Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 93 : Tôi xem bói rất linh nghiệm

oOo Nghe được một câu này của Trần Mặc, hiện trường vốn đang còn chút ĩ ã tức thì yên tĩnh như một phút mặc niệm. Mấy trăm thôn dân đưa mắt nhìn nhau, Từ trưởng thôn kia nhịn không được gãi gãi đầu, thấp giọng than thở nói: - Lạ thật, lời này sao lại quen tai như vậy chứ? Đương nhiên quen tai! Khoảng gần 15 phút trước, chính Vương đạo sĩ đã nói với tiểu Ngô y hệt như vậy. Cho nên giờ phút này được nghe lại nguyên câu, hắn trước tiên ngẩn ra, sau đó lập tức cả giận nói: - Nói vớ vẩn! Loại người vô danh tiểu tốt như mày cũng dám nói mình hiểu được xem tướng xem bói hả? - Hiểu sơ! Cười hì hì gật đầu, Trần Mặc đột nhiên thu liễm tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc thở dài một hơi: - Vương đạo trưởng, vừa rồi tôi đã xem tướng cho ông, hôm nay ông nhất định sẽ gặp tai ương huyết quang, cho nên mới nhanh tay giúp ông xuất huyết trước đi… Không, không cần cảm tạ, giúp người lâm nạn là bản tính của tôi rồi! - Tạ tạ cái %^&@... Bị lời này làm tức giận đến cả người phát run, Vương đạo sĩ hận không thể nhào lên bóp chết đối phương, nhưng rồi sợ mất hình tượng nên lại miễn cưỡng dừng bước. Mà thấy Trần Mặc nói như đã tính trước được tất cả, những thôn dân kia không khỏi thì thầm to nhỏ với nhau, trên mặt có vẻ bán tín bán nghi. Vị Từ trưởng thôn thấy thế ho nhẹ tiến lên, chắp tay hướng Trần Mặc nói: - Vị tiên sinh này, ngài cũng là người tu hành sao? - Ta họ Trần, ngẫu nhiên cũng biết xem phong thủy! Trần Mặc cười nhẹ gật đầu, sau đó vì chứng minh thân phận của mình mà vội vàng rút thanh kiếm gỗ đào ở thắt lưng ra. Từ trưởng thôn ngạc nhiên há to miệng, thầm nghĩ kiếm dài thế kia là giấu bằng cách nào vào trong quần nhỉ? Vương đạo sĩ cũng ngẩn ra, lại lập tức phục hồi bộ dáng đạo trưởng pháp lực cao thâm cười lạnh nói: - Buồn cười! Lấy kiếm gỗ đào ra thì nói mình là người tu hành, vậy ta đây lấy laptop chẳng phải có thể nói mình là Bill Gates? Nghe lời này đủ hiểu Vương đạo sĩ cũng rất tìm hiểu thời sự, lại ngay cả Bill Gates cũng biết. Có điều không đợi mọi người cùng cảm khái, Trần Mặc đã gật gật đầu, lại từ phía sau lưng lấy ra một món đồ: - Laptop tôi cũng mang theo, thứ này dùng để xem phong thuỷ rất không tồi! - Ta ngất! Mọi người đồng loạt muốn ngã vật ra, thầm nghĩ thầy tướng số dùng laptop đoán mệnh là từ khi cha sinh mẹ đẻ giờ mới thấy. Nhưng mặc ánh mắt hoài nghi của bọn hắn, Trần Mặc lập tức bật máy lên, cười hì hì nói: - Tân cổ giao duyên ấy mà! Tôi dùng phần mềm xem phong thủy trên máy tính kết hợp với mười hai loại nghiên cứu phong thủy học, tham khảo thêm thuật địa lý của Hồng Kông, Đài Loan rồi tổng hợp tất cả lại mà xây dựng thế giới quan! Cái gã này đến cùng đang nói cái quái gì vậy? Tất cả mọi người nghe đến váng đầu, cùng oán thầm, nhưng vẫn không nén được hiếu kỳ vội vàng tiến đến. Trần Mặc chỉ chỉ cây tùng bên cạnh Vương đạo sĩ, thuận miệng nói: - Thực tế rất đơn giản! VÍ dụ, nếu chúng ta muốn biết phong thủy bên cạnh cây tùng này, vậy chỉ cần… Nói xong, hắn chỉa laptop về phía cây tùng, cũng mau chóng gõ gõ mấy cái. Vài giây sau, trên màn hình laptop lóe lên mấy cái, một con số lớn nhanh chóng hiện ra theo âm thanh máy móc: - Phong thủy 32 điểm, nơi nguy hiểm, đề nghị rời xa! - Ô? Lại còn có thể nói? Mấy trăm thôn dân lắp bắp kinh hãi, không khỏi hoảng sợ lui về phía sau vài bước. - Đương nhiên, đã nói đây là văn truyền thống minh kết hợp cùng văn minh hiện đại! Trần Mặc cười cười, thuận tay đóng lại laptop: - Vương đạo trưởng, tôi đề nghị ngài cách xa cây tùng này một chút, nói không chừng tai ương huyết quang sắp phát sinh! - Nói càn! Tuy trong lòng cũng có chút chột dạ, nhưng nghe Trần Mặc nói như vậy, Vương đạo sĩ coi như là sợ đến lông tơ dựng ngược, cũng chỉ có thể cắn răng đứng bất động. Trần Mặc thản nhiên nhìn hắn, lần thứ hai nâng laptop lên, giống như bị quỷ nhập bước thật nhanh hai vòng quanh trường quay. Mấy phút sau, hắn đột nhiên vỗ đùi đánh ‘đét’ một cái, mừng rỡ hô lớn: - Trời ơi! Thì ra là thế! Thì ra là thế! - Sao vậy? Nhìn hắn thần bí như vậy, Từ trưởng thôn cùng những thôn dân kia vội vàng vây quanh, tò mò hỏi han tới tấp. - Thôn của quý vị vốn phong thủy tốt không thể tốt hơn! Trần Mặc làm bộ bấm bấm ngón tay, rung đùi đắc ý nói: - Thế nhưng vài ngày gần đây do bị tiểu nhân quậy phá cho nên xuất hiện nhiều chuyện dị thường. - Chỉ toàn nói bậy! Càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, Vương đạo sĩ nhịn không được cả giận nói: - Từ trưởng thôn, rốt cuộc ông là tin ta hay là tin hắn? Ta cũng báo trước luôn, nếu như trước bình minh các người không hủy đi trường quay này thì phong thủy của cả thôn đều sẽ chịu ảnh hưởng! - Việc này… kẹp giữa hai người, Từ trưởng thôn cùng một đám thôn dân đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải. Vương đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi đến giữa đám thôn dân, hắng giọng nói khẽ vài câu. Cũng không biết hắn lại nói lời ma mị gì, mấy trăm thôn dân sợ run hồi lâu, đột nhiên lại nắm chặt vũ khí trong tay. Thấy như vậy, đám Thương Trụ không khỏi biến sắc, bước lên ngăn trước cửa vào. - Con mẹ nó! Máu trên trán đã ngừng chảy, nhưng tiểu Ngô vẫn còn không hết nổi nóng giận. Nhìn Vương đạo sĩ đi cổ động thôn dân, hắn nhịn không được giơ nắm tay: - Đừng để tôi bắt được gã thần côn kia, cho dù lão tử liều mạng phải vào đồn cảnh sát cũng phải đánh cho hắn một trận! Những lời này dũng mãnh hết sức, nhất thời khiến nhóm nhân viên đồng nghiệp liên tục phụ hoạ, rất nhiều người cũng bắt đầu tìm kiếm đạo cụ hành hung. Thế nhưng giữa lúc nước sôi sình sịch thế này, Trần Mặc lại đột nhiên cười lớn nói: - Đừng gấp! Tôi nói hắn sẽ có tai ương huyết quang, hơn nữa cam đoan rất nhanh sẽ xảy ra! - Trần ca, anh thật sự biết xem tướng sao? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ cho dù là dùng ngải nguyền rủa cũng không mau linh nghiệm như vậy đi! - Trần ca, tâm ý của anh em nhận! Tiểu Ngô ôm cái trán, nhịn không được chần chờ nói: - Nhưng anh vì em mà liều mạng với gã kia thật không đáng, anh sẽ bị liên lụy mất! - Tôi nói cùng hắn liều mạng khi nào? Trần Mặc nhún nhún vai, ánh mắt nhìn xuyên qua đám người hướng về cây tùng cách đó không xa. Trong lớp cành lá xum xuê, Nặc Nặc đang ngồi trên một nhánh cây là nhấp nháy sáng, như muốn giả mạo một con đom đóm. Bởi vì muốn chứng minh uy tín của mình, Vương đạo sĩ lại đứng trở lại dưới tàng cây, nhẹ nhàng phe phẩy phất trần, bộ dáng đúng là có vài phần tiên phong đạo cốt! - Tốt lắm, chính là muốn ông bất động! Len lén cười thầm, Trần Mặc đột nhiên vỗ vỗ hai tay. Nhìn đám tiểu Ngô mặt mày ngơ ngác, hắn đột nhiên chỉ chỉ phương hướng Vương đạo sĩ, cười hì hì nói: - Các anh em, ngoảnh sang trái một góc 45 độ, mời vật từ trên trời xuống thăm! Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng vang nặng nề, một cành cây to tướng đột nhiên nện xuống. Nghe được thanh âm quỷ dị trên đầu, Vương đạo sĩ theo bản năng ngẩng lên nhìn, lập tức tạo điều kiện cho cơ mặt yếu ớt của hắn cùng cành cây kia ‘hôn nhau’ đắm đuối. Vài giây sau, nương theo sau tiếng kêu thảm của hắn, hai luồng máu mũi phụt lên cao, giống như là bắn pháo hoa ngày Tết… Trong nháy mắt, toàn trường người xem lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng kêu thảm của Vương đạo sĩ vang vọng trong không khí. Tĩnh lặng mười mấy giây, cũng không biết là ai đi đầu vỗ tay cười to, những nhân viên đoàn làm phim lập tức cười đến ngặt nghẽo. Tiểu Ngô không biết là do trán đau hay là vui mà co rúm khóe miệng, cười cơ hồ cả nước mắt cũng chảy ra: - Trần ca, sao anh làm được vậy, thật là không phục không được mà! - Tôi đã nói rồi mà, nơi đó phong thủy không tốt! Trần Mặc nhìn rất vô tội nói, chỉ còn thiếu viết lên mặt mấy chữ “ta là người tốt”. Thế nhưng Vương đạo sĩ vừa giãy dụa đứng lên được lại không cho là như vậy, hắn phẫn nộ chỉ tay vào Trần Mặc, ngón tay run lên không biết do tức giận hay sợ hãi, đến cả nửa ngày vẫn không nói được một câu. - Tai ương huyết quang, tôi nói không sai chứ! Nhìn nhìn Vương đạo sĩ đang vừa đau vừa giận, Trần Mặc cười hì hì xoa cằm: - Không cần cảm ơn tôi! Thật ra nếu vừa nãy ông để tôi đập thêm mấy cái không chừng có thể tránh một kiếp này… Hay là chúng ta tiếp tục đập mấy cái đi, đỡ phải mất bò mới lo làm chuồng! - Đập con bà… Vương đạo sĩ chỉ kém chút nữa không nhịn được chửi tục… Còn may vẫn nhớ ra mình đang sắm vai đạo trưởng, không muốn để kiếm củi ba năm đốt một giờ, hắn đành nước miếng muốn phun ra lại nuốt vào trong. Mấy trăm thôn dân đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đều cảm thấy được có chút nghĩ lại mà sợ — cao nhân a! Thuận miệng nói vài câu liền linh nghiệm, may mắn mới vừa rồi không có động thủ với hắn! - Cao cái gì mà cao, chẳng qua đúng dịp mà thôi! Chứng kiến đám thôn dân có ý định rút lui, Vương đạo sĩ cũng bất chấp máu mũi chảy ròng ròng, nhịn không được dậm chân phẫn nộ quát. Chỉ có điều miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt khi hắn nhìn Trần Mặc lại biểu lộ vẻ chột dạ cùng sợ hãi không che giấu, tựa như nửa đêm gặp quỷ! - Đúng dịp? Trần Mặc cũng không tức giận, đột nhiên đổi hướng nhìn chằm chằm về cây tùng. Một màn này làm cho Vương đạo sĩ vốn đã bất an lập tức nhảy tót ra xa, tốc độ nhanh đến khiến người khác mặc cảm. Nhìn thấy mình đã cách cái cây kia chừng hai ba mét, hắn lúc này mới khẽ thở phào một cái, sửa sang trở về bộ dáng đạo mạo chỉnh tề. Chỉ rất là đáng tiếc, hắn vừa mới đứng thẳng người làm dáng thì máu mũi thật vất vả mới ngừng chảy lại phun mạnh ra lần nữa. - Đáng tiếc! Tiểu Ngô bên cạnh thấy mà mở cờ trong bụng, chép miệng tiếc rẻ: - Sớm biết thế này em phải mang máy ảnh lại đây, ngày mai bán cho báo có khi kiếm thêm được chút tiền ăn sáng! - Giờ vẫn còn kịp đó! Không để ý đến ánh mắt cơ hồ muốn giết người của ai đó, Trần Mặc vỗ vỗ vai tiểu Ngô cười nói: - Lấy điện thoại lấy ra, xin mời chú ý, hướng vị trí Vương đạo trưởng đang đứng, sẽ lập tức được chứng kiến một cảnh tượng dữ dội hoàng tráng! - Hoành con mẹ mày á… Vương đạo sĩ rốt cục không thể duy trì hình tượng, lập tức văng ra đáp trả. Giọng nói lớn đến mức quanh quẩn vang vọng mãi không tan, mà cây tùng đằng kia thì giống như bị bá vương khí trùng kích, chợt rung mạnh rồi đổ ập uống trước mắt bao người! Càng không xong là hướng nó đổ lại nhằm đúng Vương đạo sĩ, thậm chí cả một phân cũng không sai! "Rầmmm!" Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, người nào đó không kịp phản ứng bị cây đè lên mình đòi ‘cường bạo’. Trong lúc mọi người nhất tề há to miệng, Trần Mặc nhìn nhìn viên gạch trong tay, tiếc nuối vứt đi: - Ài! Thực không có cách nào, tôi vốn là muốn dùng thần khí này cứu ông, giờ xem như vô dụng rồi!