Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 160 : Mảnh ngọc vỡ cuối cùng (2)

- Nói vậy là chúng ta phải mang đám kia đi theo sao? Dưới ánh đèn u ám trong viện bảo tàng, Trần Mặc đang dựa vào vách tường ngủ gà ngủ gật Trần Mặc, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Trong tầm mắt của hắn, cây trụ đồng thật lớn kia vẫn sừng sững tại chỗ cũ, tỏa ra khí tức nhàn nhạt của mảnh ngọc vỡ, bao phủ trọn lấy cả đại sảnh. Chẳng qua lại khác hẳn vẻ thanh tịnh thường ngày, giờ phút này trong đại sảnh đang chen chúc một đống đồ trưng bày, gồm đủ từ người giấy, tượng đất, đồ chơi làm bằng đường, tượng binh mã, Quan Tam, đồ đồng, đồ gốm sứ… - Đại khái như thế! Chỉ có đem mang theo chúng nó bên cạnh thì mới cung ứng được đủ năng lượng. Mộc Vân không tình cảm chút nào trả lời, nhân tiện quay đầu nhìn nhìn Quan Tam đang mải tạo dáng: - Chẳng qua là anh phải vất vả một chút, năng lượng bốn mảnh ngọc kia đều phải dùng để duy trì tánh mạng của bọn nó, hơn nữa kiên trì nhiều nhất hai mươi ngày. (Ở đây ý là đem bọn nó theo để mở trận pháp, mà ngọc vỡ thì để bọn nó có năng lượng hoạt động) - Hao tổn tâm trí a! Buồn bực vỗ vỗ cái trán, nhìn một đám đồ trưng bày líu ríu cùng một chỗ, Trần Mặc cũng chỉ có thể vỗ hai tay nói: - Được rồi! Toàn bộ tiến vào trong Oa Oa đi! Nói luôn ba quy định này, tới thế giới kia không có mệnh lệnh của ta không được chạy loạn… Đệch! Ta còn chưa nói xong, không được trèo lên trụ đồng chơi nhảy dù! Trợn trắng mắt, Trần Mặc thuận thế bay lên một cước, trực tiếp đá Tứ Dương Phương Tôn tiến vào trong nồi cơm điện. Bị hành vi thô bạo của hắn hù dọa, đám bắng nhắng kia rốt cục thành thành thật thật nghe lời, chỉ có Quan Tam còn thấp giọng oán hận vài câu: - Không khí trong nồi cơm điện không tốt. Không để ý đến hắn oán hận, Trần Mặc đi đến bên cạnh Mộc Vân, thấp giọng nói: - Thế nào? Trận pháp có thể khởi động không? - Đưa ngọc giao cho tôi đi! Vẫn một bộ dáng vô cảm như cũ, Mộc Vân theo trong tay hắn tiếp nhận ngọc vỡ, thật cẩn thận khảm lên cây trụ đồng. (Xem lại chương 56 để nhớ lại kết cấu viện bảo tàng) Giờ khắc này, năm mảnh ngọc tạo thành hình một đóa hoa khuyết một cánh lóng lánh, mà ngay khi Mộc Vân vừa rút tay về, hào quanh màu hồng tím đã chậm rãi phóng ra, rồi từ từ khếch tán ra ngoài… Cơ hồ đồng thời, sau khi cả cây trụ đồng đã bao phủ trong một màu hồng tím, một cánh cửa tạo thành từ ánh sáng màu đen cũng đã hiện ra trước mặt mọi người. Nhìn màu tối đen tựa hồ muốn nuốt sạch hết thảy kia, Trần Mặc không tự chủ được lui về phía sau vài bước, rồi lại chậm rãi vươn tay, dừng ở trước cánh cửa mọc ra lơ lửng trên không kia vài centimet. Mộc Vân thấp giọng nhắc nhở nói: - Đừng đụng vào nó! Anh có thể tập trung toàn bộ tinh thần lực, lấy năm mảnh ngọc làm môi giới, cảm ứng tồn tại của mảnh thứ sáu… - Tôi biết! Tôi đang tập trung tinh thần lực! Trả lời hàm hồ một tiếng, Trần Mặc rất nhanh liền bỏ qua hết thảy, đem thể xác và tinh thần toàn bộ vùi đầu vào cánh cửa ánh sáng trước mặt. Bên trong cánh cửa hư ảo tối đen kia, tựa hồ có vô số thông đạo sâu hun hút, mỗi thông đạo lại là một lối tới một thời không khác nhau! Căn bản không thể tính toán có bao nhiêu thông đạo tồn tại, hắn chỉ có thể toàn lực cảm ứng khí tức của ngọc vỡ… - Nhiều lắm! Nhiều lắm! Thấp giọng than thở lên, Trần Mặc bắt đầu có chút uể oải, nhưng hắn đột nhiên đại chấn, quát lớn: - Đợi chút! Tôi cảm ứng được rồi! Là nơi này… Cái gì? Trong chớp mắt, ngay lúc hắn nhận thấy được ngọc vỡ, cuồng phong không hề có dấu hiệu trước đột nhiên thổi đến. Thậm chí không kịp quay đầu nhìn lại sau lưng, Trần Mặc chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên bay lên trời rồi rớt thẳng vào cánh cổng đen trước mặt. Trước mắt nhất thời mất đi ánh sáng, vô biên vô hạn hắc ám giống như thủy triều vọt tới, trong khoảnh khắc tỉnh táo sau cùng Trần Mặc chỉ nhìn thấy Mộc Vân, Gia Địch các nàng cũng bay lên trời, hướng về bên này nhanh chóng rơi xuống… "Bịch!" Thời gian giống như đã qua thật lâu, lại tựa hồ chỉ là trong chớp mắt. Khi Trần Mặc lần thứ hai mở to mắt ra thì lại phát hiện mình kẹt lại giữa bầu trời xanh, giống như chỉ cần khẽ vươn tay là có thể xoa được một mảnh xanh lam này. Chính là ngay sau đó, hắn đột nhiên ngẩn ra, ngạc nhiên nói: - Khoan! Nếu mình gần với bầu trời như vậy thì tức là… Aaaaaaaaaaa! Trong nháy mắt, sức gió đỡ hắn trôi nổi đột nhiên biến mất. Chỉ kịp hét lên một tiếng chói tai, Trần Mặc như một hòn đá rơi thẳng xuống dưới. Trong tiếng gió gào thét, hắn sắc mặt tái nhợt cúi đầu nhìn, lại thấy bên dưới mình là một hồ nước thật lớn, mặt hồ đón ánh nắng buổi giữa trưa chiếu đến lấp lánh như ngọc, tựa hồ nghênh đón người xuyên việt tới… - Được rồi! Ca chỉ hi vọng hồ này đủ sâu! Ôm hi vọng cuối cùng, Trần Mặc nhắm chặt mắt lại chuẩn bị tinh thần… Giống như gặp phải bom, hồ nước phóng lên một cột nước cao tới mấy mét rồi làm một màn mưa bắn tung tóe ra xung quanh, mãi một lúc lâu sau mới yên tĩnh trở lại. Gió nhẹ thổi tới, gợn sóng trên mặt nước dần dần tan hết, mà bầy cá vừa bị làm cho kinh hoảng cũng đã tụ tập lại lần nữa. Nhưng ngay sau đó, nương theo một tiếng ‘phùuuuu’, một thân ảnh đột nhiên từ đáy hồ chui lên, khiến bầy cá sợ tới mức chạy trốn tứ phía. - Vô cùng may mắn a! Ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, Trần Mặc xoay đầu nhìn quanh hồ nước. Trong tầm nhìn của hắn, hồ nước này trong đến không thể trong hơn, nhìn rõ tận đáy, giống như chưa từng bị con người làm ô nhiễm. Bầu trời cũng tốt, cây cối cũng tốt, mặt cỏ cũng tốt, đều như vừa được mưa cọ rửa qua, cùng một vẻ trong trẻo tươi mới khác thường. - Nhìn qua rất thích hợp làm nơi dưỡng lão! Toàn thân ướt sũng, Trần Mặc phô diễn tài bơi chó, nhích dần về phía bờ. - Ít nhất mình không có ẹo, nhưng mà Gia Địch, Mộc Vân, Huân Nhi ở đâu… Ô? Một bộ xương khô bỗng đâu từ dưới đất chui lên, từ bờ hồ mà đứng dậy rồi lắc lắc mình để rơi hết bùn đất trên người xuống. Trần Mặc ngẩn ra, lập tức thở phào một cái: - Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến! Này cô, còn nhìn tôi bơi bao lâu nữa hả, kéo hộ lên giúp được không? Không chút biểu tình nhìn hồ nước —— trên thực tế, bộ xương cũng không thể có diễn cảm, nhưng nhìn thấy Trần Mặc đang vật vã bơi dưới hồ, “Mộc Vân” rốt cục chậm rãi vươn tay cánh tay kéo hắn lên. Khó nhọc bò lên bờ, Trần Mặc nhìn lại mình một thân ướt sũng bất đắc dĩ thở dài: - May là tôi rơi vào trong nước, tạm thời giữ lại cái mạng! Không biết hội Gia Địch và Oa Oa thế nào rồi, chỉ mong họ đừng có rơi xuống đất bằng. Nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ tan xương nát thịt, Trần Mặc chỉ có thể thầm vì bọn họ cầu nguyện, rồi lại quay đầu nhìn bốn phía. Hơi ngừng lại một chút, hắn còn vẫy vẫy tay với “Mộc Vân” đang đứng đờ đẫn, mỉm cười nói: - Đừng đứng đó nữa! Chúng ta trước tiên tìm một chỗ nghỉ chân đi, cô có cảm thấy đi hướng nào tốt hơn không, hay là chúng ta ném cành cây chọn… Trong chớp mắt, đang tự quyết định, hắn đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng nhảy tránh một bên. Thế nhưng hành động bản năng này vẫn chậm một chút. Trong cuồng phong gào thét, một cái xương ngón tay đã đột nhiên đâm tới, mang theo mùi máu mà đánh lén. May mắn là Trần Mặc miễn cưỡng tránh khỏi bị tập kích nơi yếu hại, nhưng bên hông vẫn bị đâm vào thật sâu, máu tươi chảy ra đầm đìa. - Điên rồi sao? Nhìn “Mộc Vân” thản nhiên rút xương ngón tay ra rồi đưa lên miệng nhấm nháp, Trần Mặc ngẩn người quên cả đau đớn. Cứ như vậy vài giây, hắn thậm chí hoài nghi người này có phải là té nặng quá nên chấn động não, do đó giờ hoàn toàn phân không rõ địch ta? Nhưng là ngay sau đó, nhìn thấy “Mộc Vân” lại muốn phát động công kích, hắn vội vàng hướng lui về phía sau quát: - Đừng đùa nữa! Cô định làm gì thế hả? Không chơi trò này nữa, nếu không tôi sẽ đánh trả thật đấy! Không để ý đến uy hiếp của hắn, Mộc Vân như trước phát động công kích, mỗi một chiêu đều vô cùng âm độc. Trần Mặc thấy trong lòng run sợ, nhịn không được than thở nói: - Chết mất, hóa ra cô tu luyện chính là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo! Lại nữa? Nếu tôi phản kích, cô sẽ vô cùng thê thảm đấy… - A Mặc, anh đang làm gì thế kia? Đột nhiên một tiếng hét lớn truyền lại từ cách đó không xa. - Nói nhảm, cô nói tôi làm gì? Trần Mặc theo bản năng quay đầu nhìn lại, tức giận than thở nói: - Mộc Vân hình như tẩu hỏa nhập ma, không biết sao tự nhiên nổi điên công kích… Ơ? Giờ khắc này, Trần Mặc nhất thời á khẩu không nói thêm được. Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, Mộc Vân ở trạng thái xương khô đang đứng trên cỏ, bên cạnh là hội Gia Địch, Oa Oa. Ngẩn người vài giây, nhìn lại bộ xương đang tấn công mình, lại nhìn Mộc Vân toàn thân là xương nhìn cực kỳ tương tự, Trần Mặc không khỏi bật thốt lên nói: - Khoan! Tới cùng là chuyện gì đây, vì sao lại có tới hai Mộc Vân? - Cẩn thận! Lời còn chưa dứt, trong tiếng kinh hô của Gia Địch, bộ xương kia đã đột ngột đánh tới, móng vuốt xương sắc bén còn phủ thêm hào quang xanh ngắt. Căn bản không kịp tự hỏi, Trần Mặc theo bản năng đánh tay ra, điện quang nhấp nháy theo nắm tay hắn bạo xạ, trực tiếp đánh lên bộ xương trước mặt. Trong tiếng rít the thé, bộ xương này chật vật bay ngược ra xa mấy mét, rồi lại lập tức bật dậy, phẫn nộ nhào tới! - Mấy người xem đủ chưa, mau tới hỗ trợ! Trần Mặc vội vàng ui về phía sau, mấy đạo điện quang đan xen vào nhau tạo thành hàng rào điện, đem bộ xương chắn ở bên ngoài. Cơ hồ đồng thời, mấy đồ điện rốt cục kịp phản, lập tức nhảy vọt tới. Đại khái chưa từng thấy loại yêu quái kỳ dị như vậy, bộ xương kia không khỏi ngẩn ra, lần đầu tiên mở miệng hỏi: - Các ngươi là… - Là cái đầu ngươi! Lấy đạo của người trả lại cho người, ngay cả cơ hội để hỏi cũng không cho nó, bốn đồ điện đã sớm bay người đánh tới. Oa Oa bận đánh cũng không quên mở ra cái nắp, thả một đám đồ triển lãm trong viện bảo tàng ra ngoài. Trong nháy mắt, bộ xương kia còn chưa kịp phản kháng đã bị nhấn chìm, chỉ nghe một tiếng nổ vang, cuồn cuộn bụi mù bay lên trời, bao phủ khắp phạm vi hơn mười mét xung quanh. - Hình như là ổn rồi nhỉ? Khẽ thở phào một cái, rồi nhìn trên người mình cái miệng vết thương còn đổ máu, Trần Mặc tiếp tục bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Ngay sau đó, nhìn Gia Địch cùng Mộc Vân chậm rãi đi tới, hắn gãi gãi đầu cảm khái nói: - Biết gì chưa? Anh rốt cục hiểu được chúng ta đã đến thế giới gì rồi… Đây là một thế giới có yêu quái!