Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 71 : Kinh kịch song hiệp

Không thể không thừa nhận, hiệu suất làm việc của cảnh sát Nam thành cùng bộ phận phòng cháy chữa cháy có thể dùng từ “cao” để hình dung. Sau năm phút của vụ nổ đu quay xảy ra, rất nhiều cảnh lực cùng hơn mười chiếc xe cứu hỏa đã vội vàng tới, nhưng sự tình không phát triển theo hướng tốt đã dự liệu. Sở dĩ xuất hiện loại tình huống này là do không đủ thiết bị cỡ lớn, nhất là xe thang do tắc nghẹn giao thông cùng hiện trường hỗn loạn, căn bản không thể tiến vào khu vui chơi để cứu viện. Càng gây go hơn nữa là, trong lúc cứu viện bất lực, đu quay đang bị ngọn lửa thiêu đốt lại dần dần nghiêng thêm, có lẽ trong vài phút nữa sẽ sụp đổ. Đối mặt với tình huống này, cảnh sát cùng với đội viên phòng cháy chữa cháy chỉ có thể hô hào kêu gọi mấy trăm nạn nhân giữ bình tĩnh, tránh kêu la giãy dụa làm cho đu quay sập nhanh hơn. Nhưng hiển nhiên, lời khuyên kiểu này hoàn toàn vô ích! Cảm nhận được đu quay liên tục nghiêng, nhìn thấy thế lửa đang dần lan tràn, nhiều du khách mất đi lý trí bắt đầu thử leo ra ngoài, có điều bọn họ mạo hiểm như vậy kết quả lại là... - Đừng! Đừng mà! Cùng lúc đội trưởng đội cứu hỏa liền kinh hô, hai du khách đã leo ra khỏi cabin bám lấy khung kim loại, thân hình cứ thế lung la lung lay trên không trung như sắp đổ. Gió đêm lớn cùng khói đặc cuồn cuộn, làm cho bọn họ không thể thấy rõ tình huống bên dưới, chỉ có thể toàn lực nắm lấy cái giá, tránh né lửa có thể bất kỳ lúc nào lan tràn đến bên này. Trong tiếng nổ vang, đu quay lại nghiêng tiếp vài độ, hai du khách trong lúc chấn động dường như muốn tuột tay, tiếng kêu cứu giờ phút này vang vọng ở không trung! - Kêu đi! Kêu lớn lên đi! Âm thanh này tuyệt vời biết bao! Ở trong góc hẻo lánh của khu vui chơi, kẻ đặt bom Ryan giờ phút này đang phát ra tiếng cười âm trầm. Nhìn nhìn thăm dò tình huống bên ngoài, Ryan dùng cặp mắt đỏ lên vì hưng phấn chọn số rồi gọi: - Ông chủ, ngài nghe thấy không! Một giờ sau, tôi sẽ khiến cho nơi này càng trở nên điên cuồng hơn, tin rằng toàn bộ cảnh lực của Nam thành đều bị hấp dẫn đến đây! - Rất tốt! Làm rất tốt! Thomas giơ ly rượu đỏ lên uống, nụ cười tươi như nhặt được vàng: - Như vậy, ta cũng an bài người, chuẩn bị một giờ sau hành động! Ryan, lần này cậu rốt cục làm được một việc khiến ta hài lòng, ta nghĩ ông chủ lớn sẽ không ngần ngại khen thưởng đâu! - Không có gì ạ, đây là vinh hạnh của tôi! Nghe được lời hứa này, nụ cười của Ryan càng thêm sáng lạn, ngay cả tốc độ lắp đặt bom cũng nhanh hơn. Trong khi cúp điện thoại, hắn không nhịn được ánh mắt nhìn thoáng qua phía ngoài, hơn nữa tràn ngập tự tin gập các ngón tay: - Vậy thì, tiếp tục cái thứ hai... Ba, hai, một! Lời còn chưa dứt, đu quay đang đang bốc cháy lại lần nữa bị tiếng nổ vang chấn động. Trong thế nghiêng kịch liệt của nó, hai du khách cố gắng giãy dụa cũng không thể tiếp tục kiên trì, cánh tay dừng như đã không thể nắm được khung sắt tiếp nữa. Giờ phút này, toàn bộ người vây xem đều nhắm mắt lại, thậm chí không đành lòng nghe tiếng kêu thê lương từ trên cao rớt xuống kia. Nhưng ngay trong lúc tuyệt vọng này, thanh âm của một bé trai đột nhiên vang lên: - Mẹ, mẹ xem kìa! - Cái gì? Sau nháy mắt ngạc nhiên, mọi người cùng lúc quay đầu nhìn lại, kìm lòng không đậu đồng thời kinh hô. Giờ này khắc này, trên ngọn núi nhân tạo bên cạnh đu quay, một chiếc Dodge Tomahawk đang vít ga phi nhanh lên sườn núi, tốc độ không giảm hướng về phía trước chạy như bay. Mà trên chiếc Dodge Tomahawk, một nam thanh niên mặc nga quan hạc bào đang lái xe đi về phía trước, tay trái cầm cây quạt lông vũ lắc lư, thần thái có vẻ tiêu sái tự nhiên. (Nga quan hạc bào: kiểu áo người tàu xưa hay mặc, dạng thế này: http://image.wangchao.net.cn/games/1256786147267.jpg ) Nhưng đáng tiếc, phá hủy phong cách tiêu sái này là khuôn mặt bôi mực màu đậm... Nói chuẩn xác là bôi loạn lên, làm cho người căn bản không thể nhận rõ khuôn mặt. - Gia Cát Lượng? Sau vài giây yên tĩnh, người hâm mộ kinh kịch lập tức kêu lên. Nhưng câu trả lời lại rõ ràng là không quá chắc chắn — trong tất cả các tiết mục kinh kịch, từ trước đến nay người giả dạng Gia Cát Lượng đều là nam trung niên ra sân khấu hơn nữa trên mặt cũng không có vẽ loạn như vậy. Thoạt nhìn, thanh niên này giống diễn viên diễn vai Trương Phi cùng Gia Cát Lượng hai trong một, mà lai lịch của áo cùng quần hắn mặc... Uhm, nhìn triển lãm kinh kịch bị cướp trống không kia sẽ biết! - Có lầm không đây? Lúc này mà còn có tâm tư hát hí khúc? Dù đang đối mặt với nguy cơ lớn, mọi người cũng không tự chủ được trợn mắt, thầm nghĩ người này bị điên rồi. Nhưng ngay sau đó, khi bọn họ thấy chiếc Dodge Tomahawk này lại nhằm đu quay phóng tới thì nhất thời biến sắc kinh hô: - Đừng! Đừng mà! Không bay qua được! Đương nhiên là không bay qua được! Dù mượn triền núi đi với tốc độ cao, nhưng ngọn núi nhỏ này cách đu quay gần trăm mét, dù Dodge Tomahawk có ngon đến mấy, cũng chỉ đâm đến cái đáy của đu quay là cùng. Chứng kiến cảnh này, vài đội viên cứu hỏa cháy nhịn không được mà dậm chân, phẫn nộ quát: - Con mẹ nó, tên hỗn đản này điên rồi sao, làm anh hùng cũng nên chọn thời điểm chứ, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Không ai biết tên Gia Cát Lượng giả kia muốn làm gì, nhưng ít nhất với tốc độ đang chạy như bay của Dodge Tomahawk, đã không kịp ngăn trở. Mấy cảnh sát nhịn không được rút súng ra, do dự có nên bắn người này lập tức bị thương hay không, miễn cho bởi vì một mình hắn mà hại chết mấy trăm nhân mạng. Nhưng trước khi vị đội trưởng kịp phát lệnh, Dodge Tomahawk đã tới triền núi, lập tức muốn bay lên trời! - Lão Quan! Đột nhiên vang lên tiếng hô to, cho dù là động cơ nổ vang cũng vô pháp che giấu! Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một thân ảnh màu xanh chợt thoáng hiện, nháy mắt bay lên Dodge Tomahawk. Gần như đồng thời, Dodge Tomahawk đột nhiên mạnh mẽ bay lên, xé gió mà bay càng lúc càng cao, hướng về phía vòng đu quay phía xa. Ở phía sau xe, thân ảnh màu xanh kia như một thanh đao đứng thẳng, thân hình hùng vĩ vững vàng như đứng trên đất bằng, ngay cả một dao động nhỏ cũng không có ... - Quan, Quan Công? Tiếng kinh hô bầu trời , nhìn đại hán mặt đỏ áo dài kia, cho dù là người không có thường thức cũng có thể báo được cái tên. Nhưng vấn đề là, tại sao cả Quan Công cũng chạy tới góp vui, chẳng lẽ các diễn viên của kinh kịch là chọn tối nay để ra mắt… Trời đất quỷ thần ơi! Đây lại không phải tiết mục liên hoan lễ hội mùa xuân! - Điên rồi! Điên hết rồi! Nhìn thấy chiếc Dodge Tomahawk xẹt qua đường cong tuyệt đẹp, lại nhìn hai nhân vật kinh kịch đang đứng nghiêm, mấy chục đội viên cứu hỏa nhất thời trợn mắt há hốc mồm. Đáng thương cho đội trưởng đội cứu hỏa đã muốn hoàn toàn suy sụp, việc duy nhất hắn có thể làm là đứng ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời, trong miệng lẩm bẩm: - Ông trời ơi! Đây là cái gì với cái gì, một tên điên còn chưa đủ, giờ lại thêm ... Đáng chết! - Đáng chết! Giờ khắc này, toàn bộ người có mặt cùng nhau kinh hô, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt. Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Dodge Tomahawk đã bay đến chỗ cao nhất, đang chậm rãi đáp xuống, lúc này nó còn cách đu quay gần hai mươi mét. Tệ hơn nữa là, theo góc độ của nó đáp xuống, có một đầu có thể đập vào bên dưới của đu quay, như vậy kết quả duy nhất chính là... - Không! Tiếng kinh hô vang vọng bầu trời, mà đúng giờ phút này giống như ông trời nghe được mà cảm động… Thật khó tin! Thật sự không thể tin được! Chiếc Dodge Tomahawk sắp đáp xuống đột nhiên chậm lại, phần ống xả quỷ dị gấp xuống rồi tức tốc phun ra khí. Giống như được trang bị động cơ phản lực, trong thanh mang nhấp nháy mà nam thanh niên mặc bộ Gia Cát Lượng phát ra, chiếc Dodge Tomahawk lại trái quy tắc lần nữa bay lên, hướng phía đu quay bay đi! "Bịch!" Thấy một màn không thể tưởng tượng được, rất nhiều người đang cầm đồ trong tay không tự chủ được buông lỏng làm chúng rơi hết xuống đất, mà càng là nhiều người há to mồm, giống như thấy siêu nhân từ trên trời giáng xuống. Nhưng gần như cùng lúc, đội trưởng đội cứu đột nhiên kinh hô một tiếng, thần sắc đại biến quát: - Mở lưới! Mau mở lưới! Hai người du khách kia muốn rơi xuống rồi ... Không còn kịp rồi! Trong nháy mắt, một nam trung niên đang miễn cưỡng giữ giá sắt, đã không thể kiên trì được nữa đột nhiên rơi xuống. Cuồng phong gào thét thổi tới, hắn chệch hướng lưới an toàn của đội cứu hỏa kéo giăng, muốn rơi nghiêng ra phía ngoài. Chống lại cảm giác sợ hãi như sóng triều, nam trung niên này chỉ biết gắt gao nhắm mắt lại, dùng khí lực còn sót lại thét chói tai: - Đừng! Tôi chưa muốn… "Bịch!" Tiếng trầm thấp đột ngột vang lên, cảm nhận được sau lưng tiếp xúc với vật cứng, nam trung niên này thậm chí đã cảm nhận được hơi thở của Địa Ngục. Chính ngay lúc này, cảm giác đau đớn cùng tối tăm trong tưởng tượng vẫn chưa xảy ra! Ngược lại đó vẫn là tiếng gió gào thét, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên: - A? Ông không phải là cái gã tranh xếp hàng mua vé vào cửa sau... Chúc mừng nhé, xem ra ông đã tìm được thắt lưng rồi hả? - Ặc ... Khó tin mà mở to mắt, nam trung niên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc, đột nhiên nhịn không được lệ rơi đầy mặt. Giờ phúc này, hắn chỉ cảm thấy khuôn mặt từng bị hắn nguyền rủa hàng trăm lần lại thuần khiết đáng yêu như Thiên Sứ. - Này khoan! Thờ ơ đối loại này cảm động này, Trần Mặc chỉ vô vị nhún nhún vai, khống chế Xa Xa tiếp tục bay lên: - Nếu ông muốn khóc thì vui lòng dùng khăn tay, cái hạc bào này của tôi là đồ mượn, làm dơ tôi đền không nổi! - Tôi đền! Tôi đền thay anh! Nam trung niên vừa mới thoát khỏi tử vong, giờ phút này chỉ có thể dùng cách biểu đạt hòa nhã khẳng khái để diễn tả tâm tình. Nhưng tiếp đó, khi hắn trông thấy cảnh tượng trên không thì lại tiếp tục kinh hô: - Không! Con tôi, con tôi nó... Trong nháy mắt, thiếu niên, người thứ hai nắm giá sắt cũng đã kêu thảm ngã xuống. Nhìn thấy chiếc Dodge Tomahawk cùng thiếu niên kia cách khoảng hơn mười mét, nam trung niên bên này chỉ có thể hốc mắt tê liệt gầm lên một tiếng, căn bản không thể cứu vớt. Nhưng ngay lúc tiếng ku thảm còn chưa cất lên, Trần Mặc lại đột nhiên quay đầu: - Lão Quan, trông cậy vào ông! - Được! Thân thể Quan Tam đột nhiên chấn động, đồng thời Bá Vương Khí mãnh liệt toát ra, đột nhiên đề đao lăng không nhảy lên. Cùng lúc chiếc Dodge Tomahawk hơi bị đẩy xuống, hắn cư nhiên dựa thế nhảy ra xa hơn mười mét, kịp thời vớt được vị thiếu niên đang rơi xuống. Giờ khắc này, toàn trường người xem trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn Quan Tam như nhìn thấy siêu nhân — đùa gì chứ? Tung người nhảy ra xa hơn mười mét, chẳng lẽ đây là khinh công Thảo Thượng Phi (bay trên cỏ) trong truyền thuyết... Trời ơi! Nếu để huấn luyện viên Olympic môn Điền kinh nhìn thấy màn, không thể không bổ nhào qua ôm đùi hắn mời chào! Nhưng loại kinh ngạc này, mới chỉ bắt đầu mà thôi, màn chấn động hơn vẫn chưa trình diễn! Đón được vị thiếu niên đã hôn mê xong, Quan Tam chợt vung đao chém mạnh lên khung sắt của đu quay, mượn lực lần thứ hai nhảy lên. Chỉ nghe một tiếng vang lớn, quan đao chợt đứt thành hai đoạn, tuy nhiên Quan Tam đã thuận lợi đáp lên một giá sắt khác, một đường tung người nhảy như bay thẳng hướng lưới an toàn của đội cứu hỏa. Không đợi đội viên đội cứu hỏa kịp phản ứng, hắn lại tung người nhảy lên, bay ra xa hơn năm sáu mét nhảy vào bụi cỏ rồi nhanh chóng bật tường thoát đi. Giờ phút này, còn ai mà nhớ đuổi theo, toàn bộ người xem nhất thời trợn mắt há hốc mồm, ngay cả âm thanh cỗ vũ cũng không kịp phát ra. Yên tĩnh một cách quỷ dị, cũng không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, tiếng vỗ tay như thủy triều nhất thời bao phủ toàn trường. Nhưng khi mọi người đang dùng ánh mắt kính nể trông theo, thì Trần Mặc vẫn còn đang bay chưa chạm đất đột nhiên hổn hển hét lớn: - Bà mẹ nó! Lão Quan, ca $%^# lão, tiền thanh đao ai bồi thường?