Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 85 : Thầy pháp không chuyên
oOo
Là quán quân 3 lần trong cuộc thi biểu diễn kỹ năng đặc biệt bằng xe máy, Tôn Đức đã có kinh nghiệm lăn lộn với màn bay vọt như trên phim mười hai năm, coi như là nhân vật nổi tiếng hàng đầu.
Mười hai năm này, hắn đã thử qua vô số kỹ năng mạo hiểm, cũng trải qua khảo nghiệm mấy trăm lần sinh tử…
Có điều giờ phút này, khi thấy được màn kinh người trước mắt thì hắn vẫn thấy đầu hoa mắt choáng.
Giống như được một sợi dây trong suốt kéo đi, chiếc xe điện kia thản nhiên bay tới bay lui, mỗi một lần phóng lên đều không cần chuẩn bị, giống như là bị châu chấu nhập vào thân.
Mà càng khoa trương hơn, trong lúc lái xe làm ra đủ loại động tác nguy hiểm, Trần Mặc cư nhiên còn hô to gọi nhỏ khàn cả tiếng, thật giống như là hắn bị chiếc xe điện kia bắt cóc vậy…
- Ồn quá đi mất!
Nhịn không được che cái lỗ tai mắng vài câu, nhưng Tôn Đức lại không thể không thừa nhận rằng những kỹ năng kia thật vô cùng kỳ diệu, dù là nằm mơ hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
Cho dù không chịu thừa nhận thất bại, nhưng làm đại sư diễn đặc kỹ có thâm niên, lúc này hắn cũng bi ai nhớ tới một câu: Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát… Chuyện này thật sự là quá bi ai!
- Bi ai a!
Giờ khắc này, Trần Mặc có xu hướng sắp tiến hóa thành người bay cũng đang vò đầu bứt tóc đồng dạng cảm khái.
Dùng một bàn tay nắm chặt lấy tay lái, hắn khó nhọc bỏ lại điện thoại vào túi quần, cúi đầu hướng Xa Xa quát:
- Con bà nhà mày! Thích thế hả, từ nay tao sẽ cho mày đi một mình, mai tao đi tìm mua xe máy!
- Một lần cuối! Một lần cuối!
Đại khái vẫn còn chưa đã, Xa Xa lần nữa bay lên trời, lần này dứt khoát xoay tròn một vòng trên không rồi chuẩn bị kết thúc mỹ mãn ở đài cao phía đối diện.
Trần Mặc khẽ thở phào một cái, thầm nghĩ may mà xong rồi. Có điều không đợi hắn thở xong, lại đột nhiên cảm thấy được thân như bị chìm xuống!
Trong chớp mắt, khi bánh xe vừa chạm xuống, đài cao nhìn vẫn vững vàng lại đột ngột ‘crắc’ một tiếng rồi đổ sập trong tiếng kinh hô của mọi người!
- Cẩn thận!
Thương Trụ hét lên, xe điện hoàn toàn mất đi cân bằng, giống như diều đứt dây rơi xuống.
Nhưng trong nháy mắt, nó giống như đạn bay ra khỏi nòng, không cần điểm tựa, cứ thế vọt ra xa năm sáu mét.
Mà ngay sau đó, đống đổ nát kia ầm ầm nện xuống, che mờ thân ảnh cả người và xe!
Trong tiếng nổ vang, bụi bay mù mịt, mọi người như hóa đá đứng yên tại chỗ.
Vài giây sau, Thương Trụ đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn nhân viên điên cuồng xông lên trước.
Chẳng qua không đợi bọn hắn tới gần, chợt nghe một tiếng động cơ nổ vang, mấy trăm cân sắt thép lỉnh kỉnh bị đẩy ba, chiếc xe điện kia từ bên dưới nhảy ra.
Thương Trụ hoảng sợ lui về phía sau vài bước, có điều chờ hắn thấy rõ Trần Mặc vững chãi ngồi trên xe thì lần thứ hai kinh hỉ xông lên phía trước!
- Ngừng! Cấm khóc!
Thấy người bạn to cao trắng không hôi của mình có dấu hiệu lệ nóng sắp tràn mi, Trần Mặc không khỏi rùng mình.
Thương Trụ lập tức biết điều dừng lại, có điều ánh mắt của hắn còn dừng lại trên cánh tay trái của Trần Mặc, nơi đó đang chảy ra máu tươi nhuộm đỏ cả ống tay áo…
- Không có việc gì, xước da một chút thôi!
Cảm thụ cảm giác đau đớn nóng rát trên tay trái, phản ứng đầu tiên của Trần Mặc là thầm nghĩ bản thân lại xui xẻo rồi.
- Xin lỗi cậu!
Thương Trụ xoa xoa khóe mắt còn chưa tan làn nước, nhịn không được thở dài:
- A Mặc, tớ thật không ngờ sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn này, may mà cậu không có việc gì!
- Không có việc gì thì đúng, nhưng ngoài ý muốn thì chưa chắc!
Tuy rằng làm ra vẻ không sao, nhưng Trần Mặc lại biết cánh tay mình không có đơn giản là trầy chút da.
Cảm giác nóng rát đau nhức liên tục truyền đến, dù cho hắn có thiện lương như bồ tát thì lúc này cũng phải phát hỏa. Con bà nói chứ! Cái đài cao kia làm sao có chuyện đổ trùng hợp như vậy, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết có người giở trò!
Nếu đơn giản chỉ là động chân động tay một chút, hoặc cố ý phá hợp đồng bỏ đá xuống giếng thì cũng có thể cười xòa để nó trôi qua!
Nhưng vấn đề là đám Tôn Đức lại cố tình tạo ra sự cố, thậm chí không thèm để ý tới tính mạng người khác, vậy cần nói lại rồi!
Còn may chính hắn có Xa Xa bảo hộ, nếu là một người nào khác, không phải trực tiếp bỏ mạng sao?
Nghĩ đến đây, Trần Mặc mặt tối sầm, nhìn nhìn về phía Tôn Đức.
Tuy đã tự cho là không có sơ hở, nhưng bị cái loại ánh mắt này nhìn chăm chú vào, Tôn Đức vẫn nhịn không được hơi chột dạ, ngay lập tức miễn cưỡng cười nói:
- Không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi! Thương đạo diễn, mọi người chậm rãi sửa sang lại, chúng tôi đi trước đây!
- Đi? Không dễ thế đâu!
Ôm cánh tay gãy xương, Trần Mặc bước tới cản đường.
- A Trụ, gọi điện báo cảnh sát, tớ hoài nghi chuyện này có người giở trò, nói không chừng là người đang có mặt ở đây!
- Ý gì đây mà còn định ngăn chúng tao?
Nghe nói như thế, Tôn Đức cùng mấy gã chuyên viên nhất thời kêu lên.
- Con mẹ mày! Mày nói không đi thì không được đi chắc, mày có chứng cớ gì nói chúng tao làm?
Tôn Đức chỉ mặt Trần Mặc, hung tợn quát:
- Các anh em, chúng ta chưa cần đi gấp, để ta xem thằng nhóc này có chứng cớ gì!
- Chứng cớ? Ta không có!
Nâng tay ngăn trở Thương Trụ khuyên giải, Trần Mặc đột nhiên cười khì khì nhìn Tôn Đức, thần tình tức giận biến mất không còn thấy bóng,
- Chỉ là ta có biện pháp cho các người ngoan ngoãn thừa nhận!
Lời vừa nói xong, không chỉ nhóm Thương Trụ đưa mắt nhìn nhau, ngay cả Tôn Đức đang chột dạ cũng không nhịn được muốn há miệng cười.
Giỡn chắc, mày nghĩ mình là ai, Kindaichi hay Conan? Mà thôi, thăng cấp lên là được Holmes nhập thân đi, không có manh mối thách mày điều tra nổi!
- Ngẩng đầu cao ba thước ắt có thần linh minh xét!
Biết bọn hắn trong lòng nghĩ cái gì, Trần Mặc cũng không nóng nảy chứng minh, chỉ nhẹ nhàng tiến đến gần Thương Trụ rỉ tai nói vài câu.
Ngay sau đó, mới nghe xong mấy câu Thương Trụ liền "a" một tiếng, đầy mặt hồ nghi ngẩng đầu lên:
- Không phải chứ! A Mặc, cậu biết trò này từ khi nào thế? Hồi học đại học cũng chưa từng nghe cậu nói!
- Muốn kiếm ăn tốt thì cái gì cũng phải biết một chút!
Cười cười chớp chớp mắt, Trần Mặc nhìn qua rất tự tin, càng khiến Tôn Đức cảm thấy có chút bất an.
Thương Trụ hiển nhiên cũng còn do dự, bất quá bị Trần Mặc liên tục thúc dục, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu phân phó nói:
- Tiểu Ngô, cậu đi nói cho tổ đạo cụ mang kiếm gỗ đào tới đây, cả đạo bào v.v.. nữa. A Mặc nói cậu ấy phải… phải làm phép!
- Dạ?
Tiểu Ngô nhất thời há to mồm, dùng loại ánh mắt như nhìn quái vật mà liếc Trần Mặc.
Đang đóng phim tiên hiệp, đương nhiên mấy thứ như kiếm gỗ đào cùng đạo bào đều có, nhưng vấn đề là…
Làm phép? Chẳng lẽ bị bằng hữu của đạo diễn muốn tại chỗ bày Ngũ Hành đại trận?
- Đi đi! Ta tin năng lực của a Mặc!
Trên thực tế, Thương Trụ hiển nhiên cũng có chút hoài nghi, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Trần Mặc.
Tiểu Ngô chỉ có thể gật gật đầu, chạy nhanh đi kiếm đạo cụ. Đến khi mang đủ về, nhìn Trần Mặc thật sự mặc vào đạo bào thì hắn không còn nhịn được, khẽ nhắc:
- Anh Trần, mấy thứ này đều là hàng giả thôi, không có pháp lực đâu!
- Tôi biết! Chỉ cần hình thức thôi mà!
Trần Mặc cười cười gật đầu, mặc xong đạo bào lại cầm lên kiếm gỗ đào, nghĩ nghĩ cuối cùng mang cả chiếc chuông đồng.
Đám Tôn Đức nhìn thấy màn này há hốc miệng, nhịn không được đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ người này thế nào mà động tác rất không chuyên nghiệp, càng nhìn càng giống như đám lừa đảo diễn xiếc trên phố.
Trên thực tế, Trần Mặc biểu diễn há lại chỉ là không chuyên nghiệp, quả thực chính là lừa đảo của lừa đảo!
Mặc cho mọi người cười sặc sụa, hắn vẫn thản nhiên múa bậy kiếm gỗ đào, nhân tiện rung chuông liên tục, rồi chạy lon ton quan hiện trường một vòng, miệng lẩm bẩm gì đó không ai hiểu.
Đại khái là không có quen, cái chuông kia còn rơi nhiều lần xuống đất, khiến Trần Mặc thi thoảng lại phải quay đầu nhặt, mặt hổ thẹn cười nói:
- Ngại quá! Đã lâu không có luyện, khiến mọi người chê cười rồi!
- OMG!
Mọi người rất đồng loạt trợn trắng mắt, thầm nghĩ cái này cũng gọi là làm phép, thì chắc gọi là phép chọc cười thần linh mới chuẩn.
Một lát sau, Trần Mặc rốt cuộc dừng trò tấu hài miễn phí lại, lúc này buông kiếm gỗ cùng chuông đồng, thở phào một cái nói:
- Xong!
- Ặc…
Tôn Đức nhịn không được cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lại dùng lực phất phất tay đá đá chân, thấy thế nào cũng chưa cảm giác mình trúng pháp thuật.
Thương Trụ cũng có vẻ đầy mặt hồ nghi, nhịn không được kéo kéo góc áo của Trần mặc, thấp giọng hỏi:
- A Mặc, chỉ thế thôi hả?
- Đúng thế!
Trần Mặc bình thản châm điếu thuốc nghỉ mệt, sau đó rất vô hại nhìn lên Tôn Đức:
- Về phần kế tiếp, tôi nghĩ sự tình rất nhanh liền sẽ được phơi bày, bởi vì cái gọi là ngẩng đầu cao ba thước ắt có thần linh minh xét, ai làm việc trái với lương tâm đều không thể gạt được thần linh!
- Hừ, chỉ toàn nói nhảm!
Tuy rằng cảm thấy được đây chỉ là trò hề, có điều bị Trần Mặc nhìn như vậy, Tôn Đức vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Quay đầu nhìn nhìn đám đàn em, hắn đột nhiên hừ lạnh, lập tức xoay người rời đi:
- Thương đạo diễn, ta không có thời gian xem tấu hài đâu, xin cáo từ trước!
- Gấp cái gì!
Nhưng không đợi Tôn Đức bước tới bước thứ hai, Trần Mặc đột nhiên vỗ vai hắn:
- Thần linh vừa nói cho ta biết, chuyện này có quan hệ với Tôn sư phụ đây… Ngài đi nhanh như vậy là vì chột dạ sao?
- Chột dạ cái đầu mày!
Tôn Đức ngẩn ra, nhất thời cả giận nói:
- Thằng nhãi giao đồ ăn này, mày đừng có ngậm máu phun người! Tao đã nói rồi, nếu mày cho là tao làm thì mang chứng cớ lấy ra, đừng lấy quỷ thần cái chết tiệt gì đó đi ra dọa người!
- Thề một cái đi! Thề xong ta sẽ tin ông!
Trực tiếp cắt lời của hắn, Trần Mặc vẫn chỉ cười nhạt nói:
- Ví dụ như, nếu chuyện này là ông làm thì ông sẽ bị sét đánh!
- Cái gì?
Tôn Đức khó có thể tin há to mồm, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.
Cái này chính là sấm rất to rồi mưa lại rất nhỏ sao? Ban đầu gây sức ép cho hăng, cuối cùng chỉ cần há mồm phun mấy câu đơn giản là qua cửa.
Thực tế, nếu không phải đã xác định thân phận của đối phương, hắn thậm chí hoài nghi người này là do ông chủ phái tới diễn trò cùng với mình…
- Thề! Ta chỉ yêu cầu ông thề!
Thản nhiên phun vài vòng khói, Trần Mặc cười nửa miệng nhìn đối phương, không nhanh không chậm lặp lại nói:
- Nhớ kỹ, ta muốn ông nói chính xác là sét đánh, chứ đừng có lấy cái gì mà phải cưới Phù Dung tỷ!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
15 chương
213 chương
56 chương
36 chương
98 chương
45 chương