Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 62 : Loạn Xà Ngầu!

"Ầm!" Giống như bị chùy sắt nện trúng ngực, Trần Mặc vừa mới kịp giơ Bản Bản lên đã bị hất bay đụng vào vách tường. Tiếng súng trầm thấp quanh quẩn trong không khí, chỉ nghe leng keng, một viên đạn từ vỏ ngoài của laptop rơi xuống đất phát tiếng vang thanh thúy. Giờ khắc này, toàn trường lặng ngắt như tờ — đùa không vậy? Đây là laptop quái gì mà lại có thể ngăn đạn? - Kẻ nào nổ súng! Nhưng qua phút ngỡ ngàng, Thường Kim Nha lập tức tỉnh táo, lui về sau vài bước rồi rút súng. Hắn thấy rất rõ ràng, nếu không phải Trần Mặc kịp thời giơ laptop thì viên đạn kia sẽ không chút trở ngại mà bắn trúng… "Đoàng!" Lời còn chưa dứt, tiếng súng nổ lần thứ hai vang lên. Nhưng lúc này Thường Kim Nha đã có chuẩn bị, thình lình nghiêng người né qua. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm nối sau đó, Đao Ba Lưu bên cạnh hắn bị bắn trúng bả vai, tức thì ngửa mặt ngã xuống đất. - Cẩn thận! Cái tên mập mạp kinh hô, mọi lập tức xoay người rồi rút súng nhắm ngay đồng bạn. Thường Kim Nha không nhịn được phẫn nộ quát: - Con mẹ nó! Khẳng định là có nội gián, ai tiết lộ đại hội của chúng ta… "Đoàng!" Lời còn chưa dứt, nương theo sau tiếng súng thứ ba, chiếc đèn huỳnh quang trên trần miếu bị bắn vỡ, đại điện nhất thời chìm trong bóng tối. Một trận hỗn loạn diễn ra, cũng không biết là súng của ai cướp cò, tiếng kêu thảm, tiếng chửi rủa, tiếng đánh nhau loạn vào một khối. Không có gì phải hoài nghi, bóng tối chính là thiên đường để tiến hành đủ loại hoạt động mờ ám, mà các lão đại trong hắc đạo có kẻ nào ngày thường không gây cừu oán? Chỉ nghe ‘đoàng đoàng’ vài tiếng súng vang, cũng biết ai cùng ai đang bắn giết, mùi máu tươi lập tức tràn nhập không khí. - Ca ngất! Chuyện này không liên quan tới ca, ca bận tập hít đất! Rơi lệ đầy mặt phủ phục nằm úp sấp trên mặt đất, Trần Mặc cho dù vừa bị một kẻ nào đó vô ý dẫm lên tay cũng cắn răng không rên một tiếng. Đùa gì thế, trong lúc hỗn loạn dính đạn lạc mà ngỏm, cho dù xuống địa ngục cũng không biết ai mà mách với Diêm Vương lão gia. Vất vả lắm tiếng hô quát nhốn nháo mới yếu bớt, Trần Mặc lập tức hé mở Bản Bản lóe ra một tia sáng, nhờ nó mà bò tới cái bàn gỗ cách đó không xa. - Lạy thánh nữ Maria! Lạy thánh nữ Maria! Trong miệng lẩm bẩm bò sát đi tới, rốt cục trước một giây khi phía sau vang lên tiếng súng thì hắn cũng kịp cuống cuống chui vào gầm bàn. Nhưng mà ngay lúc này hắn lại thấy được một màn khiến bản thân tròn mắt há hốc mồm — trong gầm bàn cách phía hắn không xa, tên mập mạp reo hò ban nãy lại đang khoanh chân ngồi trên sàn nhà, rất là tự nhiên móc ra túi ma túy… - Lạy hồn! Trần Mặc nhịn không được trở mình mắt trợn trắng, thầm nghĩ kẻ nghiện phát tác quả nhiên là điên rồi! Có điều chuyện để hắn kinh ngạc hơn còn tiếp, người này cư nhiên vứt luôn kim tiên đi, trực tiếp cầm một viên ma túy bỏ vào miệng, vẻ mặt mê say… - Đệch! Như vậy cũng được? Thấy một màn như vậy, Trần Mặc không thể không bội phục sát đất. Lạy thánh nữ! Tốt xấu gì người ta không hít thì tiêm, lão nhân gia ngài lại có thể trực tiếp ăn vào, hơn nữa còn say sưa quên mình như thế được? Cũng còn may, gã mập kia chưa đến độ ‘tĩnh tu chờ phi thăng’, ít nhất vẫn nhìn thấy được Trần Mặc, hơn nữa nhân tiện vẫy vẫy tay: - Chú em gì ơi, lại đây ngồi! À quên, chú em có thuốc lá không? - Có… Nhưng không phải loại tốt! Trần Mặc cũng chỉ biết lấy từ trong túi ra một bao thuốc rẻ tiền. - Cảm ơn! Mập mạp cũng không so đo, rút ra một điếu, châm lửa rít vài hơi, rồi lại rất vô tư ngậm ở miệng dùng là thước chỉ hướng mà lên tiếng: - Đừng lo lắng! Đám lão Thường lão Lưu có năm nào mà không nội loạn vài lần.. Đúng rồi, chú em tên gì nhỉ, ta gọi là Chu Đại Sơn, là phân đường chủ phân đường Phúc Phường Nhai của Võ Nghĩa Đường! - Thật đúng là người cũng như tên! Nhìn đối phương thân hình khổng lồ, Trần Mặc không khỏi lắc đầu: - Tôi gọi là Trần Mặc, nghề chính là ở một tiệm cơm, còn nghề phụ thì rất nhiều, ví dụ bán phim AV, làm bảo vệ, thám tử điều tra ngoại tình… Tóm lại cứ có tiền là tôi làm! Nói xong, hai người rất ăn ý bắt tay, đồng thời lộ ra vẻ cười đểu giả mà nam nhân mới hiểu. Trần Mặc lại đưa tới một điếu thuốc, đột nhiên cảm thấy được người này có phong cách khá giống mình. Mà Chu Đại Sơn đại khái cũng cảm thấy được như vậy, nhận lấy điếu thuốc đồng thời giơ giơ mấy túi ma túy, cười hà hà nói: - Thế nào? Dù sao giờ cũng chết dí ở đây, chú em muốn nếm thử không? - Cảm ơn! Trần Mặc xua xua tay, theo bản năng lui về phía sau vài bước: - Tôi là người nghèo, dùng không nổi thứ này… A! Ngay khi hắn đang nói, Chu Đại Sơn đột nhiên ném ra một viên chuẩn xác vào giữa miệng Trần Mặc. Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, vội vàng muốn nhổ ra, nhưng chỉ lát sau hắn không nhịn được mà hít hít: - Ngọt? Ma túy lại ngọt? - Ơ? Chú em thử qua ma túy rồi sao? Chu Đại Sơn cười cười nhìn hắn qua đôi mắt híp tịt trên gương mặt béo múp míp: - Nhưng mà đây không phải ma túy, là đường phèn đặc chế gia công thôi, đúng là nhìn qua giống ma túy thật! - Sax! Cảm thụ được vị ngọt trong miệng, Trần Mặc đột nhiên có loại xúc động muốn đánh người! Tiên sư, lấy đường phèn đi gạt người ra vẻ hổ báo! (Chỗ này không biết dịch đúng không, zai ngoan chưa tiếp xúc hàng hot đấy bao giờ nên không rõ, các vị thông cảm :”> ) - Không có biện pháp! Chu Đại Sơn da mặt còn rất dầy, bất đắc dĩ bẻ bẻ mấy ngón tay: - Những năm nay xã hội đen cũng không dễ sống! Nếu mà không ra vẻ hổ báo cáo chồn thì kẻ khác lại không phục… Ta lấy đường phèn làm ngụy trang còn tốt chán, chứ như lão Lưu kia chơi hẳn lựu đạn đểu, cũng không biết hắn chế được từ đâu! Phục rồi! Lần này thật sự là phục rồi! Trần Mặc bội phục sát đất, thầm nghĩ lựu đạn đểu thì gã Đao Ba Lưu mặt sẹo kia làm thế nào để dùng, chẳng lẽ nhồi pháo hoa cho nó nổ? - Cái này ta cũng chịu! Chu Đại Sơn cũng chỉ cười trừ thay thế trả lời. Nhưng hắn đột nhiên nghiêng tai nghe ngóng, cười ha hả nói: - Hình như bên ngoài chơi xong rồi, chúng ta đi ra thu thập tàn cuộc thôi! Cũng không thèm thăm dò tình huống, mập mạp này đã xốc khăn trải bàn lên, đĩnh đạc bò ra. Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài, cũng chỉ có thể thật cẩn thận theo sau, nhưng sự thật chứng minh hắn lo lắng quá thừa. Giờ phút này trong đại điện vẫn là mười mấy người đứng đực mặt, hơn nữa mỗi người trông đều giống như nạn dân Châu Phi. Thường Kim Nha đang giơ ngọn nến tựa ở bục thờ cúng, mặt mũi bầm dập quát liên tục: - Tên khốn! Tên khốn vô sỉ, lại dám đánh lén tao… Con mẹ nó, đánh lén thì cũng thôi, lại còn dám nhổ nước bọt! Vẫn còn may mắn chán, ít nhất lúc mọi người quần ẩu hỗn loạn coi như còn giữ được lý trí, trừ súng ống cướp cò bị thương vài người thì không có xuất hiện tử vong. Giờ phút này, còn có phong độ nhất chính là Chu Đại Sơn, hắn khoanh tay nhìn nhìn tất cả, đột nhiên bất đắc dĩ thở dài: - Nhìn xem đi! Tôi đã nói rồi, phải nhẹ nhàng từ tốn, tiến tới từng tí một vun đắp tình cảm… Mọi người nhất định không nghe cơ! Nhà ngươi trâu! Mới vừa rồi còn có vài người chỉ bị đánh chứ chưa hộc máu, lần này thật sự hộc máu ra cho có tính đồng đội rồi. Trong ánh mắt tràn ngập khinh bỉ của mọi người, Chu Đại Sơn làm như không có gì xảy ra vỗ vỗ cái má béo phì mấy nhát như mát xămtj rồi mới lại vỗ tay nói: - Được rồi! Nếu đã phát tiết xong thì ngồi xuống nói chuyện đi, tôi nghĩ qua lần này sẽ lại có mấy tháng bình yên… Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó ngừng lại, không chút do dự nhảy sang bên cạnh, tốc độ cùng hình thể hoàn toàn không phù hợp. Cơ hồ đồng thời, nương theo sau tiếng súng là từng đốm hoa lửa từ cột đá văng ra khắp nơi, một gã che mặt từ sau rèm vải xuất hiện, lập tức tiếp tục bóp cò súng. - Cẩn thận! Trong tiếng la hét, viên đạn đã tức thì bắn ra trúng vai trái Chu Đại Sơn, vẫn may là hắn né sớm tránh được chỗ yếu hại. Một viên không trúng, gã che mặt cũng không hề bối rối, lật tay trái lấy ra cây súng thứ hai, hai họng súng đen sì đồng thời nhắm mọi người… Trần Mặc ngẩn ra, căn bản không kịp né tránh, theo bản năng ném Bản Bản tới: - Tiên sư! Xem ám khí đây! Quá trâu bò! Ám khí to thế này, đủ để cho Bạo Vũ Lê Hoa Châm* cũng phải tự mình xấu hổ! (* ám khí nổi danh của Đường Môn) Gã che mặt hơi nhếch miệng lên, bình tĩnh bóp cò, hắn đã tính toán tốt đường bay của cái laptop. Nhưng khó có thể tin chính là ngay lúc mấy viên đạn bay ngay qua laptop lại quỷ dị dừng lại trên không trung vài giây đồng hồ. Mà cũng nhờ có vài giây này, bang bang vài tiếng vang nhỏ, toàn bộ mấy viên đạn đều mục tiêu laptop, không hề bắn tới được mọi người. - Làm sao có thể? Nhìn thấy một màn quỷ dị này, đám Thường Kim Nha sợ run vài giây rồi có thể theo bản năng tránh né. Cơ hồ đồng thời, gã che mặt trong nháy mắt dựa thế nhảy lùi lại, nhanh nhẹn đứng tới đằng trước tượng thờ Quan Đế. Hai họng súng lần nữa khạc lửa, hắn nhìn thấy Trần Mặc, đột nhiên cười âm tràm: - Bảo vệ, lần nữa nào… - Lão Quan! Nhưng này trong chớp mắt, quay mắt về họng súng sắp nhả đạn, Trần Mặc lại đột nhiên hô to nói: - Cứu tôi! - Thằng ngu! Dựa lưng vào tượng Quan Công, gã che mặt không chút do dự bóp cò: - Ai cũng không cứu được… - Thế sao? Đột nhiên một tiếng nói vọng ra, giống như sấm sét giữa trời quang vào cái lúc nước sôi lửa bỏng này! Giọng nói còn chưa tắt hẳn, bá vương khí giống như nộ hải cuồng triều phóng xuất ra, áp bách gã che mặt lảo đảo lui về phía sau. Trong ánh mặt kinh hãi của mọi người, pho tượng Quan Công chợt vuốt bộ râu dài, trợn trừng mắt nhảy xuống, vung đao tay trái chém xuống: - Quân lén lút, có nhận ra được Quân Vân Trường hay không? - Cái gì? Nhìn thấy lưỡi đao đã chém tới trước mặt, trong lúc vội vã không kịp né tránh, gã che mặt chỉ có thể miễn cưỡng giơ lên súng lục. Chỉ nghe "leng keng" một tiếng, hai khẩu súng lục bay cao lên trời, chưa kịp rơi xuống đất đã hóa thành mảnh nhỏ. Quan Tam hừ lạnh một tiếng, trường đao còn dư lực chưa tiêu hết lần hai vung qua, hóa thành hư ảnh Thanh Long gào thét mà đến! Trong tiếng rên rỉ, gã che mặt phản ứng không kịp bị đánh trúng vai trái, máu tươi đầm đìa lảo đảo lui về phía sau. Hắn cũng biết mình không là đối thủ, vừa lùi đến cửa đã ném ra lựu đạn khói. Khói đen cuồn cuộn bốc lên, nhất thời che tầm mắt mọi người, ai còn dám mạo hiểm truy kích đây? Quan Tam cũng không quên việc tạo hình, vung đao tung áo bào xông tới, trong miệng vẫn không quên hét lớn một tiếng: - Chạy đi đâu! Xem Yển Nguyệt Đao của bản tôn… Ta trảm! Ta tiếp tục trảm! Ta trảm trảm trảm! Trong tiếng hô quát, hai người càng ngày càng chạy đi xa, chỉ còn tiếng "trảm trảm trảm" của Quan Tam vọng về trong không khí, cũng không biết là đang chém người hay chém gió. Trần Mặc cũng chỉ biết lắc đầu xông theo sau, hi vọng gã kia còn chưa bị chém thành thịt vụn. Yên tĩnh đến quỷ dị! Một đám đại ca hắc đạo đưa mắt nhìn nhau, Thường Kim Nha dùng sức cắn ngón tay một cái, đột nhiên thì thào: - Cái quái quỷ gì vừa diễn ra kia… Hay mình đang nằm mơ trong lúc ngủ với lão bà nhỉ!