Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 67 : Nghệ thuật ăn cướp
- Ăn cướp là một môn nghệ thuật, còn người ăn cướp chính là nghệ sĩ!
Trong một góc của khu vui chơi, Oa Oa chính là kẻ vừa hoàn thành một phi vụ xe điện siêu tốc cướp bóc, đang giảng bài cho loại đồ cổ đồng thau và đồ gốm sứ:
- Vậy thì trong các chú, ai hiểu được tại sao đây lại là một môn nghệ thuật không?
Tứ Dương Phương Tôn cùng Dương Chi Tịnh Bình đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc lắc ra vẻ không biết, vẻ mặt háo hức chờ câu trả lời.
Xa Xa bên cạnh rất khinh thường nhìn chúng than thở:
- Ngu ngốc! Cái này mà cũng không hiểu, là bởi vì chúng ta dùng thủ pháp nghệ thuật trong từng hành vi, lấy đông đảo quần chúng nhân dân làm khán giả, bóc trần toàn bộ những vấn đề trầm trọng nhất về trị an của cái xã hội này!
- À! Thì ra là như vậy sao?
Một đám tác phẩm nghệ thuật đều lộ ra vẻ lĩnh ngộ, từ đầu đến chân đều là một bộ dạng thức tỉnh.
Trong ánh mắt sùng bái của bọn họ, Nặc Nặc cũng bổ sung thêm một câu:
- Nếu đã là nghệ thuật, chúng ta nhất định phải chú trọng ba mặt của nội dung: đầu tiên là phải biết lựa chọn sân khấu biểu diễn và góc đèn chiếu phù hợp… Ví dụ như những con ngõ hẻm yên tĩnh hay những con đường tối tăm u ám!
- Chính là như vậy!
Chỉ chỉ địa điểm vừa gây án, Oa Oa rất nhiệt tình giảng giải:
- Đương nhiên hoàn cảnh này cũng không tốt lắm, nhưng người làm nghệ thuật chưa bao giờ nề hà điều gì! Cho dù sân khấu có sơ sài hơn nữa, dù ngọn đèn có u ám hơn nữa, chúng ta đều cần phải kiên trì biểu diễn năm này qua năm khác, kiên trì giao lưu với người xem!
- Vỗ tay!
Vừa nghe vừa theo dõi slide thuyết trình chi tiết mà Bản Bản phát ra, một đám đồ cổ đồng thau gốm sứ đều dùng hết sức mà va chạm thành tiếng.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Oa Oa nghiêm túc hít sâu một hơi, lệ nóng lưng tròng, hướng mắt về bầu trời.
Trong nháy mắt này, toàn bộ các tác phẩm triển lãm đều bị cảm động. Chúng nó cảm giác như toàn bộ linh hồn đều được tịnh hóa được, giống như có được sinh mạng mới.
- Khiêm tốn! Phải khiêm tốn!
Nhìn thấy Dương Chi Tịnh Bình lệ vương đầy mặt, Oa Oa rất khiêm tốn ra hiệu im lặng, sau đó tiếp tục giảng giải:
- Tiếp theo, trước khi diễn xuất cần chuẩn bị tốt đạo cụ, xác định cách sử dụng cho hợp lí… Cần chú ý, nguyên tắc quan trọng nhất là thuận tiện, linh hoạt nhưng vẫn phải đầy đủ lực sát thương và uy hiếp!
- Không thể dùng lưu tinh chùy! Cũng không thể dùng lang nha bổng!
Oa Oa gạt bỏ hết những vũ khí mà Dương Phương Tôn đưa đến, nghiêm túc giảng giải:
- Đao đi săn hoặc súng lục thì được, côn gỗ hoặc ống nước cũng khá thông dụng… Đương nhiên chúng ta có thể cân nhắc việc từ trên không giáng xuống hay mượn ưu thế tốc độ của Xa Xa!
- Đã rõ!
Nhìn Xa Xa đang dương dương tự đắc, một đám đồ cổ nghiêm túc mà gật gù.
Oa Oa vui vẻ nhìn chúng nó rồi nói tiếp:
- Sau cùng, trong từng lần biểu diễn cụ thể, chúng ta còn phải tính đến việc tương tác với người xem… Cần chú ý khả năng phản xạ trên sân khấu của chúng ta!
Theo lời của nó, Bản Bản rất nhanh chạy file lên màn hình… Một bảng biểu dày kín hiện lên, ghi rõ ba mươi sáu loại phản ứng của người bị cướp kèm theo làm kẻ đi cướp khi đối mặt với ba mươi sáu loại phản ứng này thì phải ứng phó bằng bảy mươi hai loại ngôn ngữ, động tác nào.
Chỉ vào màn hình, Oa Oa khua tay mua chân giải thích:
- Chú ý xem! Trong tình huống bình thường thì phải lễ phép chút, ví dụ như có thể nói Người anh em, bọn tôi đang túng quá nên muốn mượn người anh em một ít,… Nhưng nếu như gặp phải phản kháng, chúng ta phải đổi thành ngoan ngoãn chút! Nếu không anh sẽ không đảm bảo chú an toàn đâu đấy!.
- Còn nữa! Vừa rồi là nhằm vào đàn ông, nếu đổi thành phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp thì phải chú đến dùng từ sao cho lịch sự nhất!
Nặc Nặc cũng không quên bổ sung, chỉ vào đám vật phẩm triển lãm nói:
- Bình tử, chú nói một chút xem, phải giao lưu thế nào với nữ khán giả?
- Chuyện này… có phải nên nói là … “Bảo bối! Còn dám cử động, lão tử liền khắc lên mặt cô một bông hoa, cô tin hay không?
Dương Chi Tịnh Bình do dự một chút mới đáp.
- Tốt lắm! Rất tốt!
Oa Oa lập tức vui mừng nhìn nó, lớn tiếng tán thưởng:
- Bình tử, chú sắp trò giỏi hơn thầy rồi đấy! Anh thật mong chờ được nhìn biểu hiện của chú đó!
Lệ rơi đầy mặt! Nghe được lão đại tán thưởng, Dương Chi Tịnh Bình tức thì lệ rơi đầy mặt, hận không thể lập tức thể hiện mình.
- Lý luận có ích gì?
Tứ Dương Phương Tôn hiển nhiên đỏ mắt, bất mãn than thở nói:
- Nền giáo dục hiện nay chỉ bồi dưỡng được những bậc nhân tài giỏi nói suông thôi, chỉ có kinh nghiệm thực tế mới có được tri thức đích thực!
- Rất đúng! Vì vậy chúng ta cần phải tiến hành bước thứ hai của kế hoạch!
Oa Oa lập tức gật gật đầu, thăm dò tình hình xung quanh tường vây:
- Có thấy không, tên ngốc kia còn đang đi tìm ba lô, lần này chúng ta sẽ cướp của hắn một phát nữa! Nhưng mà trước tiên hay xem trong ba lô có gì đã.
Vừa nói, Nặc Nặc đã mở ba lô, đổ tất cả đồ đạc bên trong ra.
Thấy hơn mười quả cầu kim loại, một đám nghệ thuật gia cướp bóc đều đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ thứ này chắc chẳng đáng giá gì.
Tứ Dương Phương Tôn dán mắt nhìn thật lâu, nhịn không được mới hỏi:
- Lão đại, thứ này để làm gì?
- Ngốc thế, các chú đến cái này còn không biết sao?
Thật ra Oa Oa cũng không biết đây là cái gì, nhưng khi nhìn vào đám tiểu đệ, nó cũng chỉ có thể kiên trì nói:
- Rất đơn giản! Những thứ này đều là… Ừm, đều là pháo hoa, một lát nữa sẽ bắn lên bầu trời tô điểm cho không khí Carnival!
- Lão đại anh minh!
Tứ Dương Phương Tôn cùng Dương Chi Tịnh Bình đối mắt nhìn nhau một cái, lập tức sùng bái mà khen ngợi.
Oa Oa rất mực khiêm tốn xua tay, bình tĩnh nói:
- Không có gì, đây đều là kinh nghiệm rút ra sau một thời gian dài công tác, các chú chăm chỉ học tập, sớm muộn gì cũng xuất sư! Được rồi, bây giờ chúng ta thảo luận xem sẽ tiếp tục cướp tên ngốc kia thế nào… Lần này các chú sẽ tự biên tự diễn, lấy mục tiêu là lột sạch đến cả quần lót của tên ngốc đó ra!
- Hắt xì!
Ryan đang luẩn quẩn bên ngoài tường rào, nhịn không được hắt xì một cái, đột nhiên có một dự cảm bất thường.
Quay đầu lại nhìn bà thím cách đấy không xa lắm, hắn buồn bực than thở:
- Con mẹ nó! Cái loại người gì đưa ra tờ giấy bạc mười đồng lại kêu không có tiền lẻ, bắt ta nhổ nước miếng thêm lần nữa… Ta nhổ vào!
Nói xong, Ryan thiếu chút nữa lại muốn tiếp tục nhổ thêm một cái, còn may hắn đúng lúc ấy nhìn thấy ánh mắt của bà thím kia quay lại, đành miễn cưỡng nuốt ngược ngụm nước bọt này lại.
Cũng không dám ở lại chỗ này lâu hơn, hắn nhanh chóng tìm một chỗ đất vắng để đi vào khu vui chơi, thuận thế liền gọi một cú điện thoại:
- Ông chủ, tôi đã đến khu vui chơi… Đúng rồi, tình hình rất tốt, nhưng là có một chút… Không có gì, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Đáng lẽ là muốn kể khổ, nhưng Ryan lại nghe thấy Thomas khen ngợi nên đành bất đắc dĩ không báo cáo lại nữa.
Nói đùa gì chứ, nếu cho ông chủ biết là mình bị cướp, chưa biết ông chủ trách phạt ra sao, chỉ biết đám đồng bạn sẽ tha hồ mà châm trọc… Phải biết bản thân lúc trước đã vỗ ngực cam đoan, lại còn nhân cơ hội mỉa mai đám Yanker.
- Con mẹ nó, ta phải tìm lại ba lô!
Ryan hung hãn quát lên, mà cũng chỉ có thể quát lên mà thôi.
Trước hết là tên cướp kia đã chạy mất dạng, mà cho dù hắn có tiếp tục ở đây gây án thì phải làm sao mới tìm được hắn chứ?
Hi vọng duy nhất hiện nay là hắn ngứa mắt với mấy thứ trong ba lô, tiện tay vứt vào một xó nào đó, sau đó lại bị… Khoan đã, trong tay cô bé kia là cái gì vậy?
Ryan đang buồn rầu ảo não thì đột nhiên hai mắt đăm đăm nhìn về phía thảm cỏ, có một cô bé mặc một quần áo hồng phấn, trong tay hình như đang cầm cái gì đó.
Phải mất đến gần hai giây, Ryan liền kích động nhận ra, có chính là chiếc khóa bằng bạc mình treo trên balo… Nói cách khác, cô bé này có thể nhặt được ba lô của hắn, cũng có thể nhặt được đồ bên trong ba lô.
- Thượng Đế ơi! Ngài quả nhiên nhân từ và vĩ đại!
Ryan hưng phân than thở rồi lập tức đi nhanh đến.
Nhìn thấy biểu cảm kich động của hắn, cô bé có vẻ sợ hãi, xoay người liền muốn chạy trốn.
Ryan làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, vội vàng vung tay chặn đường. Nhưng không đợi hắn mở miệng, cô bé liền hét lên:
- Không muốn! Không muốn! Chú này, cháu không muốn kẹo que đâu!
- Kẹo que?
Tiếng hét chói tai còn náo động cả khu vực xung quanh, khiến hơn mười khách du lịch quay đầu lại, tỏ vẻ đã hiểu ra vấn đề.
Ngay sau đó, mấy kẻ cơ bắp lập tức bẻ tay răng rắc, hung hăng tiến đến.
Con bà nó chứ! Tuy là tiểu loli rất đáng yêu, nhưng nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mĩ nhân nước ta sao đến lượt đám người ngoại quốc chiếm tiện nghi?
- Ấy… Các vị hiểu lầm rồi!
Nhìn thấy hai quả đấm treo ngay trước mặt, Ryan nhịn không được lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ Trung Quốc thật sự là quá nguy hiểm.
Nhìn thấy cô bé còn muốn tiếp tục hét chói tai, hắn chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười, ôn tồn an ủi:
- Cô bé à, chú chỉ muốn hỏi một chút, món đồ này là cháu từ đâu mà có được?
- À… là ở góc bên kia!
Cô bé cúi đầu chăm chăm nhìn món đồ trang sức, đôi mắt rất thuần khiết:
- Còn có hơn mười quả cầu nhỏ nhưng nặng quá, Huân Nhi không nhặt lên được!
- Thật sao? Ở góc nào?
Ryan nhất thời mững rỡ, khom lưng cười nói:
- Ngoan lắm! Vậy cháu có thể dẫn chú đi tìm không? Chú sẽ mua kẹo cho được không?
- Không cần kẹo!
Không đợi hắn nói xong, cô bé liền lắc đầu nũng nịu nói:
- Ba ba nói làm việc tốt không thể nhận thù lao!
- Ngoan lắm!
Ryan lệ rơi đầy mặt, đột nhiên vô cùng cảm ơn người bố không có ở đây… Một ông bố tốt, dạy dỗ được một cô bé thành thực như vậy, ngay cả thù lao cũng không cần.
Nhưng ngay sau đó, Ryan lại hối hận vì cảm ơn thừa rồi.
Bởi vì thấy biểu cảm kích động của hắn, cô bé thành thật nói thêm một câu:
- Nhưng ba ba cũng nói, tuy rằng không cần thù lao, nhưng nếu người ta cứ muốn trả tiền thì chúng ta đành phải nhận… Chú à, chú chẳng phải khóc lóc muốn cháu nhận tiền bằng được sao?
- Ax…
Ryan đột nhiên méo mặt, hắn quyết định thu lại lời khen ngợi ông bố kia.
Nhưng giờ có việc phải nhờ người, bất đắc dĩ vị chuyên gia chất nổ này chỉ có thể cắn chặt răng, móc ví ra hỏi:
- Được rồi, cháu muốn bao nhiêu tiền, 50 đồng được không?
- Huân Nhi không cần tiền!
Ngoài dự đoán của hắn, cô bé thậm chí còn chẳng buồn nhìn tờ nhân dân tệ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Ryan, cô bé cắn cắn ngón tay nghĩ ngợi rồi cười phì một cái vỗ tay nói:
- Huân Nhi muốn ăn kem, muốn năm mươi cái kem… Ấy, chú ơi, trông sắc mặt của chú không được tốt lắm… Không sao đâu, nếu chú cứ khóc lóc đòi mua cho Huân Nhi, Huân Nhi sẽ nhận mà!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
15 chương
213 chương
56 chương
36 chương
98 chương
45 chương