Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 25 : Tinh thần Olympic

"Ác khẩu" trong định nghĩa có thể chia làm hai loại: loại đầu tiên giống như Nặc Nặc, tức là dùng một loạt lời lảm nhảm chọc tức điên đối thủ. Còn loại thứ hai như Gia Địch, thoạt nhìn chỉ là mấy câu nói đơn giản, nhưng lại có thể làm người nghe kích động đến bệnh tim phát tác! Mà không thể nghi ngờ, giờ phút này Lý Trì đã sắp muốn bạo phát. Tuy rằng vẫn còn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, nhưng Linh Lung Tháp trong tay hắn đã tỏa ra hào quang như thực thể tràn ra ngoài. - Tôi chỉ đến đây du lịch! Không để ý đến thanh thế áp bách này, Gia Địch bình thản nói : - Chẳng lẽ một người bình thường đến du lịch cũng bị giới tu chân giả của quý quốc cấm sao? - Du lịch? Cách mỗi mấy chục năm lại cố định đến đây du lịch sao? Lý Trì mỉm cười, rồi đột nhiên nghiêm mặt: - Nói thẳng ra là bởi vì hành động tối qua của tôn giá, tôi đã không chào đón ngài ở lại Nam thành cho nên… - Cho nên tôi phải xin thêm vi-sa đúng không? Gia Địch nhún vai, chặn luôn họng Lý Trì. - Tốt! Tốt! Tốt! Một khi đã như vậy ... Nhưng mà chỉ sau vài giây, hắn không giận mà cười, tay phải từ từ đưa Linh Lung Tháp tới, quang mang màu vàng chợt mạnh lên vài phần, sóng gợn không ngừng chớp lên: - Nếu vậy thì tôi sẽ đích thân đưa cô rời khỏi đây! Lời còn chưa dứt, Linh Lung Tháp đã đột nhiên thoát khỏi tay phải của hắn mà bay lên không rồi bắt đầu xoay tròn. Khi quay, nó dung hợp làn sóng khí mãnh liệt màu vàng, giống như là biển động sóng thần đánh về phía đối phương. Gia Địch hơi đổi sắc lui về phía sau, như muốn khẩn cầu lực lượng của chư thần buông xuống. Nhưng lúc này vài tên tu Chân giả lại đồng thanh xướng lên một tiếng làm cho nàng không thể thúc dục được lực lượng. - Vô Lượng Thiên Tôn, Lý mỗ đắc tội rồi! Lý Trì phất tay, Linh Lung tháp liền hạ xuống. Ánh sáng màu vàng tràn ngập thân tháp, tuy rằng thể tích của nó hơi nhỏ nhưng lại giống như mang theo lực ngàn cân, áp bách làm cho Gia Địch hơi khom người xuống, ngay cả sàn nhà cũng phải rung động. Chẳng qua trong chớp mắt này Trần Mặc chợt ho nhẹ một tiếng, mười ngón tay đan lại với nhau, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên rồi một luồng điện quang xanh đen không biết từ đâu bổ xuống, đánh thẳng vào Linh Lung Tháp kia. Quang mang màu vàng đột nhiên ảm đạm đi, Linh Lung Tháp tựa hồ trúng đòn không nhẹ, loạng choạng bay về sau mấy mét. Lý Trì hơi biến sắc, tay phải không ngừng vung lên để triệu hồi Linh Lung Tháp trở lại bên người. Không đợi ánh sáng vàng tán đi, sắc mặt hắn đã trầm như nước nhìn về phía Trần Mặc, tức giận quát: - Các hạ quả là thâm tàng bất lộ! Cũng không luận ngươi là yêu hay là tiên, nhưng đều là người ở Trung thổ vì sao lại giúp yêu thần từ ngoài tới? - Lý đạo trưởng hiểu lầm, tôi có gì là giúp người bên ngoài đâu? Không để ý đến lời trách mắng, Trần Mặc vẫn cười cười rồi mở hai tay ra. - Giờ là thời đại hội nhập, thế kỷ 21 chú ý đến vấn đề toàn cầu hóa, ngài xem thế vận hội Olympic được tổ chức ở Bắc Kinh đó, bài ca về thế vận hội còn có câu: Khách quý, dù đến từ đâu rồi cũng cảm thấy nơi đây như ở nhà… Nghe hắn liến thoắng một hồi như thế thì Lý Trì cùng vài vị đạo hữu không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ người này chẳng lẽ là đại sứ tuyên truyền Olympic? Nhưng mà chỉ sau một lát ngạc nhiên, mắt thấy Trần Mặc muốn hót tiếp thì rốt cuộc Lý Trì cũng nhịn không được mà quát một tiếng, Linh Lung Tháp lần thứ hai gào thét đánh ra: - Nói bậy, sao có thể gộp những thứ này thành một chuyện được! - Ơ, tại sao không thể coi là một chuyện? Trần Mặc hỏi lại nhưng song chưởng đã phóng ra điện quang đánh lại, trên mặt dần dần thu liễm lại nụ cười. Hắn biết đối phương sẽ không thua ngưu yêu cho nên một kích này hắn liền dùng toàn bộ thanh mang, chỉ thấy điện quang xanh đen phóng cao lên vài mét, ngưng kết thành một cái thuẫn ánh sáng như thật, cùng Linh Lung Tháp không khoan nhượng đụng một chỗ. Kình khí mạnh mẽ gào thét mà ra, dường như là cùng một lúc hai người cùng kêu lên một tiếng đau đớn, hai chân nhất tề chìm vào sàn nhà. Mắt thấy cảnh này, mấy vị tu chân giả còn lại ngẩn ra, chợt quay đầu nhìn về phía Gia Địch. Nhưng mà không đợi bọn hắn ra tay, chợt nghe bên ngoài có tiếng động cơ vang lên, trong bụi mù gỗ vụn tám loạn, một chiếc xe điện hung mãnh dị thường phá cửa mà vào. Mà trên đầu xe, di động, nồi điện cùng laptop đang đón gió mà đứng, vô cùng chỉnh tề quát: - Người ở bên trong nghe đây, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng, các ngươi đã bị bao vây! - Sặc ... Cho dù là gặp qua đủ loại chuyện kỳ quái nhưng mà nhìn thấy mấy tên đồ điện kiêu ngạo rắm thúi như vậy thì đám tu chân giả cũng thiếu chút nữa mà ngả ngửa ra. Sau đó vài giây, một người đàn ông mặc áo xanh cũng phục hồi tinh thần, vung tay áo lên, xuất kiếm ra. Nhưng không đợi hắn ra tay thì Nặc Nặc đã nhảy lên, thuận thế bật max volume: - Lão đại, giúp em! - Tao giúp mày, ai giúp tao ? Cảm nhận được uy áp mãnh liệt của Lý Trì ập đến, Trần Mặc chỉ cảm thấy xương cốt trong người kêu răng rắc nhưng mà hắn vẫn cắn răng bắn ra một đạo thanh mang. Bị thanh mang này bắn trúng vào người, Nặc Nặc chợt cấp tốc xoay tròn, phần thân máy vốn cũ nát dần dần được bao trùm bởi trong sắc bạc, trong phút chốc như trở nên mới tinh. Vài giây sau, nó rất là thoả mãn thở một hơi dài nhẹ nhõm, chợt biến hóa ra giọng nữ câu hồn nhiếp phách, vô cùng kiều mỵ: - Tiên sinh, ngài muốn thuê phòng sao? Cho dù biết đối phương là di động, cho dù biết những câu hỏi này chẳng phải tử tế gì nhưng mấy vị tu chân giả đều ngẩn ra, khuôn mặt tỏ ra mê mang. Sau một lát yên tĩnh, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, kiếm trên tay người đàn ông áo xanh đã rớt xuống, mà bản thân hắn thì run rẩy, mặt đỏ tai hồng, dường như lúc nào cũng có thể bật ra một câu: - Bao nhiêu… (Chỗ này tức là một bên chào hàng một bên hỏi giá ) - Tập trung vào, đây là ma âm nhiếp hồn ! Thấy được tình thế không ổn, Lý Trì chợt quát lớn một tiếng, nhất thời làm cho mấy vị tu chân giả thanh tỉnh trở lại. Sợ mấy tên yêu quái này chơi trò khác, chợt một chưởng của hắn vỗ lên Linh Lung Tháp làm cho hoàng quang trên tháp càng trở nên chói lọi như mặt trời: - Đạo hữu, đắc tội! Biết đối phương không có ý tứ đuổi tận giết tuyệt thì Trần Mặc không khỏi sinh lòng hảo cảm, nhưng hắn làm sao còn có thể bớt thì giờ mà đáp lời? Chỉ nghe một tiếng như sét đánh, thuẫn ánh sáng của hắn chợt vỡ tung, dư lực tràn ra khiến cho thân thể hắn bay ngược ra sau năm sáu mét, thẳng cho đến khi đập vào màn chắn vô hình quanh căn phòng thì hắn mới ngã rầm xuống đất. (Lúc đám tu chân giả đến đã bày màn chắn che trong ngoài) Gia Địch hô nhỏ một tiếng, hai tay giơ lên cao mạnh mẽ mượn dùng lực lượng của nữ thần, quyền trượng hoàng kim rốt cục xuất hiện, kim quang nhất thời như thủy triều phóng về Linh Lung Tháp! - Vô Lượng Thiên Tôn, hà cớ gì lại phải đến mức này? Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trong nháy mắt Lý trì muốn đánh lên Linh Lung Tháp. - Người xấu! Nhưng mà lực còn chưa kịp phát thì đột nhiên hắn nghe được một giọng nói thanh thúy từ cửa sổ truyền đến: - Khi dễ ba ba là người xấu! Huân Nhi không tha các ngươi! Lời còn chưa dứt, hơn mười đạo phù chú liền bắn tới, hào quang chói lòa che kín cả gian phòng. - Đệch! Trần Mặc sớm thấy qua sự khủng bố của Huân Nhi, thấy thế thì lập tức ôm lấy Gia Địch, bốn tên đồ điện cũng chạy tán loạn lên. Xui xẻo chính là Lý Trì, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ cùng mấy tên tu chân giả đưa mắt nhìn nhau, nhưng mà đợi cho bọn hắn làm ra động tác phòng ngự một hồi lâu thì cũng không thấy công kích gì cả. Ngạc nhiên sợ run hồi lâu, Lý Trì rốt cục nhịn không được vươn tay, chần chờ suy nghĩ muốn cầm lấy một đạo phù chú: - Kỳ quái, phù chú thoạt nhìn… - Nằm xuống! Nhưng mà hắn chưa nói hết câu thì Trần Mặc liền kinh hô lên một tiếng rồi nhào qua không nói hai lời ôm Lý Trì lăn nhào xuống đất. Tiếng nổ còn chưa vang lên, những phù chú kia đột nhiên bạo phát cường quang, vô số hỏa cầu, thủy tiễn, thổ thạch, lôi điện liền oanh tạc, giống như là vũ bão gào thét mà đến. - Mau dừng! Mau dừng! Trong tiếng thét chói tai của Huân Nhi, cả căn phòng như trải qua một lần đại lễ rửa tội, nhìn qua đủ biết quá khổ cho người phải dọn dẹp nơi này. Đợi cho đến khi toàn bộ tiếng ồn biến mất, sắc mặt mọi người tái nhợt bò dậy thì chỉ thấy đồ đạc trong phòng đã nổ tung, thứ còn nguyên vẹn duy nhất chỉ là một cái bàn tròn ba chân. - Cái…Cái này… Lý Trì trên đầu còn dính vài mảnh vụn, tả tơi không còn chút phong độ run lên. Nhưng mà vài giây sau, thấy được khuôn mặt của Huân Nhi thì hắn lại ngẩn ra, không khỏi ngạc nhiên bật thốt lên nói: - Huân Nhi, sao cháu lại ở chỗ này? - Hả? Huân Nhi vừa mới chạy tới ôm chặt Trần Mặc nghe vậy thì không khỏi ngẩn ra, mở to mắt, mê hoặc quay đầu lại nhìn. - Thế nào, cháu quên Lý thúc thúc rồi sao? Dường như Lý Trì rất yêu thích nàng, ngay lập tức ngồi xổm xuống, nở ra nụ cười ôn nhu: - Thanh kiếm gỗ đào này là quà sinh nhật mà thúc thúc đã tặng cho cháu năm cháu lên ba tuổi! (Đám này mặc cổ trang, lại là tu chân nên giữ cách xưng hô cổ) - A, ngươi là Lý thúc thúc ! Sau khi nhìn vào thanh kiếm gỗ đào, Huân Nhi cắn ngón cái nghĩ nửa ngày, rốt cục tỉnh ngộ. Nhưng không đợi Lý Trì mỉm cười gật đầu, câu nói tiếp theo của nàng đã giống như một đạo lôi điện oanh xuống: - Hóa ra ngươi chính là người mà ông nội nói, thường xuyên lén đi đến hộp đêm, nhưng mà hộp đêm là cái gì? - Ách... Toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, hình như nơi đó đang có Thiên Lôi đánh xuống từng trận. - Phốc! Trần Mặc trực tiếp phun ra một búng máu, cũng không phải bởi vì nội thương — hộp đêm à? Tu chân giả đi hộp đêm, cái gã mặt xị như bị này cũng đến chỗ phong nguyệt như thế? Chợt hắn và đám tu chân giả tới cùng Lý Trì không hẹn mà nhìn nhau, rồi chuyển hướng dán mắt lên người Lý Trì. Tin tức này quả là gây rung động quá mạnh, mạnh đến nổi làm cho khuôn mặt của Lý Trì đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui vào. - Ta chỉ là thể nghiệm cuộc sống mà thôi, không có gì đâu! Lý Trì lẩm bẩm, cũng không biết là đang giải thích hay là tự an ủi bản thân nữa. Nhưng mà tiểu Huân Nhi lại không hiểu, vì thế tiếp tục truy hỏi: - Lý thúc thúc, hộp đêm là gì? - Ách... Lý Trì cứng họng không biết nói gì, hận không thể đập đầu vào tường chết ngay. Trần Mặc ho nhẹ một tiếng, ôm lấy Huân Nhi rồi thuận miệng nói: - Hộp đêm là một tiệm kem rất nổi tiếng, mọi người có thể đi vào ăn kem, nhưng mà chỉ có thể dùng con mắt để ăn!