh đến nỗi ngươi không thể nhìn thấy được gì, hắn đã không còn là kiếm khách phổ thông, mà là một đời Kiếm thần !
Kiếm thần Tây Môn Xuy Tuyết, từ xưa đến nay không ai dám nghi vấn.
Mọi người ồ lên, không dám tin tưởng nhìn Dương Thiểu Phong ngã xuống.
Dương Thiểu Phong chết rồi, không phải kiếm pháp của hắn không đủ mạnh, mà là hắn gặp phải Tây Môn Xuy Tuyết.
Hắn gặp phải kiếm thuật đã đạt đến đỉnh cao thần thoại, gặp phải kiếm pháp dĩ nhiên thông thần trong truyền thuyết, vì lẽ đó trận chiến này hắn chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ.
Thấy có người bị giết, khách quan trong đại sảnh lập tức chạy ra bên ngoài phố, một mặt sợ hãi, như những đàn chim muông cứ thế tận tán.
Mười đệ tử nội môn Dương Thiểu Phong mang tới muốn chạy trốn, thế nhưng lại chạy không thoát khỏi ác mộng.
Ở trong mắt bọn họ, kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết chính là ác mộng.
Sau khi Tây Môn Xuy Tuyết giết Dương Thiểu Phong, cũng không có ngừng tay, mà là lần thứ hai rút kiếm.
Bởi vì Diệp Thần trước nói không phải "Giết hắn", mà là "Giết sạch bọn họ", vì lẽ đó mười người còn lại cũng phải đến lúc chết.
"Leng keng!" Lại là âm thanh rút kiếm ra khỏi vỏ.
Một luồng kiếm quang chói mắt lấp loé, Diệp Thần theo bản năng nhắm hai mắt lại, bởi vì ánh kiếm này thực sự là quá chói mắt.
Chỉ là một cái chớp mắt, thời điểm Diệp Thần mở mắt ra, trên đất mười bộ thi thể đã nằm xuống.
Đây chính là kiếm pháp của Kiếm thần, khiến người khó có thể tin!
Có một loại người, khi đã tiếp cận cảnh giới thần, thì hắn trở nên vô tình.
Có một loại kiếm pháp, không ai có thể nhìn thấy, bởi vì những người đã từng may mắn nhìn thấy đều đã xuống mồ.
Có một loại cô quạnh, không cách nào có thể miêu tả được, bởi vì nó bắt nguồn từ tận sâu trong linh hồn.
Một đời cực với kiếm, si với kiếm, hắn là Tây Môn Xuy Tuyết!
. . .
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
23 chương
1947 chương
56 chương
511 chương
501 chương