Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 145 : Mỉm cười
Có tiền cùng quan hệ của Gia Địch ủng hộ, Matsumoto vốn là cả chứng nhận đầu bếp sơ cấp cũng không có, lại có thể trong hai ngày thông qua cuộc thi đẳng cấp đầu bếp, hơn nữa thuận lợi báo danh tham gia giải đấu trù nghệ lần này.
Đương nhiên, phương diện này cũng có công lao của bốn đồ điện, ít nhất nhờ chúng nó vất cả kiên nhẫ chỉ đạo, Matsumoto cuối cùng có thể tạo được tư thế nấu ăn tiêu chuẩn.
Về phần việc còn lại, tổ thái đao năm người một đám đồ làm bếp yêu hóa có thể giúp dễ dàng, để hắn ngay cả mồ hôi cũng không ra một giọt.
Đương nhiên, trạng thái thoải mái khoái trá này không thể là liên tục, bởi vì vòng loại của giải nấu ăn sẽ rất nhanh được cửa hành, vừa vặn cách Matsumoto học tập không đến một tuần.
Cho nên hôm nay hiện trường vòng đấu loại liền xuất hiện một màn quỷ dị như thế —— Matsumoto đáng thương đứng trong vùng chuẩn bị run rẩy không ngừng, thoạt nhìn không phải là muốn tham gia trận đấu mà là sắp lập tức bị dẫn lên pháp trường.
- Ê, chú khẩn trương cái gì hả?
Xa Xa dựa bên cạnh hắn, rất khinh thường mắng:
- Matsumoto, cậu có phúc lắm mới được làm đồ đệ tứ đại linh vật Phúc Phường Nhai bọn ta, trời sập xuống cũng có bốn người chúng ta thay cậu gánh vác lên, thế thì còn khẩn trương cái gì nữa hả? Nhớ năm đó, lão Xa ta…
Cũng không biết là an ủi Matsumoto, hay nhân cơ hội khoác lác, tóm lại Xa Xa lại bắt đầu nói liên miên giảng thuật chuyện cũ năm xưa, ví dụ chính mình như thế nào solo hai trăm tay đấm hắc đạo.
Trên thực tế, cũng chỉ có Matsumoto mới tin loại chuyện ma quỷ này, hắn lại có thể thực nghiêm túc lắng nghe, sau đó đầy mặt sùng kính bái phục nói:
- Lão sư, ngài thật là quá lợi hại! Nhưng mà con nhớ lần trước ngài kể chuyện này hình như là solo một trăm, như thế nào lần này biến thành hai trăm…
- Thế sao? Đó là bởi vì…
Bị vạch trần nói dối, Xa Xa không khỏi mặt già ửng đỏ, rồi lại cả giận nói:
- Đừng dài dòng! Ta đây dùng thủ pháp khoa trương trong văn học văn học khoa trương thủ pháp, cậu không hiểu cũng đừng hỏi! Tóm lại, cậu đã là đệ tử của ta, cũng đừng có làm mất mặt chúng ta, trận đấu này tuyệt đối không thể thua!
- Dạ!
Bị Xa Xa mắng vài câu, Matsumoto ngược lại nâng cao tinh thần.
Trần Mặc bên cạnh thấy thế lắc đầu, lại lại đột nhiên nhìn nhìn bốn phía, ngạc nhiên hỏi:
- Ủa? Tụi Nặc Nặc đâu rồi, Xa Xa, mày có thấy chúng nó không?
- Không ạ!
Xa Xa thành thật trả lời, nhìn qua không giống như là nói dối. Trên thực tế, nó cũng không có nói dối, nó quả thật không có thấy mấy tên kia… Về phần chúng nó tới cùng đi nơi nào, nếu lão đại không có hỏi thì cũng tội gì khai ra chứ!
- Mỗi lần thế này tao đều cảm thấy thật bất an…
Mọi chuyện nhìn như bình thường nhưng Trần Mặc lại có chút dự cảm không tốt, có lẽ chuyện tình đáng sợ lại sắp xảy ra.
Chẳng qua lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chuông nói cho hắn biết, vòng đấu loại giải đấu nghệ thuật ẩm thực đã muốn mở màn.
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện nảy người lên, Matsumoto thần tình khẩn trương bái, lắp bắp nói:
- Lão sư, nếu như không có chuyện gì phân phó, con hiện liền đi tham gia trận đấu!
- Đi thôi, đừng quên những gì được huấn luyện mấy ngày nay!
Trần Mặc vẫy vẫy tay, muốn nói mấy lời động viên nhưng lại không nghĩ nổi câu nào tử tế.
Trái lại Xa Xa ở bên cạnh nghĩ nghĩ rồi nhìn theo bóng lưng Matsumoto mà hô:
- Ê nhóc, nhớ phải bảo trì tươi cười, cứ đem mình tưởng tượng thành Trù Thần ngàn năm trước chuyển kiếp, còn lại bọn ta sẽ cho cậu đóng vai trong tiểu thuyết huyền huyễn.
- Dạ!
Matsumoto xoay người cúi người chào, chờ hắn lần thứ hai ngẩng đầu lên thì trên mặt đã nhiều thêm một nụ cười mỉm.
Xa Xa phía sau thấy rất hài lòng, nhịn không được than thở nói:
- Cũng không tệ lắm! Chỉ tiếc là tư thế đi đứng vẫn chưa đạt, nếu ngẩng cao đầu thêm chút, kèm theo chắp tay sau lưng thở dài mấu tiếng thì… Đúng rồi, tóc cũng nên nhuộm trắng, thả tung bay theo gió!
- Xa Xa, mày xem nhiều tiểu thuyết huyền huyễn quá rồi đấy!
Có thể nói cái gì, Trần Mặc chỉ có thể thực bất đắc dĩ thở dài, dõi theo cảnh tượng ngoài sân đấu.
Bởi vì tuyển thủ dự thi rất nhiều, hơn nữa lại chính là vòng đấu loại, cho nên trận đấu này áp dụng hình thức thi đấu khiêu chiến năm người một tổ.
Thay lời khác mà nói, chính là năm tên tuyển thủ đồng thời dự thi, mỗi người nấu một món, sau đó từ giám khảo tuyển ra một người thắng trận tiến vào vòng thứ hai.
- Như vậy nói cách khác, Matsumoto phải vượt qua bốn người mới được, khó khăn có phải quá lớn không?
Trần Mặc thật sự có chút bận tâm:
- Mặc dù là ăn gian, thế nhưng cũng không có cách nào gian lận tất cả, chỉ hy vọng Matsumoto không quá khẩn trương… Ặc!
Lời còn chưa dứt, Matsumoto đang được cầu nguyện giúp không cần khẩn trương, lập tức liền vì quá khẩn trương mà phạm phải sai lầm.
Mới vừa bước lên đài thi đấu, hắn bởi vì khẩn trương mà không chú ý dưới chân, nhất thời vấp khải cục đá mà ngã sấp lên sàn.
Chỉ nghe bịch một cái, toàn bộ khu đấu loại nhất lời lâm vào yên tĩnh, bốn gã tuyển thủ đồng thời quay đầu trông lại, diễn cảm ngạc nhiên không cách nào hình dung.
Vài giây sau, người đàn ông béo mập đứng cạnh đó đột nhiên cười ha ha, mà tiếng cười kia giống như là mang virus lây nhiễm, nhất thời làm toàn trường ồn ào cười ha hả.
- Này! Cậu không cần khẩn trương như vậy chứ!
Trong tiếng cười lớn, vị đầu bếp mập mạp trước ngực đeo biển tên "Yamada" rốt cục đi tới đỡ Matsumoto dậy.
Chẳng qua sau hành động nhìn như thiện ý này, hắn lại lại vỗ bả vai Matsumoto, không chút khách khí nói:
- Matsumoto-kun, cậu cứ coi như đến xem náo nhiệt là được rồi, dù sao người thắng cũng sẽ không phải cậu!
Nếu thay đổi người khác, có lẽ bây giờ đã giận tím mặt, nói không chừng múa may tay chân mà trực tiếp nhào đi lên.
Thế nhưng Matsumoto tính tình rất tốt, có lẽ do hắn nhớ kỹ bốn đồ điện giáo dục, dù dưới tình huống nào cũng đều phải bảo trì tươi cười.
Cho nên, hắn chỉ theo thói quen mà mỉm cười, sau đó làm như không có gì đứng lên trở về vị trí.
Thấy một màn như vậy, Yamada cũng không khỏi ngạc nhiên, thậm chí cảm thấy trong vẻ tươi cười nhìn như bình thản của đối phương lại cất giấu sát khí không nói nên lời.
- Người này, không phải người thường!
Mơ hồ vì chính mình châm chọc mà cảm thấy hối hận, Yamada lắc lắc đầu cho hết nỗi lo lắng rồi trở lại vị trí.
Lại quay đầu nhìn nhìn Matsumoto đang cầm lấy đồ làm bếp, hắn đột nhiên cảm thấy được trong lòng có chút hốt hoảng.
Chẳng lẽ, người kia thật là cao thủ trong truyền thuyết tuyệt? Chẳng lẽ, trong mắt của hắn, chính mình chỉ là con kiến không đáng để ra tay?
Bởi vậy có thể thấy được, đọc quá nhiều tiểu thuyết huyền ảo sẽ có tác hại không nhỏ đến tâm lý con người.
Vì mải suy nghĩ, Yamada lại ngẩn ngơ ra đến vài phút, đến khi tuyển thủ bên cạnh đã chọn xong nguyên liệu bắt đầu nấu ăn thì hắn mới dường như tỉnh ngộ phục hồi tinh thần lại.
Vừa vội vội vàng vàng làm thịt lươn, hắn vừa quay đầu nhìn phía Matsumoto… Thế nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn tới khi lòng còn đang chột dạ, nhất thời hắn liền hoàn toàn hóa đá.
Trên thực tế, món ăn ngày hôm nay có tên là tên là “lươn nướng”, đây cũng là một món ăn Nhật Bản tương đối nổi tiếng.
Đơn giản mà nói, tuyển thủ chế biến món ăn này trước tiên phải loại bỏ nội tạng sau đó tẩy rửa lươn sạch sẽ, tiếp đến dọc đôi con lươn ra rồi lại xẻ ngang…
Mà không hề nghi ngờ, một bước này hiển nhiên quan hệ đến thành bại của toàn bộ quá trình chế biến, cũng là đao công của tuyển thủ.
Mà cũng bởi vì như thế, Yamada hiện mới có thể kinh ngạc đến mờ mịt không nói gì…
Trong tầm mắt của hắn, đầu bếp Matsumoto chưa từng nghe tên qua kia, lại có thể đồng thời khống chế được hai con dao, lấy vượt quá tưởng tượng mà cắt lươn.
Hai tay của hắn thậm chí nhanh đến mức chỉ nhìn thấy hư ảnh cùng ánh đao lấp loáng, làm choáng váng con mắt của đông đảo người xem.
- Làm sao có thể…
Kinh ngạc há hốc mồm, Yamada nhìn con lươn mình mới vừa vặn bỏ được ruột, đột nhiên có loại cảm giác bi thương.
Hắn xuất thân từ đầu bếp thế gia, từ trước đến nay luôn tự tin với đao công của mình, cũng xác định mình chỉ cần 10 phút là có thể hoàn thành sơ chế.
Thế nhưng thằng nhóc vô danh kia lại có thể dùng dao với tốc độ kinh người như thế, hơn nữa hoàn toàn không cần nhìn, đây cũng quá…
Tìm không thấy từ thích hợp để hình dung, Yamada chỉ có thể lắc đầu liên tục, rồi lại không khỏi nhớ nụ cười mỉm của đối phương ban nãy, chợt đột nhiên cảm thấy càng thêm chột dạ.
Mà chỉ qua chớp mắt, Matsumoto sớm đã pha xong thịt lươn, nhưng kỳ quái là hắn lại không dùng đến bếp nướng mà lại chọn bỏ thịt vào trong một cái nồi cơm điện cũ nát…
- Làm thế để làm gì?
Ngạc nhiên không nói gì nhìn lên nồi cơm điện, Yamada chỉ cảm thấy đầy nghi hoặc.
Nhưng để cho hắn giật mình còn ở mặt sau, vì mới bỏ vào nấu không đến hai mươi giây, Matsumoto đã mở nồi cơm điện, lấy xiên thịt lươn vừa bỏ vào ra.
Vài tên đầu bếp nhịn không được quay đầu trông lại, thầm nghĩ như vậy cũng có thể nấu chín mới là chuyện lạ.
Oán thầm còn chưa có chấm dứt, bọn hắn đột nhiên không hẹn mà cùng giật mình tại chỗ, sau đó tựa như tập thể bị cảm cúm mà hít hít cái mũi.
Không thể tin nổi, thịt lươn vừa được lấy ra lại tỏa ra mùi thơm thanh nhã, khiến người khác vừa ngửi thấy liền nhịn không được mà nuốt nước bọt ực một cái, chỉ cảm thấy cơn thèm ăn dâng lên khó tả.
Yamada đầy mặt ngạc nhiên nhìn miếng thịt lươn không hề được tẩm ướp gì, kìm lòng không đậu thì thào tự hỏi:
- Đây… đây rốt cục là món lươn gì?
Không có câu trả lời cho vấn đề này, hoặc là phải nói Matsumoto căn bản không cho đáp án được.
Hắn chỉ là nhớ kỹ bốn đồ điện dạy bảo, vẫn duy trì vẻ tươi cười tiêu chuẩn, sau đó thành thành thật thật xoa một lớp nước sốt lên thịt lươn, rồi lại tiếp tục đưa bỏ lại vào nồi cơm điện.
Lúc này đây, thời gian nấu đại khái kéo dài hai phút, sau đó trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Matsumoto rốt cục khẽ thở phào một cái, lần thứ hai mở nồi cơm điện rồi chậm rãi lấy xiên thịt lươn ra…
Trong chớp mắt, một mùi vị nồng đậm mùi nhất thời lan tỏa, theo gió mà khuếch tán khắp ngõ ngách quanh hiện trường.
Hơn cả mùi vị vừa nãy, mùi vị lúc này nồng nàn hơn, khiến người khác chỉ vừa hít một hơi đã cảm thấy cái bụng kêu vang buổi tình.
Giờ khắc này, toàn trường người xem cũng nhịn không được đứng dậy, không hẹn mà cùng hít hà thật sâu.
Mấy vị giám khảo ngồi trước khán đài cũng kìm lòng không đậu đưa mắt nhìn nhau, thấp giọng nói chuyện với nhau.
- Hình như rất thuận lợi?
Thấy một màn như vậy, Trần Mặc ngồi trên khán đài không khỏi khe khẽ thở phào một cái.
Nhìn thấy Matsumoto đã bày lươn lên đĩa mang tới bàn giám khảo, hắn rốt cục thả lỏng, cười hì hì nói:
- Tốt lắm, chúng ta có thể nghĩ tới vòng đấu thứ hai… Ặc!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
15 chương
213 chương
56 chương
36 chương
98 chương
45 chương