Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 40 : Tổ thần côn ba người

oOo Có người trả tiền nên tâm tình của Lý Trì tất nhiên rất tốt, huống hồ lại mò thêm được một chuyện làm ăn béo bở. Trần Mặc cũng không nói nhảm với hắn, đem việc trừ yêu Lôi phủ ra nói, lại thêm mắm thêm muối kể rằng tình cảnh Lôi Oánh khốn khổ ra sao, chỉ kém trực tiếp cải biên kịch bản Quỳnh Dao mà tả. - Hóa ra là vậy! Cũng phải nói mấy năm trước tôi cũng có gặp qua Lôi Chấn, chỉ điểm hắn một số chỗ! Nghe Trần Mặc kể xong Lý Trì thu vẻ cười cợt lại nói: - Cuối cùng thì cậu tìm tôi làm gì, không phải con trư yêu kia đã bị hàng phục rồi sao? - Hầy, lão Lý vẫn chưa hiểu hả? Trần Mặc thở dài, kéo Lý Trì lại gần thì thầm vài câu. Vừa mới nghe xong, sắc mặt Lý Trì biến đổi, cả giận nói: - Lẽ nào lại như vậy! Con súc sinh này dám dùng yêu lực can thiệp vào nhân duyên phàm nhân, tôi không chém nó đã nể tình lắm rồi, cậu lại muốn ta nối giáo cho giặc nữa hả? Lời chưa chạy ra khỏi mồm thì Linh Lung tháp trong tay hắn đã chậm rãi trôi nổi trên không trung, tỏa ra hào quang rực rỡ. Trần Mặc kinh hãi, vội đè lấy cánh tay hắn nói nhỏ: - Nó chỉ là muốn giúp chủ nhân thôi mà! Hơn nữa chân ai mà không có ít mùi, cho dù là ông… Nhớ tới cái tin động trời Huân Nhi lộ ra, lại nhìn Lý Trì mặt đầy căm phẫn trước mắt, đột nhiên Trần Mặc cảm thấy buồn cười. Nhìn thấy vẻ tươi cười đầy nham hiểm của Trần Mặc, khuôn mặt già nua của Lý Trì đỏ ửng sau đó lại chính sắc nói: - Trần lão đệ, việc này không thể thương lượng, cho dù cậu có dùng cái kia để đe dọa cũng vô ích. - Ài, lão này thiệt là cứng à nha! Trần Mặc đang chuẩn bị đe dọa Lý Trì, nghe câu này liền ỉu xìu. Nhưng vài giây sau, hắn đảo mắt cười nói: - Hầy, cái đó tôi cũng không nói lung tung đâu! Nhưng mà có chuyện này, Thiên Thượng Nhân Gian gần đây tặng Gia Địch tiểu thư một tấm thẻ VIP, đúng, chính là hộp đêm xa hoa nhất Nam thành đấy, thế nào, đã nghe nói qua chưa? - Chưa nghe qua bao giờ, mà hộp đêm là cái gì thế? Lý Trì biểu hiện “thuần khiết” như tờ giấy trắng, giá kể có thêm đôi cánh thì hẳn là hắn có thể diễn cả vai thiên sứ rồi. - Chưa từng nghe cũng không sao, đi vài lần sẽ biết! Trần Mặc cười híp mắt nhỏ giọng nói: - Là như vậy, thẻ VIP này có thể tiến vào tầng cao nhất của Thiên Thượng Nhân Gian, nơi đó có mỹ nữ đến từ khắp mọi nơi, lại còn có cả tiếp viên múa cột, nghe nói còn có cả diễn viên cosplay chế phục “đặc thù”… - Múa cột? Cosplay? Nghe nói xong, Lý Trì nuốt nước bọt đánh ực, nét mặt có vẻ chờ mong. Trần Mặc thở phào, thầm nghĩ còn sợ ông không mắc bẫy. Có điều thế cũng chứng tỏ những người tu chân đều tuân thủ quy tắc, chưa bao giờ lạm dụng pháp thuật hoành hành nhân gian, nếu không với năng lực của Lý Trì, đừng nói là đi hộp đêm, đến hoàng cung tam cung lục viện “ngó ngó” bảy mươi hai phi tần một chút cũng không thành vấn đề. - Cho nên… Trần Mặc mãi không nói tiếp, Lý Trì nhịn không được liền phun ra hai chữ. Trần Mặc vội vỗ vai Lý Trì thì thầm tiếp: - Thật ra Thiên Thượng Nhân Gian tặng Gia Địch mười thẻ VIP… Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết tại sao bọn hắn đưa mấy thẻ đó cho cô ấy làm gì. Nhưng mà, hờ hờ, nếu ông chịu hỗ trợ thì tôi sẽ cho ông… Hắn xoè bàn tay ra, tươi cười nhìn Lý Trì chờ đợi câu trả lời. - Câu nghĩ tôi là loại người gì chứ, chỉ có năm cái thẻ VIP mà đòi mua chuộc tôi. Lý Trì đột nhiên tỏ vẻ phẫn nộ, hai bả vai rung lên bần bật quát: - Thật quá coi thường tôi rồi, Lý Trì tôi tuy không phải là đại nhân vật gì nhưng mấy trăm năm nay luôn giữ gìn đức hạnh, cậu ra ngoài tùy tiện hỏi một người xem… - Tám cái! Trần Mặc dứt khoát trả giá: - Thêm có tiền trà nước cảm tạ. Lý Trì cũng trả lời nhanh không kém: - Thành giao! Đưa tôi trước mấy tấm thẻ VIP. Hai bàn tay vỗ nhẹ, tuyên bố giao dịch thành công, khuôn mặt hai gian thương đều lộ ra nụ cười quỷ dị. Tiếp sau, nụ cười chưa tắt mà khuôn mặt của Lý Trì đã trở về với vẻ tiên phong đạo cốt, thở dài nói: - Vô lượng thiên tôn! Xem ra chuyện con trư yêu này còn có uẩn khúc, một khi như vậy thì bần đạo cũng miễn cưỡng giúp đỡ nó một phen! - Ọc, ông đã từng luyện qua Xuyên Kịch* hả? Trần Mặc làu bàu vài câu sau đó lôi Trư Đầu Tam từ trong lòng Lôi Oánh ra, thì thầm vài câu với nó. (*Xuyên Kịch: http://www.tsttourist.com/Chi-tiet-N...-Tu-Xuyen.html) Vài giây sau, con heo này đẩy đẩy gọng kính đen, gấp gáp nói: - Thật sự? Như vậy có được không? - Đi! Mày chịu phối hợp là được! Trần Mặc cười cười với nó rồi sau đó đi nhanh trở lại phía khu nhà biệt thự, khi còn cách khu nhà mười thước mới quay đầu lại vỗ tay một cái. (Lúc này đang vẫn ở chỗ đánh nhau ngoài đồng) Trư Đầu Tam còn hơi sợ hãi đứng ì ra đó, chỉ đến khi Lý Trì có chút bực mình hừ lạnh một tiếng mới chậm chạp biến thành yêu thân cao mấy thước. Trần Mặc hài lòng gật đầu sau đó gào lên lên một tiếng thê lương rồi sải chân mà chạy trốn: - Yêu nghiệt, tao với mày không chết không thôi! Giọng điệu tuy rằng rất “cứng” nhưng mà ghép với cái cảnh đang xảy ra thì có chút hơi…buồn cười. Trư Đầu Tam không thèm đáp lời, phun một luồng khí trắng sau đó gào rít đuổi theo, trình diễn một màn nhân – trư đại chiến. Một lát sau, hai người bọn họ một trước một sau nhảy vào khu nhà cao cấp. Bọn Lý Tam đang đứng gần đống lộn xộn khi nãy bỗng chứng kiến đồng chí heo kia quay về lập tức hồn vía lên mây, thi triển ngay ù té quyền tránh ra xa. Lôi Chấn giống như bị bất ngờ, vẫn đứng im tại chỗ, cùng Diệp Dung và Lôi Oánh đang dìu hắn trơ mắt nhìn yêu trư giận dữ gào rít vọt tới… - Còn không mau chạy đi? Trần Mặc quát một tiếng, triệu hoán mấy đạo sét từ trên trời xuống, trong nháy mắt lại lao ra xa hơn mười mét. Chả biết tại sao, tự nhiên Lâm Đức từ đâu xuất hiện lên, cầm hai đạo phù chú anh dũng nói: - Trần lão đệ mau dẫn bọn họ rời đi, cứ để tôi lo phía sau, hôm nay dù phải chết tôi cũng muốn… - Muốn cái đầu ông! Trần Mặc đầy gọng kính nghĩ thầm, ông chuyên tâm diễn vai phụ của mình đi, còn nhảy ra học đời người khác le lói làm gi. Còn may là cuối cùng Lâm Đức cũng chưa bị t*ng trùng thượng não, mắt nhìn thấy trư yêu to lớn đang điên cuồng nhào tới, rốt cục nhịn không được liền né sang một bên, dáng vẻ vô cùng chật vật. Trần Mặc thở phào một cái, lập tức nhớ đến vai diễn của mình liền vội vàng chạy về phía mấy người Lôi Chấn. Nhưng khi chỉ còn cách vài bước, hắn bỗng nhiên bị trượt chân, ngã cái ‘oạch’, tư thế vô cùng tiêu chuẩn. Chỉ nghe Diệp Dung hét lên một tiếng kinh hãi, con heo kia không kịp thu chân liền trực tiếp dẫm lên người hắn. Đúng thế, là một cái dẫm “âu yếm” của một con heo mấy tấn! Trần Mặc nghe xương kêu răng rắc, đau đến khóc không ra nước mắt, đây không phải là đóng kịch à nha… - Lão Trần, không phải ta cố ý nha! Nhìn rõ vật thể đang bị mình dẫm phía dưới, Trư Đầu Tam vội vàng thấp giọng nói. - Không liên quan đến mày, là do vận đen phát tác! Trần Mặc thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, hữu khí vô lực nói: - Nhưng sao mày còn không lăn qua, cẩn thận tao nướng mông mày bây giờ! - Hở? Phát hiện mình còn đang dẫm lên người hắn, Trư Đầu Tam liền lăn tròn một vòng, giống như bị kình khí vô hình công kích, buộc phải lui về phía sau vài bước. Diệp Dung sớm liều lĩnh xông lại, giang hai tay ra chắn trước mặt Trần Mặc, vẻ mặt tái nhợt nhưng vẫn không chịu lùi về sau. Mặc dù biết đây chỉ là diễn trò nhưng Trần Mặc vẫn thấy cảm động, chỉ tiếc là hoàn cảnh bây giờ không cho phép trình diễn màn tình cảm thắm thiết. Trong nháy mắt, hắn cố nén đau đớn giãy dụa dứng lên, hai tay nắm thành pháp quyết quát: - Không thể tha thứ, yêu nghiệt to gan —Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân mệnh, đạo hữu còn không hiện thân, chờ tới khi nào? Lảm nhảm mấy câu vô nghĩa một hồi xong, hai tay Trần Mặc hướng lên trời, không biết là hắn lại định triệu hoán Sora Aoi như lần trước hay là idol nào nữa… ( Nhật Bản ai đồ) - Gàooooooo! Trư Đầu Tam cũng biết đã đến lúc ‘cao triều’, đột nhiên ngửa mặt lên trời gào rít mấy tiếng rồi lao đến như trâu điên. Nhận thấy mặt đất chấn động kịch liệt, Diệp Dung lại trở nên bình tĩnh, quay lại nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, cắn môi thơm nói: - Mặc Mặc, tôi muốn nói cho anh biết một chuyện, thật ra tôi luôn… - Ặc, muốn thổ lộ? Màn kịch hay đến thời khắc mấu chốt, Trần Mặc không nhịn được mà vểnh tai lên nghe. Đang đến đoạn hay thì bầu trời rộn lên tiếng sét, Lý Trì từ trong màn hào quang sáng rực đột nhiên hiện thân. Trong tiếng kinh hô của mọi người, Linh Lung Tháp tỏa hào quang chói lọi, rít lên đánh xuống: - Yêu nghiệt, dám tàn sát bừa bãi bách tính, còn không mau chịu chết! - Aaaaa…Ta hận ông! Nhìn thấy Lý Trì đang uy phong lẫm lẫm trên không trung, lại nhìn Diệp Dung hai má còn ửng đỏ chưa nói hết lời, đột nhiên Trần Mặc có cảm xúc muốn đánh người. Quay sang nhìn đã thấy Trư Đầu Tam đang bị hào quang của Linh Lung Tháp trấn áp, rồi đột nhiên nó biến thành một luồng sáng màu xanh bay vào thân tháp. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đồng thời quỳ xuống, Lâm Đức run run nói, cho dù cách mười dặm cũng nghe thấy: - Sư công hiển linh, sư công hiển linh, sư công hiển linh rồi!