“Tiểu tử, nói cho ngươi một việc nữa. Si tình căn chỉ có thể tạm thời áp chế vong tình cổ, đi tìm cổ độc vu y (đại phu chuyên về cổ độc) Miêu Cương đi, y sẽ có biện pháp.” Nói xong, Lam Ảnh không thèm liếc mắt nhìn bọn họ, xoay người rời đi. Lúc này, Tiểu Bảo đã không còn bận tâm Lam Ảnh rời đi, nhân lúc Quý Lăng Tiêu thoáng có nới lỏng tay vọt tới trước mặt Liễu Phong Liễm thân hình lung lay, vươn tay đánh một chưởng, lệ rơi đầy mặt ôm Liễu Phong Liễm, đau lòng khẩn trương kêu lên: “Ai cho ngươi làm như thế, ngươi sẽ chết đó có biết hay không?” “Biết… Nhưng ta không muốn quên ngươi, đem ngươi quên đi, ta đây kiếp sau còn có thể quấn lấy ai đây?” Liễu Phong Liễm suy yếu cười cười, hô hấp bắt đầu gấp, thân thể vô lực dựa trên người Tiểu Bảo. “Đồ ngốc…” Liễu Phong Liễm mỉm cười, nhìn thấy ngu chưa. “Khụ… Khụ… Phụt…” Đột nhiên Liễu Phong Liễm cảm giác khí huyết trong ngực cuồn cuộn, cổ họng một trận máu tươi ngọt phun ra. “Liễm!” Tiểu Bảo thất kinh lấy tay không ngừng ngăn lại máu tươi trong miệng Liễu Phong Liễm tuôn ra, hắn rất sợ. “Tiểu Bảo, nơi đây không thích hợp ở lâu, trước mang tam đệ về, chúng ta đêm nay sẽ lên đường tới Miêu Cương.” Quý Lăng Tiêu tiến lên vận lực ôm lấy Liễu Phong Liễm đã tiến nhập trạng thái hôn mê. “Được.” Tiểu Bảo kiên định gật đầu, hắn nhất định phải chữa lành cho Liễm. Lúc này Hà Ý Nhân đang chờ ở ngoài vừa thấy thân ảnh bọn họ leo tường ra vội vàng tiến ra đón, nhưng gã có cảm giác không đúng. Tiểu Bảo vành mắt hồng hồng, tam đệ lại bị nhị đệ ôm lấy. “Chuyện gì vậy?” “Trên đường nói đi.” Ba người bước đi như bay, đi không ngừng nghỉ, chỉ mất công phu non nửa nén hương là chạy về trang viên ngoài thành. “Chung bá! Ngọc thẩm!” Vừa bước vào viên môn, Quý Lăng Tiêu mà bắt đầu lớn tiếng gọi người. Vốn dĩ mọi người do lo lắng bọn họ mà không thể đi ngủ nghe được tiếng gọi ầm ĩ lập tức từ phòng trong chạy ra. “Lai Trình, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa. Tiết Minh, ngươi đi chuẩn bị ra đồ dùng lên đường. Hỉ Nhi, ngươi đi chuẩn bị lương khô. Thu Nguyệt đem ngươi quần áo và đồ dùng hàng ngày của công tử chuẩn bị tốt.” Quý Lăng Tiêu vừa chạy vừa phân phó, “Tiểu Bảo, đem những thứ ngươi muốn mang theo chuẩn bị đi.” “Được.” Tiểu Bảo đáp ứng, bước nhanh vào trong phòng. Hà Ý Nhân giúp Quý Lăng Tiêu cẩn thận nâng Liễu Phong Liễm lên giường. “Rốt cuộc có chuyện gì?” Quý Lăng Tiêu thấy Liễu Phong Liễm tạm thời không có trở ngại, đem chuyện vừa rồi kể lại. Nghe xong toàn bộ sự tình vừa trải qua, Hà Ý Nhân tức giận đám mạnh lên giường, chửi ầm lên: “Tên Lam Ảnh chết tiệt kia, sau này đừng để lão tử gặp phải ngươi! Vương bát đản (câu chửi)!” “Xin lỗi, đều là do ta, Lam Ảnh là nhằm vào ta mà tới.” Thu thập xong mọi thứ, Tiểu Bảo lo lắng sợ sệt đứng thẳng một bên, trong mắt nước mắt lưng tròng. “Không liên quan tới ngươi, Tiểu Bảo. Nếu như không phải ngươi ở đây, nói không chừng tình huống càng hỏng bét, chúng ta có thể bị gã diệt khẩu.” Quý Lăng Tiêu vội vàng tiến lên an ủi Tiểu Bảo đang áy náy. “Đúng vậy, Tiểu Bảo. Là tên gia khỏa kia quá biến thái, đừng khổ sở nữa.” Hà Ý Nhân ở một bên vụng về khuyên bảo. “Quý thiếu gia, mọi thứ đều đã thu thập ổn thỏa.” Ngọc thẩm đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt lo lắng nhìn Liễu Phong Liễm đang nằm trên giường, “Thiếu gia nhà ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Quý thiếu gia?” “Bị nội thương, còn có trúng cổ…” “Sao lại vậy?” Ngọc thẩm chịu không nổi đả kích đột nhiên tới, thân thể lay động mắt thấy sắp ngã xuống, may mà Chung bá và Hỉ Nhi mới vừa vào cửa đỡ lấy nàng. Thế là, Quý Lăng Tiêu lại đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại cho mọi người.